Ngồi ở đầu tường chờ hồng hạnh
Tác giả: Kiều Thư Vân
Thể loại: Chủng điền văn, cổ đại, còn lại mọi người tự nhận xét *múa lụa*~
Converter:
nothing_hhh
Editor:
Diệp Y Giai
Độ dài: 41c
Tiến độ: lê lết~
Bìa: @
rina
Giới thiệu
Bùi Quang Quang bán cá muối
cẩn thận từ đầu tường rớt xuống dưới.
Sau đó, nàng nện trúng
thư sinh tuấn tú.
Thuyết minh: truyện này cùng nhân vật lịch sử
có
chút quan hệ, nam chính tên là Tiền Khiêm Ích chỉ do trùng hợp, trùng hợp…
*Tiền Khiêm Ích 錢謙益 (1582-1664) tự Thụ Chi 受之, hiệu Mục Trai 牧齋, cuối đời lấy hiệu là Mông Tẩu 蒙叟, còn có hiệu là Đông Giản lão nhân 東澗老人, người huyện Thường Thục, tỉnh Giang Tô. Là học giả, nhà thơ lớn đầu đời Thanh. Làm quan đến Lễ bộ thị lang. Về sau từ quan về quê. Thơ có phong cách gần với thơ Vãn Đường và thơ Tống. Tác phẩm: "Liệt triêu thi tập" 列朝詩集.
Nguồn: Lịch sử văn học Trung Quốc (tập 2)/ NXB Giáo Dục, 2003.
Quăng văn án lên , edit thêm mấy chương làm vốn nữa rồi post chương 1 lên sau
Chương 1: Nện trúng thư sinh tuấn tú
Bùi Quang Quang cùng mẫu thân Bùi Tú Mẫn dùng tiểu viện trong đại viện Cẩu Vĩ Ba ở hẻm Phúc Yên của kinh thành, hai mẹ con nương tựa vào nhau, sống bằng nghề bán cá muối, lần bán, liền bán mười lăm năm.
Ngày hôm đó Bùi Quang Quang ở trong sân viện nhà mình phơi cá muối, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài đại viện náo nhiệt hẳn lên. Nàng nhìn nhìn mặt trời, nghĩ thầm, Triệu đại thẩm cách vách đuổi mắng Triệu đại thúc vào lúc này, hôm nay Lý đại gia ở đối diện cũng ồn ào tranh cãi với con trai con dâu rồi. Chẳng lẽ Lý đại gia khôi phục tinh thần nhanh như vậy, còn muốn ầm ĩ lần nữa?
Nghĩ đến đây, nàng liền nhịn được buông đồ trong tay ra, rón ra rón rén chạy đến sau cửa trộm xem náo nhiệt. Lại chẳng ngờ, nàng vừa đến cạnh cửa, đại môn trong nhà “cạch” tiếng tự tách mở ra, thiếu chút nữa nện vào cái trán của nàng.
Bùi Quang Quang cả kinh lùi lại hai bước, giương mắt lên nhìn, là mẫu thân nhà mình bưng chậu giặt quần áo, cầm ghế đẩu trở về rồi, thấy nàng liền nghiêm mặt : “Thất thần cái gì, còn mau đóng cửa lại!”
Bùi Quang Quang thấy sắc mặt bà tốt liền nghe lời đóng cửa, nhưng ở trong vài giây đóng cửa lại, vẫn từ bỏ ý định hướng ra bên ngoài nhìn nhìn, lại nhìn thấy bất cứ cái gì.
Vì thế, nàng quay người lại, lúc này Bùi Tú Mẫn phơi quần áo, áo quần trong tay bị bà giũ vang bành bạch. Bùi Quang Quang sát qua, đứng bên bà hỏi: “Mẹ, có phải Lý gia đối diện lại cãi nhau rồi ?”
Trong giọng của nàng lộ ra hưng phấn, hai mắt sáng long lanh nhìn Bùi Tú Mẫn hỏi. Bùi Tú Mẫn liếc nàng cái, : “Lý đại gia ông ta có tinh lực tức giận tốt!”
Con ngươi Bùi Quang Quang vừa chuyển, khuôn mặt nhắn tròn tròn càng thêm phấn khích, : “Vậy là Triệu đại thúc bị Triệu đại thẩm đánh à?”
Lúc này Bùi Tú Mẫn phơi xong quần áo, đem chậu gỗ để vào trong nhà, lúc ra, biểu mặt tuy buông lỏng chút, nhưng vẫn thấy tia cười mỉm, bà nhìn con mình, khỏi hừ tiếng, : “Vừa rồi trong đại viện mới chuyển tới bạch diện thư sinh!”
Chỉ câu này, Bùi Quang Quang cũng hiểu , toàn bộ hưng phấn nhiệt tình ban nãy còn nữa, chỉ lưu lại vẻ mặt nhàm chán, ngón tay vô ý thức mà quấn bím tóc, cong miệng : “ ra là thư sinh a…”
Nàng kéo dài thanh , hai mắt linh lợi liếc ra phía cửa, Bùi Tú Mẫn thấy thế, cảnh cáo : “Quang Quang—“
“Ai nha, con biết rồi, con biết rồi!” Bùi Quang Quang vừa nghe thấy giọng điệu của mẹ nàng, liền vội vàng xua tay hô: “Người đọc sách có thứ tốt, đọc sách càng nhiều, tâm địa càng xấu xa!” Nàng xong, liền chạy nhảy tới chỗ cá muối mình phơi ban nãy, bên lại : “Mẹ, con nhớ , nhớ mà!”
Bùi Tú Mẫn thấy con những lời này vô cùng trôi chảy, nhưng trong lòng vẫn yên. Tuy những năm qua đại viện Cẩu Vĩ Ba cũng có ít thư sinh thi tiến vào ở, nhưng phần lớn là hạng người tướng mạo xấu xí, dáng vẻ hôm nay đây, lại… tuấn tú như vậy.
Vì thế bà gọi Bùi Quang Quang tiếng, lời thấm thía: “Quang Quang à, con có biết vì sao mẹ lại lấy tên này cho con ?”
Bùi Quang Quang đầu cũng ngẩng lên : “Đó là bởi vì mẹ có học vấn.”
Bùi Tú Mẫn có chút xấu hổ ho hai tiếng, chà xát tay qua thu xếp giúp con , lại : “Quang Quang à, cha ruột con chính là người đọc sách, năm đó mẹ bị ông ta lừa tiền lại lừa sắc. Kết quả ông ta thi đậu Thám hoa trở thành đại quan, cũng cần chúng ta nữa, cho nên mẹ mới gọi con là Quang Quang. Mẹ bị cha con lừa nhẵn túi* a!”
(*: Quang Quang với nhẵn túi đều là光光
) )
Bùi Quang Quang quay đầu qua, chớp đôi mắt to : “Mẹ, có phải mẹ nhớ lầm rồi ? Năm trước mẹ cha con là tiêu sư(1), năm kia mẹ lại ông ấy là đánh cá, năm trước nữa mẹ còn ông ấy là lão bản của cửa hàng quan tài, kết quả bán mãi bán mãi, liền đem mình chôn vào trong quan tài rồi mà.”
mặt Bùi Tú Mẫn lên ửng đỏ, xoa xoa cái trán : “A, phải ?”
Bùi Quang Quang trịnh trọng gật gật đầu.
Bùi Tú Mẫn cảm thấy mình ở trước mặt con đánh mất sắc mặt, vì thế vẻ mặt lại nghiêm nghị, trầm giọng : “Mặc kệ cha con là ai, tóm lại, mẹ cho phép con đến gần thư sinh ở bên ngoài kia!”
“Con biết rồi.” Bùi Quang Quang lầm bầm, cúi đầu tiếp tục phơi cá.
Qua hai ngày, Bùi Tú Mẫn thừa dịp ngày tốt, liền ra cửa bán cá, để lại Bùi Quang Quang ở nhà lột đậu tương.
Bùi Quang Quang ngồi dựa vào góc tường, bỗng nhiên nghe thấy từ ngoài tường vang lên trận sột sột soạt soạt, xen lẫn với tiếng chuyện khe khẽ của nam nữ. Nàng dựng lỗ tai nghe ngóng, lại chỉ nghe được thanh , mà nghe được nội dung.
Bùi Quang Quang nhặt mảnh vỏ đậu tương mặt đất lên nhàng xé, hai mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm gốc cây cỏ ở góc tường, lầm bầm lầu bầu mà : “Cỏ a cỏ, ngươi ta có nên leo lên nhìn xem đây?”
Đúng lúc có trận gió thổi qua, cây cỏ xanh nhạt kia hơi rung lên. Bùi Quang Quang mừng rỡ, hai má đỏ bừng bừng lại : “Ngươi cũng cảm thấy ta nên leo lên nhìn xem chút có phải ?”
Gió dứt, gốc cỏ kia càng ngừng rung. Lúc này Bùi Quang Quang lại bưng mặt : “Nhưng mà nghe góc tường như vậy có phải tốt lắm a…”
Nàng yên lặng chút, bỗng nhiên tiếng nam nữ chuyện bên ngoài dần cao lên, nhưng ngay sau đó lại xuống rất nhanh. Trái tim Bùi Quang Quang, cũng theo hai thanh kia, chợt cao chợt thấp.
Nàng vươn tay ra chọc chọc ngọn cỏ , lại : “Thực ra ta sợ hai người bên ngoài kia cãi nhau ấy mà, ta rất chính nghĩa, ngươi đúng !”
Trong lúc nàng chuyện, gió ngừng lại, cỏ ở góc tường liền hề động nữa.
Bùi Quang Quang đợi lúc, trong lòng như có vuốt mèo cào cào, mắt thấy thanh bên ngoài lại lần nữa đến mức thể nghe thấy, nàng rất lo hai người kia xong bỏ rồi, vì thế làm như có : “Ngươi lắc đầu, vậy chính là chấp nhận nhé.”
xong, nàng liền phủi váy đứng lên, lóc cóc chạy tới mang cây thang lại đây. Lúc giẫm lên chân đầu tiên, nàng lại nhịn được quay đầu nhìn góc tường, vừa cười vừa : “Cỏ a cỏ, vẫn là ngươi hiểu lòng ta nhất. Yên tâm , về sau ta tưới nước cho ngươi mỗi ngày.”
xong, nàng liền tay chân lanh lẹ leo lên thang, bám vào đầu tường hướng ra bên ngoài xem. Vừa rồi ở trong tường nghe được thanh cũng xa, cho nên nàng chỉ nghiêng đầu liền nhìn thấy đôi nam nữ cười ngớt.
Chỉ thấy nương mặc váy xanh nõn chuối xấu hổ ngượng ngùng cúi thấp đầu, khăn tay vuông hồng nhạt gấp chỉnh chỉnh tề tề ở trong tay, xa xa nhìn lại, hồ điệp khăn kia giống như muốn bay ra.
nương vừa chuyện, vừa lén lút ngẩng đầu liếc nam tử cái. Bùi Quang Quang thừa dịp trong nháy mắt này nhìn dung mạo của nàng ta, chẳng phải là con của Tây Thi đậu hũ ở đại viện cách vách—Uông Tiểu Điệp ư!
Bùi Quang Quang kích động che miệng, Uông Tiểu Điệp này là tiểu mỹ nhân nổi tiếng gần xa, cho tới bây giờ đều là ánh mắt treo đỉnh đầu, lúc nào lại có vẻ mặt như vậy?
Bùi Quang Quang quyết định tiếp tục kiềm nén tò mò trong lòng nữa, vịn thang lại leo lên hai bậc, run lẩy bẩy mà ngồi trực tiếp bờ tường.
Lúc này, giọng mềm mại của Uông Tiểu Điệp truyền đến, “Tiền công tử, chiếc khăn tay này là Tiểu Điệp tự tay thêu, mong Tiền công tử ghét bỏ.”
Bùi Quang Quang nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, thầm nghĩ, ra là bạch diện thư sinh mới tới kia.
