Thứ Xuất Tiểu Thư Mê Người Tác giả: Cúc Hoa Thanh Trà Edit: copgiaNguồn: http://www.vietlangdu.com/viewtopic.php?f=66&t=11289 Giới thiệu: đạo thiên lôi đánh trúng làm nàng xuyên . Bất hạnh thay nàng trở thành con của người thiếp lại được thương . Nhưng đây là chuyện , vấn đề là: nàng chưa kết hôn lại mang thai còn biết cha đứa là ai. quan trọng, chỉ là đêm tình mà thôi. Mình làm mình chịu! Đêm tân hôn, trượng phu chịu nổi nhục, giận dữ bỏ . Có thể thông cảm vì chỉ có người ngốc mới nguyện ý nhưng mà đại ca của tôi, ngươi hình như quên ly hôn lại bỏ chạy! Vào ngày sinh nhật của con , trời lại rơi xuống mỹ nam. Chuyện tốt nha! Con lo tìm được người cha “đùng” của trời cho nên phải nhận là chuyện đương nhiên. Hzai, các mỹ nam của ta! Tiểu nữ chỉ là cái do vợ lẻ sinh, phải đồ ăn ngon như các ngươi tưởng, ta chỉ muốn cùng con mình sống cùng nhau cho hết kiếp này, các ngươi làm ơn để cho ta yên. Cao cao tại thượng Mục Tử Hàn: “Xuân Hoa, theo ta , ta nhất định đối xử tốt với ngươi, cho ngươi hưởng hết vinh hoa phú qúy” Thứ xuất Hoa Hoa cười : “ có lỗi, đại ca, phú quý của ngươi kẻ bất tài này nhận nổi, ngươi có thể cút về làm hoàng đế của ngươi, đừng đến quấy rầy ta. Mau , tiễn.” Hiển hách quân công Cố Tuấn Thanh: “Phu nhân, ta trở về, từ nay về sau chúng ta rời xa nhau.” Thứ xuất Hoa Hoa phang câu: “Cái gì, ngươi chết ! Năm đó, là ai ở đêm tân hôn giận dữ bỏ , câu cũng thèm lưu lại? Làm ta vì phong hưu thư đau khổ chờ suốt bốn năm. Bây giờ, cầm hưu thư đến đây ngay.” Phiêu phiêu dục tiên Hàn Phi Vũ: “Tam tiểu thư, theo ta về nhà . Ta thiếu nợ mẹ con nàng quá nhiều, từ nay về sau nhất định bồi thường gấp bội.” Thứ xuất Hoa Hoa cười cười câu: “Ngươi trúng gió rồi à? Hay là bị ngược đãi đến khùng? Đừng quên năm đó là ai mạnh mẽ bức ngươi, tạo thành bóng ma tâm lý mãi đến hôm nay thể xoá nhoà? Mẹ ngươi kêu ngươi về nhà uống thuốc kià.
Q.1 Nam nhân của Hoa Hoa Chương 1: Bạch y thiếu niên bị chà đạp. Trăng tròn sao sáng, gã thiếu niên mặc cẩm y màu trắng đứng ở bên hồ, ngẩng lên nhìn vầng trăng tròn đỉnh đầu, nghe được từ đằng sau cách đó xa vang lên tiếng động, là tiếng thở dài. “Hì hì, trăng sáng đẹp như vậy, ngươi ngâm thơ, thở dài trong phong cảnh như thế này làm cái gì?” Đột nhiên nghe được tiếng cười như chuông bạc từ bên tai truyền đến, trong lòng thiếu niên lập tức căng thẳng. Nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía thanh phát ra, ngừng thở, trầm giọng hỏi: “Ai? Ai ở nơi nào?” “Ta à? Hì hì, trừ ta ra, còn có thể là ai?” thân ảnh nhắn từ phía sau đại thụ chậm rãi bước ra, thân hình nho lắc lư, bước chân loạng choạng tiến về phía . Sắc trời đen kịt, bóng cây lung linh nên thiếu niên nhìn dung mạo của người đối diện, nhưng con ngươi thông minh linh động sáng lập loè dưới ánh trăng khiến người vừa nhìn khó mà quên được. Trong lòng chấn động, yết hầu biết bị cái gì chẹn lại, khó lăm mới nên lời: “Ngươi là ai?” “Ta là ai?” kia chỉa chỉa vào mũi mình, cười đùa: “Ta là ta.” Con ngươi trong trẻo như nước chớp chớp, nhìn về thiếu niên ở đối diện, nàng bất giác tò mò hỏi ngược lại: “Vậy ngươi là ai?” “Ta là…” Thiếu niên định đáp lại, nghĩ kia bổng vung tay lên chặn lại lời của : “Quên , nên . Bảo trì chút thần bí.” Thiếu niên gì, nhìn càng gần mình, trong lòng tự nhiên khẩn trương. “ nương.” thấp giọng kêu. tự như nghe thấy, vừa mới tiếp cận vội nắm chặt vạt áo của , giống như tự với bản thân mình: “Ngươi biết , hôm nay ta cao hứng, nhưng cũng rất thương tâm. Tỷ tỷ của ta, nàng tiến cung, làm hoàng hậu.” “Hoàng hậu? Tỷ tỷ của ngươi?” Thiếu niên nhíu mày. “Ngươi là tiểu thư của Nam Cung gia?” “Tiểu thư của Nam Cung gia hả?” gãi gãi đầu, suy nghĩ lúc, trả lời cách mơ hồ “Hình như là vậy.” “Ai dza, ta phải muốn với ngươi chuyện này.” lại lắc lắc đầu, đối với trình diễn nụ cười tươi, cười khanh khách hết sức đắc ý. “ cho ngươi. Oh, hoàng đế kia á. Hắc hắc, hoàng đế kia, bi thảm tới nơi rồi, gặp phải Yến tử nhà ta, chết chắc luôn á.” Vừa , nàng vừa nở nụ cười. “Người nào dám trêu vào Yến tử nhà ta, chẳng có ai có kết cục tốt, cho dù là hoàng đế…. cũng ngoại lệ.” Thiếu niên nghe xong như lọt vào trong sương mù, trực giác đem những lời nàng trở thành những lời hàm hồ trong cơn say. đẩy tay nàng ra, chậm rãi : “ nương, ngươi uống say.” “Ai ? Ta… Ta có say.” phất tay, lại túm lấy tay áo của và hàm hồ . Thiếu niên lần nữa đẩy nàng ra, giọng với vẻ chịu đựng: “ nương, xin giữ lễ, nam nữ thụ thụ bất thân.” “Thân? Thân cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn hôn ta?” đảo tròng mắt, bẻ cong những lời . Vẻ mặt thiếu niên giống như chịu nổi, đẩy nàng ra: “ nương, ngươi quả thực uống hơi nhiều.” “Ta rồi, ta có say. Hôm nay ta mới uống có mười chén mà thôi.” bất mãn cau mày , cố gắng trợn mắt lên, ghé sát vào mặt đánh