Mặc dù nàng nghe theo mệnh lệnh của mẫu thân, luôn duy trì khoảng cách với thư sinh, nhưng vài lời đồn trong viện nàng vẫn nghe . Chỉ là, thư sinh này tên là Tiền Khiêm Ích, là người hiền lành hào hoa phong nhã, từ khi vào ở đến giờ, quan hệ với láng giềng trong viện tốt đến thể tốt hơn, đương nhiên ngoại trừ Bùi gia các nàng.
“Lòng tốt của Uông nương, Khiêm Ích khắc ghi trong tâm.” nghĩ ngợi, giọng của Tiền Khiêm Ích truyền tới. Bùi Quang Quang khỏi vểnh vểnh lỗ tai, nghĩ thầm, giọng của thư sinh này còn dễ nghe, “Chỉ có điều, Khiêm Ích công thể nhận lộc, dám nhận hậu lễ của nương như vậy, mong rằng nương thứ lỗi.”
Bùi Quang Quang nhịn được vỗ đầu tường cái, thư sinh này đúng là đọc sách đến choáng váng rồi, uổng phí tâm ý của nương gia a!
Nàng dừng lại tiếp tục nhìn hai người đứng ở bên kia, chỉ cảm thấy tuy rằng hoàn cảnh xung quanh rách nát tả tơi, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi nam nữ kia, liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Bùi Quang Quang nghĩ tới lời kịch từng xem mấy năm trước, liền giọng hát hai câu: “Dong chi tục phấn nhiều như hải, đóa u lan nở trong cốc…” Tự nhiên là hát đến sai nhịp lạc điệu.
Sau khi hát xong, nàng lại ai thán hồi, nếu Tiền Khiêm Ích này có nửa thông minh tốt rồi.
Bên kia sau khi Uông Tiểu Điệp bị từ chối, cúi thấp đầu, lau nước mắt chạy , chỉ để lại bóng dáng màu xanh nõn chuối.
Tiền Khiêm Ích đứng nguyên tại chỗ lúc lâu, sửa sang lại vạt áo, chắp tay sau lưng vào trong nhà. Bùi Quang Quang nhìn thấy tới dưới chân tường nhà mình, vội vàng đứng lên, muốn theo cây thang xuống.
“Quang Quang, con lột nửa đậu tương lại bò lên tường làm cái gì hả!?”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng rống giận, ra là Bùi Tú Mẫn trở về, vào cửa liền thấy con nhà mình ghé vào tường giống như con mèo, dưới nóng giận cả kinh mới có những lời này.
Bùi Quang Quang nào đâu biết rằng mẫu thân trở về đúng lúc này, xiêu xiêu vẹo vẹo muốn từ tường xuống, kết quả bị bà rống tiếng, trong lòng nhảy dựng, dưới chân chênh vênh cái, liền trực tiếp ngã từ tường xuống dưới.
Tiền Khiêm Ích chậm rãi ở trong ngõ hẻm, chợt nghe tiếng hét to đỉnh đầu, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức cả người bị vật nặng đập ngã xuống mặt đất.
Bùi Quang Quang nguyên tưởng rằng nghênh đón nàng là hồi đau nhức, lại ngờ dưới thân ấm nóng mềm mại, nhất thời tò mò, nhịn được sờ soạng cái.
“…… nương mau đứng lên……”
giọng nam suy yếu bên tai, Bùi Quang Quang nghe mà rùng mình trong lòng, hai mắt mở ra kẽ hở, sau đó…… nàng khiếp sợ trừng lớn con mắt.
Nàng nhìn thấy hai lỗ mũi chảy máu của Tiền Khiêm Ích.
_____________________________________________
(1) Tiêu sư: Người áp tải.