giá. Trong lòng cả kinh. muốn lui ra sau, ngờ tiến đến, vươn hai tay, dùng sức vuốt ve hai gò má của , miệng hắc hắc cười rộ lên: “Đột nhiên ta phát , ngươi lớn lên nhất định rất đẹp trai.” Phát nàng dùng ánh mắt đói khát nhìn mình, mặt theo dõi , mặt liếm liếm môi, trong tâm lý thiếu niên tự nhiên dâng lên loại dự cảm bất lành. tự chủ lui về phía sau vài bước, cẩn thận : “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” “Muốn làm gì?” nghiêng đầu, tự hỏi chút, đôi mắt cụp xuống lẩm bẩm: “Yến tử , ta rất tịch mịch, có người nào chơi với ta. Ô ô, Yến tử, ngươi tàn nhẫn, cư nhiên bỏ lại mình ta. Ô ô, ngươi bại hoại, là trứng thối. Ô ô ...” Vừa dứt lời, nước mắt bất giác rơi xuống, khóc rất ư thương tâm. Thiếu niên biết làm sao, trong lòng bỗng nhiên xuất loại cảm giác đau lòng. “Cái này, nương…” Tiến lên vài bước, tay phải cẩn thận vỗ vai của nàng. phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay , bẻ ngược ra sau, vung chân đá cái. Chỉ trong giây ngắn ngủi, thiếu niên bay như đằng vân giá vũ, tiếp theo đó ngã thẳng cẳng xuống bãi cỏ mềm mại. May mắn là bãi cỏ, trừ ngực và đầu gối vì đập xuống có chút đau, mấy chỗ khác hoàn hảo bị gì. “ nương, ngươi…” Thiếu niên ngẩng lên, thể tin nổi so với mình thấp hơn cái đầu vừa rồi lại có thể đá mình văng ra xa. “Ô ô, ta rất thương tâm, Yến tử nàng vốn là quả trứng thối.” để ý đến , tựa hồ chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, tay vẫn như cũ bưng mặt khóc nức nở. có khả năng trông cậy vào nàng giúp mình, thiếu niên tự lực cánh sinh đứng lên. nghĩ tới vừa mới đứng vững, đập vào mắt là đôi mắt đẹp giống như những ngôi sao toả sáng. biét từ khi nào, đến trước mặt . Nàng là người sao, chắc phải hồ tiên hạ phàm đó chứ? Nếu thân thủ làm sao lại mau lẹ như vậy? Nghĩ như vậy, trong lòng thiếu niên lại bắt đầu sợ hãi. “Bây giờ tâm tình ta tốt, cho nên ta quyết định mắng cho nữ nhân hung hăng xấu bụng kia trận.” Ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn thiếu niên kia, cần biết suy nghĩ cái gì, nghiêm mặt . Muốn làm gì tuỳ ngươi, đợi ta trước , thứ lỗi thể phụng bồi. Thiếu niên thầm, chuẩn bị chạy , trở về thế giới luôn luôn biến đổi kia. tình nguyện bị trói buộc ở nơi nào đó, suốt ngày đối diện với những nụ cười giả dối, cũng thoải mái hơn so với ở bên cạnh lai lịch lại say. Nhưng này lại kề sát vào bên người , túm lấy tay giơ lên cao, lớn tiếng tuyên bố: “Ta muốn ngươi cùng la lớn lên với ta.” Thiến niên ngẩn ngơ. nhìn nhe răng cười, như xé gió: “Mau, theo ta, Yến tử nàng là quả trứng thối.” Thiếu niên gì, trong lòng chỉ muốn đem cánh tay giơ cao kia thu về. cho, ngược lại đối với cười đến ngọt ngào, ôn nhu dẫn dụ thầm: “Mau lên, , khó mà.” Sau lưng thiếu niên thấm đẫm mồ hôi, gân xanh nổi lên, cánh tay dường như tê dại. bắt đầu khó chịu, chưởng nện vào đầu , hét lớn: “ a, Yến tử là quả trứng thối.” “Được rồi, Yến tử nàng là quả trứng thối.” Đau quá! Thiếu niên cố nuốt nước mắt chực chảy ra, mở to miệng, gọi có lực. vẫn bất mãn, lấy tay kéo tai hét lớn: “ to chút. Mau, Yến tử nàng vốn là quả trứng thối.” Hốc mắt thiếu niên đỏ lên, bất đắc dĩ kêu to: “Yến tử nàng là quả trứng thối.” “Vậy là được rồi.” rốt cuộc hài lòng, kiễng chân sờ sờ chỗ nàng vừa đánh, hì hì cười tiếp: “ lại lần, Yến tử nàng là quả trứng thối.” “Yến tử nàng là quả trứng thối.” Thiếu niên kêu lớn, mặt chút thay đổi. “Yến tử nàng là quả trứng thối.” “Yến tử nàng là quả trứng thối.” ….. Hét đến miệng lưỡi khô khốc, rốt cuộc thoả mãn, vì vậy từ bi buông tha , kéo tay vui vẻ lắc lắc, dịu dàng: “Hôm nay, vốn dĩ ta rất rất thương tâm. Nhưng có ngươi cùng theo ta, giờ ta rất rất vui vẻ.” “Ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Thiếu niên trầm mặt trả lời. Bây giờ, có thể khẳng định, này có khả năng là tiểu thư của Nam Cung gia. Nào có khuê nữ lại thô lỗ, biết xấu hổ như vậy? Lúc nãy hồ đồ thế nào lại cho rằng nàng là hồ tiên hạ phàm? Bản thân khỏi đề cao nàng quá rồi. “Ngươi tốt.” vui vẻ ra mặt, nắm chặt tay . “Ngươi vui vẻ đủ rồi, có thể thả ta chứ?” Thiếu niên bất đắc dĩ, nghĩ muốn rút khỏi tay nàng, nhưng có kết quả. Phát giác ý đồ của , nắm tay chặt; “ được, ta muốn ngươi . Ta muốn ngươi theo ta, làm cho ta vui vẻ.” “Ta .” Thiếu niên lui về phía sau. Bị đầu độc như vậy lần là đủ rồi. Nếu mỗi thời khắc sau này đều bị đối đãi như thế, vậy để cho chết còn hơn. “Ta muốn.” tới. “.” Lui về phía sau. “Muốn.” tới. “.” “Muốn.” …. người liên tiếp lui về phía sau, người từng bước từng bước tiến sát. Cuối cùng, thiếu niên kia bị ép đến cây đại thụ, thể lùi được nữa. Thấy bất động, cười gian tiếp cận, vỗ vỗ má , đắc ý cười : “Hì hì, tiểu bạch kiểm, ngươi chạy thoát rồi.” ánh trăng sáng xuyên thấu tầng lá rậm rạp, vừa vặn chiếu vào mặt thiếu niên, làm cho dung mạo tuấn mỹ của hiển lộ trước mắt nàng. nhìn thẳng vào mặt hồi lâu, hai tròng mắt chớp chớp, cúi đầu lẩm bẩm: “Kỳ quái, tại sao ta càng nhìn ngươi càng thấy thích nhỉ?” Phát giác ánh mắt của nàng so với lúc trước càng thêm dâm tà, thiếu niên tựa sát vào cây đại thụ, hai tay che ngực, vẻ mặt phòng bị nhìn nàng, trong lòng run sợ lập cập: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Bộ dạng khẩn trương phòng bị, cực giống vợ bị cường đạo đùa giỡn đường. “Làm gì?” nhìn từ trán đến cằm, sau đó lui ra sau vài bước, suy nghĩ chút, con mắt chợt loé lên tia sáng quỷ dị, bật thốt ngữ khí kinh người: “Thực tế ở chung chỗ với ngươi rất vui vẻ, cho nên ta quyết định… Ta, muốn cùng ngươi phát triển tình đêm.” “Tình… Tình đêm?” Thiếu niên khó hiểu khi nghe thấy từ này.
Chương 2: Chú rể cực phẩm thấy mặt. Hoa đăng treo trước cửa phòng, nến đỏ sáng lập loè, trong phòng tân hôn bày biện thiếu thứ gì. Nơi nơi mảnh yên tĩnh, bốn năm nha hoàn ngoan ngoãn đứng khoanh tay hai bên hỉ sàng. Mà vị tân nương tử thân hỉ phục, nhưng lại tự động gỡ bỏ mũ phượng, nằm lăn quay giường nhắm mắt ngủ say sưa. Ánh nến lay động, sáp nến chảy thành đống. Trời, ngày càng tối. Tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền đến. “Nhanh lên chút, nhanh lên chút, tân lang tới cửa.” Ngoài cửa có người sốt ruột hét vọng vào bên trong. Trong phòng, hai nha hoàn túc trực bên cạnh giường cả kinh, vội vàng đẩy đẩy tân nương tử nằm giường, giọng : “Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại, gia tới.” “Uh…” mặc đồ tân nương chậm rãi mở mắt, lắc đầu đuổi cơn buồn ngủ, thấp giọng lầm bầm “Làm cái quỷ gì thế? Như thế nào tới nhanh như vậy? Ta còn chưa ngủ đủ a.” “Tiểu thư tốt của ta, van cầu người đừng ngủ nữa.” Nha hoàn bên cạnh vội vã che miệng của nàng, với vẻ lo âu. Vài người tiến lại gần, ba chân bốn cẳng nâng nàng dậy, đặt nàng ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, vội vã đội mũ phượng lên đầu nàng, sau đó trùm thêm khăn hồng. Hết thảy vừa an bài xong. Dường như mọi việc ổn thoả, giây sau đó, cánh cửa phòng bị người ta dùng lực lớn đẩy ra, tiếng bước chân nặng nề theo đó tiến vào. “Chúc mừng gia, chúc mừng gia…” Hỉ nương chờ lâu vội vàng lên tiếng, miệng thốt lên những câu chúc mừng cũ rích. Bất quá, những lời của bà ta rất nhanh đổi lại là cái nhìn lạnh lùng của tân lang. Tiến lên vài bước, tới trước mặt tân nương tử, cúi đầu, chăm chú nhìn vào cái bụng giờ có chút phình lên, bên môi tân lang lên nụ cười lạnh nhạt, trong mắt chợt loé lên tia sáng giận dữ, nhưng cũng rất nhanh biến mất. Đưa tay ra, dùng lực xé nát khăn trùm đầu của tân nương tử. Trước mắt thoáng chốc bỗng rực sáng. Tự do rồi! gương mặt xinh đẹp của tân nương tử lên nụ cười thoải mái. Ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của tân lang khi bị ép lấy mình vào cửa. Xuất trước mặt nàng, chỉ có bóng lưng cao lớn mặc hỉ phục. Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng trong lòng tân nương tử lại bắt đầu suy nghĩ mông lung. Ngẫm lại bản thân, cả cuộc đời này nhất là trai đẹp, vì vậy mặc kệ ở đường lớn, chỉ cần nàng thấy vừa mắt, tuyệt đối bỏ qua, ngay đến những tranh ảnh, báo chí có đăng hình nam người mẫu, nàng đều cắt ra sưu tầm. Sưu tập ít, tâm huyết bỗng chốc dâng trào, đối với người trước mặt tiến hành chăm chú nghiên cứu, thu hoạch rất nhiều. Bây giờ, nhìn thấy nam nhân này, dựa vào trực giác của mình, nàng khẳng định, – tuyệt đối được xếp vào hàng cực phẩm. Đáng tiếc, tính tình có chút nóng nảy, lại bị ép buộc phải lập gia đình. Cho nên, cực phẩm tân lang, chúng ta vô duyên rồi! Bên này, sau khi gỡ xuống khăn trùm đầu, tân lang liền xoay người lại, giật lấy rượu giao bôi trong khay do thị nữ bưng đến, tự mình rót rượu, từng chén từng chén uống hết sạch. Rượu hết, thuận tay đem chén rượu ném xuống mặt đất vỡ nát cũng quan tâm. Đôi mắt đen tràn đầy u uất nheo lại, lạnh lùng với gã sai vặt bước rời ở ngoài cửa. “Lễ xong, rượu giao bôi cũng uống rồi. còn những chuyện khác, bảo phụ thân tự giải quyết .” xong, thừa dịp mọi người giật mình ngây ngốc, tân lang tìm được kẽ hở, lách qua cửa mà , từ đầu đến cuối, chưa từng liếc mắt nhìn tân nương giường đến lần. Mà tân nương tử lại cảm thấy như vậy tốt, đối với chưa từng ra câu bất mãn, ngược lại vẻ mặt giống như rất hứng thú khi nhìn biểu diễn hết trò này đến trò khác, đến lúc nhìn thân ảnh của biến mất ở đằng xa, khoé miệng xinh đẹp của nàng càng lúc càng cong. Bởi vậy có thể thấy được, biểu vừa rồi của tân lang chính là rất hợp ý nàng. “ gia.” “Thiếu gia.” hồi lâu, cho đến khi bóng áo hồng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, đám nha hoàn cùng gã sai vặt vừa rồi còn hoá đá giờ mới dần dần bừng tinh. trường tức loạn lên, đám người vội vàng đuổi theo hướng tân lang vừa mới biến mất. Trăng thanh gió mát, hơn nữa lúc trước có thương lượng tốt, đám người cùng nhảy về phía nên mọi người cùng nhau ngã sấp xuống. Tân nương tử chứng kiến mọi việc, đôi mắt sáng ngời trừng to. Lấy tay che môi, phải vì ngáp hay sợ mà vì muốn che lấp nụ cười khó khăn lắm mới kìm nén được. Tốt xấu gì cũng ở địa bàn của người ta, nhìn thấy tình cảnh này mà cười lớn, có phải rất vô lễ hay . “ xong rồi, xong rồi, Tứ thiếu gia ra chuồng dắt con ngựa, cưỡi ngựa phi thẳng ra cửa rồi.” “ xong rồi, xong rồi, Tứ thiếu gia cưỡi ngựa, bỏ qua mọi người, chạy về hướng của nam.” “ xong rồi, xong rồi, lão gia ở phòng khách nổi cơn giận dữ, phái người bắt Tứ thiếu gia trở về.” …… Tin tức mới ra lò liên tiếp được truyền đến, tân nương tử sau khi tự gỡ bỏ mũ phượng, điềm nhiên ngồi ăn bánh uống trà, bên kiên nhẫn chờ đợi tin tức đưa tới, tâm tình vô cùng thoải mái. “ xong rồi, xong rồi, người ra ngoài tìm kiếm Tứ thiếu gia trở về báo, chỉ tìm thấy con ngựa của thiếu gia.” Sau nửa canh giờ, tin tức thứ nhất truyền đến. Mười giây đồng hồ trầm mặc. Hỉ nương cùng nha hoàn trong tân phòng đều sa sầm nét mặt, tiếng kêu ai oán: “Đêm tân hôn, có chú rể, vậy phải làm như thế nào đây?” “Thuận theo tự nhiên thôi.” Tân nương tử ăn uống no đủ rốt cuộc mở miệng, hơn nữa vừa cất lời nhàn nhã như vậy, phảng phất mọi chuyện liên quan đến mình. “Tiểu thư.” “Tứ thiếu phu nhân.” Bọn nha hoàn dậm chân, so với khổ chủ như nàng càng cấp bách hơn. Tân nương tử cười lãnh đạm, ngoắc ngoắc nha hoàn báo tin, giọng hỏi: “Thiếu gia nhà ngươi chạy ?” “… vâng.” Nha hoàn suy nghĩ chút, mới thấp giọng đáp. “Cưỡi ngựa bỏ chạy?” “Vâng.” “Lại mang theo bao quần áo?” “Vâng.” “ ai ngăn lại?” “Tứ thiếu gia cưỡi ngựa, nô tỳ ngăn nổi.” Nha hoàn thấp giọng đáp. “Oh.” Tân nương tử khẽ vuốt cằm, mỉm cười “ như vậy, chuyện rời vốn có dự mưu?” Sắc mặt nha hoàn trắng bệch, nhưng lại có gan bẻ cong , đành phải lời việc : “Vâng ạ.” “ có lẽ trở về?” Tân nương tử lại hỏi. Đưa tay sờ lên bụng của mình, mặt lên nụ cười giải thoát. Ngẫm lại cũng đúng, nam nhân nào lại muốn tiếp nhận nữ nhân bị người khác phá hư, làm tiện nghi lão cha? Hơn nữa, nàng cũng mong hài tử của mình gọi con mèo con chó nào đó là cha. Đại ca, trong lòng ta thể : Ngươi tốt! Nha hoàn nghe vậy, sắc mặt đột biến, vội vàng lắp bắp : “Tứ thiếu phu nhân người yên tâm, lão gia phái người đuổi theo, tin tưởng ngay lập tức, Tứ thiếu gia quay trở về.” Trở về làm chi? Cùng nàng chia giường ngủ hả? Tân nương tử cấp cho bọn họ ánh mắt xem thường. Hơn nữa, nếu sớm có dự mưu, nàng tin tưởng tên kia trước khi chạy trốn tính toán kỹ lộ trình. Nếu nàng là , khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi cánh cửa này, khẳng định cao bay xa chạy, đánh chết cũng để bị bắt trở về. Nàng lắc đầu: “Quên , nếu chú rể xuất , cũng bái đường, mọi việc đến đây kết thúc.” Tân nương tử mặt mang nụ cười . Đưa tay lấy chén rượu mừng trong khay, ngửa cổ uống cạn, sau đó lại để chén rượu vào chỗ cũ, đối với mọi người xua xua tay: “Tốt lắm, lễ thành, các người có thể .” đám người trợn mắt há mồm. “Tứ thiếu phu nhân.” “Các ngươi cứ việc với lão gia nhà các ngươi, thiếu gia nhà ngươi cưới ta, đây là chuyện có thực, mục đích đạt được, bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, cha ta cũng làm khó các ngươi, bảo lão gia nhà các ngươi cứ yên tâm.” Có lẽ, nàng nên cảm tạ đôi phụ tử đó mới phải, ít nhất bọn họ để cho nàng cùng con gà bái đường thành thân rồi vào động phòng, tốt xấu gì cũng là người đương sống sờ sờ, vậy cũng đủ lắm rồi. Mọi người vẫn nhúc nhích, cứ đứng ngơ ngác nhìn nàng. Tân nương tử nhìn xung quanh vòng, bật cười tiếp: “Các ngươi còn đứng ở đó làm gì? Ta muốn ngủ. hôm nay vừa phải thức sớm trang điểm bái đường, ta mệt chết được. Bây giờ thiếu gia nhà các ngươi trốn , đêm động phòng coi như hỏng bét, các ngươi ở đây cả đêm cũng làm được trò trống gì.” Bụng nàng còn có hài tử, nàng muốn nó bị mệt. Lại là mảnh yên tĩnh. Cuối cùng, nha hoàn bên người tân nương tử tiến lên, nghiêm mặt, với thanh lạnh lung: “Các người lui hết ra . Cho dù đêm nay chú rể trở về, cũng có khả năng tiến vào tân phòng. Tiểu thư nhà ta có mang, thể vất vả quá độ. nghỉ .” Người nhà chú rể nhất thời sắc mặt trắng bệch, thể tin nổi các nàng có thể ra chuyện xấu hổ như vậy mà cảm thấy thẹn. “… vâng ạ.” tự chủ được lén lút nhìn vào bụng tân nương tử cái, bọn họ lúc này mới tản ra, chỉ còn vài người ở lại giúp tân nương tử thay y phục, rửa mặt. Khôi phục thân quần áo nhàng, tân nương tử nằm ra giường, người đắp cái chăn bông thêu hình hai con vịt béo múp, với bọn nha hoàn: “Các ngươi cũng mệt mỏi ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi, ta cần hầu hạ.” “Vâng ạ.” Bọn nha hoàn muốn lại thôi, nhìn nàng hồi lâu mới buông màn, thổi tắt nến, đóng cửa rời . Yeh! nghĩ tới, nàng còn chưa động thủ, đối phương vội vã chạy mất. Đêm tân hôn này, là vui vẻ. mình trong bóng tối, tân nương tử hôm nay lòng tràn đầy vui mừng. Lại , trước đây ngày, nàng còn đau đầu vắt óc, lo lắng biết nên làm thế nào để trốn tránh đêm tân hôn. Nhưng ngàn tính vạn tính, lại có tính đến việc chú rể bỏ chạy. Nguyên lai, là do nàng lo lắng quá nhiều. đường giấc ngủ bị cắt đứt, bây giờ mi mắt nặng trĩu. Giải quyết mối hoạ lớn trong lòng, thân vô nhàng, tân nương tử nhắm mắt lại, rất nhanh rơi vào mộng đẹp ngọt ngào. Nhưng là, thẳng đến nửa đêm, nàng đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, ôm chăn mền ngồi bật dậy, hét lớn: “Chết tiệt, tên tiểu tử kia chưa cho ta hưu thư, vậy sau này ta làm sao mang theo hài tử chạy trốn.”
Chương 3: Trời giáng mỹ nam đến làm cha. Màn đêm phủ xuống. “Nương, Phù nhi có thể có cha sao? Dì có thể cho Phù nhi người cha sao?” Tiểu oa nhi ngồi ở giường, ngoan ngoãn để mẫu thân thay y phục cho mình, lần thứ 101 trong ngày hỏi về vấn đề này. Thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần hơi hơi thở dài, đem quần áo của nữ nhi bỏ qua bên, kéo chăn đắp cho nó, dịu dàng xoa lưng cho đứa , giọng : “Những lời mà dì , có khi nào thực chưa? ngủ sớm chút , chờ ngươi tỉnh lại, dì mang đến cho ngươi người cha.” Tốt nhất khi ngươi tỉnh lại, nhân tiện đem hết những việc hoang đường ngày hôm nay quên . Tiểu oa nhi suy nghĩ chút, gật đầu: “Đúng vậy, Dì chưa từng lừa Phù nhi.” Đáng tiếc, bắt đầu từ hôm nay, nàng bắt đầu gạt ngươi. Thiếu phụ xinh đẹp bất đắc dĩ lắc đầu, cẩn thận kéo lại chăn cho nữ nhi, ôn nhu : “Ngủ .” “Ưm.” Tiểu oa nhi ngây thơ gật đầu, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát truyền đến tiếng hít thở đều đều. Rốt cuộc cũng là tiểu hài tử, lo nghĩ. Nhìn khoé miệng nữ nhi trong lúc ngủ say nở nụ cười mãn nguyện, thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần thấp giọng thở dài: “Nữ nhi, ngươi muốn nương từ nơi nào tìm cho ngươi người cha đây?” …… Vừa mới dứt lời, nóc nhà truyền đến tiếng động lớn. Tiểu oa nhi say giấc giật mình bừng tỉnh, tay béo múp dụi dụi mắt: “Nương, thanh gì vậy?” “Tiếng chuột chạy.” Thiếu phụ với vẻ lơ đễnh. Loảng xoảng! Lại thêm trận tiếng động lớn hơn, tựa hồ là tiếng mái ngói rơi xuống đất vỡ tan. “Nương, nóc nhà có cái gì, tiếng động to a.” Cơn buồn ngủ của tiểu oa nhi giảm phân nửa, mở to hai mắt phát biểu việc mà mình mới phát . Nghe thanh mà đoán, là chuột chạy quá gượng ép rồi. Theo kinh nghiệm nhiều năm xem phim truyền hình TV – nóc nhà nhất định có người, hơn nữa còn đánh nhau. Nghĩ lúc, nhiệt huyết trong người bắt đầu sôi sục, ánh mắt thiếu phụ xinh đẹp loé sáng, cơ hồ muốn đẩy cửa mà ra, tận mắt chứng kiến cảnh giang hồ luận võ trong truyền thuyết. Thế nhưng… Nhìn thấy đôi mắt to hiểu thế của hài tử, nàng đành bỏ qua. Giáo dục hài tử quan trọng hơn. Đánh nhau, thôi đợi đến khi nữ nhi lớn thêm chút rồi dắt nó xem. Đem đầu nữ nhi ôm vào trong lòng, nàng thản nhiên : “ có gì, ngủ .” Ô ô, trong lòng rỉ máu. Đánh nhau hả? Võ nghệ cao cường giống như trong điện ảnh. Nàng hôm nay đúng là vô duyên rồi. Vừa mới dứt lời. Rầm rầm rầm, tựa hồ hàng trăm phiến ngói bay loạn đỉnh đầu, cả căn phòng rộng trong chớp mắt rung lên, ngay cả hai mẹ con ngủ giường cũng thoát khỏi bị ảnh hưởng. Quang cảnh này, tuyệt đối là ngàn năm có . chính mắt nhìn thấy quả là hối hận đời a! Trong lòng thiếu phụ dao động mãnh liệt, dần dần hướng về bên. “Nương, hình như nóc nhà có đánh nhau! Là mèo đánh nhau với chuột sao?” Hai lỗ tai của nàng vốn bị che lại, nhưng tiểu oa nhi này cảm nhận được chấn động lớn. Nàng từ trong lòng mẫu nhân ngẩng lên, nháy nháy mắt, hỏi với vẻ ngây thơ vô tội. phải mèo và chuột, là con người. Hơn nữa, là những người võ công kém. Quyết định rồi, nàng phải ra ngoài, xem người đánh nhau. Lòng quyết liền làm, thiếu phụ nhanh chóng từ giường bò dậy, đem nữ nhi đặt ở giường, kéo lại chăn mền, cố nén tâm tình kích động mà dặn dò nữ nhi: “Búp bê, ngươi ngồi yên ở giường được nhúc nhích, Nương ra xem chút.” xong, lấy tốc độ sét đánh ngang tai chạy ra cửa, đem cửa lớn mở rộng ra. nghĩ, cửa vừa mới mở, chỉ nghe tiếng – bùm. tiếng động lớn, vật thể giống như hình người từ trời rơi xuống, nhân tiện rớt ở trước mặt nàng. Con Bà Nó! Thiếu phụ ngẩn người, giơ chân đá đá phát. Vật thể to lớn co rúm lại chút, lại loáng thoáng nghe thấy vài tiếng rên rỉ. Là người? Là người sống? Từ trời rớt xuống. Thiếu phụ kinh ngạc, bất giác cảm thán: quả là thế giới đại ngàn, có gì là thể a. Bất quá, nếu rớt xuống là đống bạc lớn tốt biết bao. “Nương.” Tiếng kêu nhàng vang lên phía sau. Thiếu phụ quay đầu, nghĩ tới nữ nhi vốn nằm ở giường lại xuất đằng sau lưng mình, mày lập tức nhăn lại, thấp giọng khiển trách: “ phải bảo ngươi ở giường đừng nhúc nhích sao? Ngươi chạy đến đây làm gì?” Tiểu oa nhi uỷ khuất mếu máo, vừa muốn gì đó, ánh mắt chợt chuyển đến người vật thể lạ, bất động. “Cha.” Chỉ trong chốc lát, nàng hưng phấn hoan hô tiếng, sau đó chạy qua… đè lên người đó. “Ngao.” Thiếu phụ nghe thấy tiếng hô đau đớn kèm bi phẫn. Nguyên lai phải ảo giác của nàng a. Hơn nữa nghe thanh , cần phải hỏi, tuyệt đối là nam nhân. Bất quá, canh ba nửa đêm, tự nhiên rơi xuống nam nhân, nàng cũng dám hy vọng xa vời đây là đại lễ do lão thiên gia mang đến cho nàng. Mày liễu cong, qua đó kéo tay nữ nhi, thiếu phụ bực mình : “Cái gì mà cha hay cha? Búp bê, ngươi nhìn lầm rồi. Mau cùng ta vào, chúng ta cái gì cũng thấy.” “ được.” Tiểu oa nhi giãy khỏi tay nàng, chạy tới ôm lấy đầu vật thể to lớn, cố hết sức nâng lên, hướng về mẫu thân : “Nương, người xem, đây là cha, là cha mà dì hứa cấp cho búp bê.” Đáng thương cho ngươi kia, cổ bị tiểu oa nhi xoay theo hình vòng cung, bị gãy đúng là kỳ tích. Cúi đầu, nương theo ánh trăng sáng, thiếu phụ cuối cùng cũng thấy dung mạo của vật thể to lớn này – nhìn tệ nha. Ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt thâm thuý vừa đúng tổ hợp cùng chỗ, vừa vặn lộ ra khuôn mặt dễ nhìn. Mặc dù kiểu tóc có chút hỗn loạn, nhưng lại có đôi chỗ gợi cảm nhìn hết sức thần bí mê người. “Nương, cha…” Tiểu oa nhi như trước kiên trì ôm lấy đầu của vật thể to lớn chịu buông ra, bộ dạng đáng thương nhìn về phía thiếu phụ. Nhìn bốn phía chút, biết từ khi nào khôi phục yên tĩnh. Nếu phải trước mắt có vật thể to lớn này làm chứng, nàng thiếu chút nữa tưởng rằng vừa rồi mình mới nằm mộng. Gì chứ, thể nào. Nàng vừa mới tới đánh nữa? Hơn nữa đám người kia chạy trốn sạch , chạy nạn hay sao? Nàng nào phải ôn thần. Tâm tình thiếu phụ có chút buồn bực. Ngồi xổm xuống, gạt sợi tóc mặt vật thể to lớn, nhìn cho kỹ, nàng phát nam nhân này thoạt nhìn tệ. Ngô, thanh thanh tú tú, lại thiếu khí khái của nam tử hán, vốn là đồ ăn hợp gu của nàng. Tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn chút. Được rồi, coi như mất nhiều hơn được. Khoé miệng thiếu phụ giật , cười cười, vỗ vỗ mặt nam nhân. “Coi như vì khuôn mặt dễ nhìn của ngươi, ta cho ngươi tạm thời làm lão cha lâm thời của búp bê .” …………..Nhớ lại chút tình………………… Thời gian thấm thoát, tiểu bằng hữu Chu Y Phù được ba tuổi. Trong ngày sinh nhật, Nam Cung Xuân Yến ra tay hào phóng, tại tửu điếm lớn nhất Phượng Hoàng thành đặt bàn tiệc rượu, mặc dù người tham dự hôm nay chỉ có Nam Cung Xuân Hoa, Nam Cung Xuân Yến cùng tiểu thọ tinh, nhân số cũng chỉ có ba người mà thôi. Hát xong bài hát mừng sinh nhật, Nam Cung Xuân Yến hào phóng : “Búp bê, hôm nay là sinh nhật ngươi, ngươi có nguyện vọng gì cứ , dì nhất định có thể thoả mãn ngươi.” “ vậy chăng?” Tiểu oa nhi chớp chớp đôi mắt to tròn nhi viên bi, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập chờ mong. “ .” Nam Cung Xuân Yến vỗ ngực cam đoan. “Tốt lắm, búp bê muốn cha, tốt nhiều cha.” Tiểu oa nhi nắm chặt bàn tay, hưng phấn tuyên bố. Nam Cung Xuân Yến….. Nam Cung Xuân Hoa…..
Quyển 2: Tình cảm Yến Tử cùng Xuân Hoa Chương 1: Mười hai tuổi, bị bắt cóc Ảm đạm đêm trăng sao, vạn vật đều bị dấu trong tầng bóng đêm. Gió đêm lạnh lùng phất qua, cây cối cỏ theo gió lắc lư, phát ra ào ào thanh, loang lổ cắt xuống những hình thù quái dị làm tăng thêm vài phần trầm hiệu quả, càng làm cho người ta từ đáy lòng cảm giác sợ hãi. Ngoại thành, cái phế khí lâu kho hàng. Hôn ám ngọn đèn từ đỉnh đầu chiếu xạ, sàn thượng đôi đầy báo chí tấm ván gỗ chờ tạp vật, cỗ gay mũi môi vị làm người ta có loại buồn nôn xúc động. Còn sót lại hẹp gian, ba bốn người tuổi trẻ nam tử nhưng nhìn lôi thôi làm thành vòng, thét to vào cùng đánh bài, miệng hút thuốc ngừng vừa uống rượu, làm cho khí vốn đục ngầu càng thêm dơ bẩn chịu nổi. Ở cái góc trong kho hàng có cái tuổi chừng mười hai mười ba tuổi xinh đẹp tiểu nương bị cột chặt vào cái ghế lớn. Nàng cau mày, ngừng thở liều chết giãy dụa mặc cho thô ráp dây thừng đem chính mình đôi non mịn cánh tay đau trầy xướt da , nàng vẫn như cũ thể làm cho dây thừng sau lưng lơi lỏng dù chỉ chút. Trong tuyệt vọng, nàng ngẩng đầu, bất giác trông thấy chút khéo léo thân ảnh đột nhiên theo đỉnh cửa sổ kho hàng toát ra. Giống như linh hoạt khỉ , kia khéo léo thân ảnh rất nhanh theo cửa sổ tiến vào, tìm chỗ đạp chân từng chút xuống. Chỉ chốt lát liền rơi xuống mặt đất, đến tiểu nương bị trói phía sau. Rất nhanh, trong những thanh niên đánh bài uống rượu nam tử phát bóng dáng của nàng, chạy nhanh đứng lên, rống lớn: “Ngươi là ai?” Còn lại nhân nghe được thanh , chạy nhanh theo hướng bên kia nhìn lại, mới phát người tới cũng là cái mười hai mười ba tuổi tiểu nương, tóc ngắn xinh đẹp, ngũ quan hài hòa, thập phần chọc người trìu mến, quần áo bó sát người, quần áo bởi vì trèo cửa sổ nên dính vào ít tro bụi. Bị người phát , tiểu nương cũng tỏ vẻ kinh ngạc , ngược lại vui vẻ nở nụ cười. Nàng chậm rãi theo phiá sau bị trói gô tiểu nương ra, nháy mắt mấy cái, lộ ra cái thập phần hồn nhiên tươi cười, vỗ vỗ tay, đối vài người dương tay đánh cái tiếp đón: “Thúc thúc, các ngươi khỏe?” Vài cái tuổi trẻ nam tử ngơ ngác nhìn chăm chú vào nàng, này trống rỗng toát ra đến tiểu nương ý ra sao. Qua lâu, mới có người cả gan hỏi: “Ngươi là ai? Tới nơi này làm cái gì?” “Ta gọi là chu Tiểu Hoa, ta là tới cứu nàng.” Tiểu nương chỉa chỉa phía sau còn tại cùng dây thừng đấu tranh tiểu nương, cười hì hì hồi đáp. Vài tên tuổi trẻ nam tử sửng sốt, lập tức cười ha ha lên. “Cứu nàng? Chỉ bằng ngươi?” miệng chút nào che dấu khinh mạn, kia cười đến nghiên ngã bộ dáng, thập phần đáng đánh đòn. Tiểu nương cúi đầu, trong mắt chút ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, bước nhanh đến cười đến lớn nhất thanh nam tử trước mặt, nhìn chằm chằm vào , bình tĩnh : “Đúng vậy, chỉ bằng mình ta!” Vừa mới dứt lời, vươn hai tay đó là cái quá kiên ngã. Chỉ nghe bùm tiếng, bụi bậm bốc lên bốn phía, vừa rồi còn cười ha hả nam tử muốn nằm ngửa trong đống phế vật, vẻ mặt đau khổ ho khan rên rỉ, rốt cuộc cười nổi. Thừa dịp còn thừa vài người giật mình lăng lăng thời điểm, tiểu nương bay nhanh ra quyền phi chân, đưa bọn họ đánh thất điên bát đảo. Nhưng những người trẻ tuổi kia cũng rất nhanh phản ứng, chạy nhanh cùng đứng lên vây công tiểu nương thân thủ tựa hồ sai. Tiểu nương dựa vào thân thể linh hoạt ưu thế, tránh trái tránh phải, cũng xem xét chuẩn cơ hội quyền đấm cước đá, thu hoạch . Nhưng dù sao chỉ là cái mười tuổi đầu tiểu nương, thể năng phương diện cũng bằng vài người có võ hữu lực trẻ tuổi. Thời gian trôi qua, tiểu nương động tác từ từ chậm lại. Mấy nam nhân từng bước ép sát, tiểu nương dần dần lui về phía sau. Đột nhiên, người xuất kỳ bất ý đá vào chân. tiểu nương nhất thời bị đau “ôi” tiếng, té ngã đất. Mấy nam nhân mắt lộ ra vẻ vui mừng, tất cả nhân cơ hội này càng ép càng gần, đem tiểu nương vây quanh ở trong vòng vây. Tiểu nương đau khổ giãy dụa, nhưng là mắt thấy chính mình thể năng sắp hao hết, thể nề hà, cuối cùng bị đụng đến góc kho hàng thể động đậy. Bị cái hơn mình mười tuổi tiểu nương đánh, lại bị bại thảm như vậy, vài cái bị thương trẻ tuổi nam tử đều vừa thẹn vừa giận. tuốt đàng trước nam tử nhếch môi, ngụm răng vàng lộ ra ngoài, đột nhiên cái tát liền đánh ở mặt tiểu nương. Rồi sau đó, rút từ sau lưng ra dao nhỉ dùng để cắt hoa quả, giận dữ hét: “Tiểu nha đầu, nhìn ngươi còn như thế nào càn rỡ? Hôm nay ta khiến cho ngươi nếm thử tự làm hùng kết cục!” Dao sắc bén quang mang ở ngọn đèn chiếu rọi thập phần chói mắt. Đao phong gần ngay trước mắt, muốn tránh, nhưng đường thối lui. Tiểu nương nhận mệnh nhắm mắt lại, đợi kia trí mạng đao đến người mình. Nhưng lập tức, chỉ nghe tiếng kêu rên vang lên, tiểu nương cảm giác đến xâm nhập cốt tủy đau đớn, cũng còn chưa ràng trạng huống, dao muốn ba tiếng rơi xuống ở trước mắt. Cẩn thận mở mắt ra, tiểu nương kinh ngạc phát , đứng trước mặt nàng, phải cái người nên giơ dao cười ha ha trẻ tuổi nam tử mà là cái kia tiểu nương lúc trước bị trói ở ghế cố sức giãy dụa. Ở trong tay nàng giơ lên cao cây gậy dính máu. Mà ở dưới chân vài người tên kia miệng đầy răng vàng trẻ tuổi nam tử té mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Ngay đầu của chậm rãi có đỏ tươi máu chảy ra, nhiễm đỏ hết vùng. Ở đây vài người đều cả kinh. Còn lại ba nam tử sửng sốt, vừa định xoay người hướng tiểu nương đánh tới, tiểu nương chút nghĩ ngợi chính là cước ngay giữa nam tử đầu tiên đáy quần. “Ngao --” Nam tử đau hét lên, té mặt đất ôm nửa người phiá dưới lăn lộn. Tiểu nương nằm bị hành động này lên tinh thần, lại vừa khôi phục chút khí lực, lập tức nhảy dựng lên hai đấm phóng ra đánh tới mặt hai cái nam tử còn lại hốc mắt. Sau đó, nàng thừa dịp hai nam nhân ôm mắt kêu rên liền nhặt lên cây gậy gổ to đánh liên tục xuống người bọn ...... Đợi cho cảnh sát võ trang hạng nặng công phá cửa chính đuổi tới kho hàng trong cùng thời điểm, nhìn đến là như vậy cảnh tượng buồn cười: Hai cái tiểu nương tuổi xấp xỉ nhau tay đều cầm cây gậy gổ to, vẻ mặt hưng phấn còn ở mặt đất kêu rên bốn tên nam tử người loạn đánh ngừng. “Hiểu Yến! Hiểu Yến!” cái ước chừng ba mươi tuổi mỹ phụ sau tường vọt tới hai cái bên người, thân thủ đem cái ôm vào trong lòng, cao thấp xem xét, lòng còn sợ hãi liên thanh : “Hiểu Yến, ngươi có bị gì hay ? Có bị gì hay ? Ngươi hù chết mẹ!” “Mẹ, ta sao.” rúc vào trong ngực mẫu thân ấm áp giọng trả lời. Cúi đầu, bất chợt gặp bốn cái xác nằm, trong đó có thiếu niên đầu rơi máu chảy, nàng tựa hồ bị trước mắt kinh hải giật mình, buông tay gậy gổ rớt xuống tình cờ nhầm ngay đầu gã nam tử. “Ta...... Ta giết người?” Hai tay buông xuống, vẻ mặt có chút giật mình thấp giọng thào, xinh đẹp đáy mắt biểu lộ sợ hãi nhiều. “ dễ dàng chết như vậy!” Đối diện tiểu nương lại giống nhau xem cảnh tượng như vậy thường, chân bước qua nam tử thân thể qua, nâng lên mặt của nàng cao giọng hướng nàng tuyên bố. “Có cái gì đáng sợ ? Ngươi đây là lúc phòng vệ, có việc gì. Hơn nữa, chỉ là bị ngươi đánh trúng đầu tạm thời ngất mà thôi. Nếu như vậy mà chết, kia cũng quá tiện nghi !” “ vậy chăng? Vậy là tốt rồi.” Tiểu nương thở dài, rốt cục yên lòng. Như chợt nhớ tới cái gì, nàng kéo tay tiểu nương, như hiến vật quý đối mẫu thân : “Mẹ, ngươi biết ? Chính là nàng cứu ta! Trước khi cảnh sát tới nàng chui từ cửa sổ chạy vào, giúp ta giải khai dây thừng, còn hoàn hảo dũng đem bọn họ đều đánh tơi bời!” “Phải ? Tiểu nương, ngươi lợi hại!” Trung niên mỹ phụ nghi ngờ, cúi đầu sờ sờ đầu tiểu nương, tán thưởng . Tiểu nương lúc này ra vẻ ngượng ngùng, chỉ có thể vuốt vuốt đầu, ha ha hi hi ngây ngô cười. Ê a -- ê a -- Bén nhọn còi cảnh sát theo xa xa truyền đến, xe cảnh sát hồng lên màu lam ngọn đèn ở dưới bầu trời đêm ngừng chớp lóe. “Chu Tiểu Hoa, ngươi ở đâu, chạy nhanh lăn ra đây cho ta!” Đột nhiên, tiếng như sấm rống vang vọng toàn bộ kho hàng, bốn phía nháy mắt đều im lặng. Vừa rồi còn dương dương tự đắc tiểu nương tựa hồ vừa nhận ra ma quỷ tín hiệu, lập tức xanh cả mặt, chạy nhanh kéo tiểu nương qua, lắc mình tránh ở nàng phía sau. “Mượn...... cho ta mượn trốn chút! Làm ơn!” ngay cả thanh đều run run, thiếu chút nữa tròn câu đầy đủ trong lời. Đột nhiên biến thân thành tường phòng hộ, mẹ con hai mặt nhìn nhau, biết chuyện gì xảy ra. “Chu Tiểu Hoa, đừng né, nếu lăn ra đây cho ta, đợi xem ta như thế nào sửa ngươi!” Đinh tai nhức óc rống to đánh úp lại, mẹ con tiểu nương chịu nổi lỗ tai nghe o o. Chu Tiểu Hoa...... Tiểu nương cúi đầu suy nghĩ về tên này. Tựa hồ có điểm ấn tượng. Nàng giống như ở nơi nào nghe qua? Còn suy tư, liền thấy người mặc cảnh phục nam tử cao lớn đẩy ra đám người tiến đến, người tức giận tràn đầy. Chỉ thấy bước đến trước mặt hai mẹ con, hai lời duỗi cánh tay liền đem tiểu nương từ phiá sau hai mẹ con ra phiá trước. “Còn trốn? Xem ngươi có thể chạy đâu?” Nam tử cao lớn dắt tiểu nương cánh tay, vừa hét vào lỗ tai rống to. “Cái kia...... tiên sinh”, trung niên mỹ phụ tốt xấu gặp qua ít trường hợp lớn , cười cười cẩn thận tiến lên giọng hoà giải. “Mời ngươi cần hung hãn đối nàng như vậy. Tiểu nương này vừa mới cứu con của ta.” Lời vừa ra, nam tử cao lớn sắc mặt cótốt lên ngược lại càng thêm trầm. phen nhéo lỗ tai của nàng, cũng quản ở đâu lớn tiếng răn dạy: “Quả nhiên ngoài sở liệu của ta, ngươi lại nghe lén tổ chuyên án chúng ta đối thoại! Ta với ngươi bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện của cảnh sát!” “Lão Ba, đau.. đau.. đau!” Tiểu nương híp mắt ở trung vung hai tay loạn xạ, miệng còn quên lớn tiếng kháng nghị: “Ta lúc này phải có việc gì sao? Hơn nữa ngươi xem, ta còn đem con tin giải cứu ra!” “Ngươi lại tiếp tục sạo!” Nam tử cao lớn tức giận hét, nhưng vẫn buông tay. “Tính ngươi vận khí tốt, hôm nay gặp gỡ vài món thức ăn nho , nếu , nhìn ngươi bây giờ ra làm sao rồi!” hừ lạnh tiếng, lại nhìn quét qua xoa đỏ bừng lỗ tai quanh thân con lần, mày rậm chợt nhíu chặt, tiếp tục rống to: “Ngươi xem lại ngươi, biến thành đầy người bùn đất! Còn bị người đánh cái tát! Ngươi thể làm cho ta sống yên ổn chút sao? Bắt bọn cướp, loại tình này có chúng ta cảnh sát ra mặt là đủ rồi, ngươi chỉ là tiểu nha đầu, chạy tới xem náo nhiệt làm gì? Ngươi có biết hay nghe ngươi hướng bên này chạy , lòng ta có bao nhiêu lo sợ? Ngươi có biết hay nhìn đến ngươi mặt bị dấu bàn tay tâm ta đau ra sao? Ngươi mới mười mấy tuổi, học chút quyền cước công phu lại như thế nào? Bọn họ vài người nam nhân lớn khỏe, ngươi chỉ người......” “Lão Ba, ta sai lầm rồi! Ta sai lầm rồi! Về sau ta dám nữa!” Tiểu nương vẻ mặt đau khổ, hai tay cao cao xoa xoa chính mình lỗ tai, cúi đầu nhận sai. “Chu ca, nếu đứa có việc gì, cũng nhận sai, vậy la nàng hai câu thôi !” trường xử lý sai biệt lắm, vài cái rảnh rỗi cảnh sát xông tới, đều vì tiểu nương giải vây. Nam tử cao lớn sắc mặt hơi hoãn, nhàng thở hắt ra, xoay người sang chỗ khác, bỏ lại câu: “Lần này coi như xong, lần sau được viện dẫn lẽ này nữa. tại, ngươi cùng mọi người cùng ta về cảnh cục.” “ biết.” Nghe câu đó, liền giống như nghe được kèn bế mạc, mặt sầu khổ trở nên tươi sáng, tiểu nương lập tức vừa cười hì hì , quay đầu hướng về phiá hỗ trợ nhóm thúc thúc làm cái ấp, lại đối tiểu nương hai mẹ con làm cái mặt quỷ, liền theo cao đại nam tử phía sau rời phạm tội trường. Mà thấy hết thảy trải qua tiểu nương hai mẹ con chỉ có thể đứng ở bên há hốc mồm: Này.. đều diễn là thế nào?