Chương 2: Xuân mộng liễu vô ngân(1)
Lại Tiền Khiêm Ích làm miếng đệm thịt, lại để cho Bùi Quang Quang đụng ra hai dòng máu mũi, chỉ cảm thấy chật vật vô cùng, đừng là nhã nhặn, ngay cả tính mạng cũng thiếu chút nữa bị mất hết!
lúc muốn đưa tay đẩy người thân ra, ngờ lại bị tay mềm núc ních của nàng sờ soạng bộ ngực cái, nhất thời cảm thấy máu mũi chảy tràn càng thêm mãnh liệt, thể rên rỉ ra tiếng. “…… nương mau đứng lên……”
Lúc này Bùi Quang Quang vô cùng kinh sợ, ngẩng đầu chỉ thấy mặt Tiền Khiêm Ích đầy máu giãy giụa muốn đứng lên. Nàng ngây ngốc cưỡi ở người dám động dù chỉ cử động , Tiền Khiêm Ích lúc này mới nhịn được thấp giọng : “Vị nương này, nàng ngồi ở bụng ta rồi……”
Nghe được câu này, cả người Bùi Quang Quang run lên chút, sau đó nước mắt liền tí tách chảy xuống. Nàng xoa xoa đầu ngón tay yên lặng nghĩ, may mắn bị nàng nện ngốc, nếu hai mẹ con nàng phải nuôi cả đời, nuôi làm sao được a!
Tiền Khiêm Ích thấy nương người mình chỉ lau nước mắt, lại có chút động tác nào khác, khỏi cũng có chút nóng nảy. Lúc này cũng chẳng còn sức quan tâm đến nhã nhặn, trực tiếp xé tay áo của mình ngăn chặn lỗ mũi, cái tay rảnh rỗi còn lại khỏi vỗ mặt đất : “ nương, nếu giờ để cho người ta nhìn đến bộ dáng này của hai ta, đến lúc đó chỉ thanh danh của tại hạ, mà ngay cả danh tiết của nương cũng bị hủy hoại trong chốc lát!”
Bùi Quang Quang giống như là mới hồi thần lại, mở to hai mắt nhìn , sau đó nhấc chân lên, xuống khỏi người , yên lặng ngồi ở mặt đất bên cạnh.
Tiền Khiêm Ích rên rỉ muốn đứng lên, Bùi Quang Quang nhìn cái, cảm thấy có lỗi với , liền muốn đỡ tay qua, nào biết góc áo hai người vừa mới chạm nhau, tiếng thét giận dữ vút cao lên : “Thư sinh thối, ngươi làm gì con ta rồi?!”
Tiền Khiêm Ích cả kinh lại ngã xuống mặt đất, quay mặt hướng về nơi phát ra thanh nhìn lại, chỉ thấy phụ nhân vai to eo tròn tức giận ngút trời chạy tới, lúc sắp đến trước mặt bọn họ, lại nhìn chung quanh hồi, từ giữa đống nan trúc vải bạt bên đường rút ra cái cán chổi, cầm trong tay quơ quơ, lúc này mới chậm rãi tới gần.
“Ôi mẹ ơi, mẹ lầm rồi, lầm rồi!” Bùi Quang Quang nhìn thấy tư thế của mẫu thân mình, vội vàng đứng lên che ở trước mặt Tiền Khiêm Ích, “ phải làm gì con đâu, mà là con làm gì ……”
Bùi Tú Mẫn trợn tròn đôi mắt như hột quả hạnh, khỏi hút lại hơi khí lạnh. Bùi Quang Quang liền ho hai tiếng : “Mẹ, mẹ quên con mới té ngã từ tường xuống sao? Đúng lúc nện ở người .”
Nàng xong, liền chỉ chỉ mặt đất. Lúc này, Tiền Khiêm Ích ngồi dựa vào chân tường, còn khí lực để đứng lên, liền dựa tường giương mắt : “Đại thẩm, tại hạ đối với lệnh ái xác thực có lòng bất chính.”
Bùi Tú Mẫn hừ tiếng, lại khua cây chổi mấy cái cảnh cáo , sau đó mới với con mình: “Con sao chứ?”
Bùi Quang Quang liếc nhìn Tiền Khiêm Ích cái, cảm thấy rất khó xử, : “Mẹ, con có việc gì.”
Nàng cố ý nhấn mạnh chữ “con”, hai mắt lại liếc về phía Tiền Khiêm Ích bên kia. Bùi Tú Mẫn lại giống như nhìn thấy, kéo tay nàng : “ có việc gì tốt rồi, chúng ta về nhà thôi.”
xong, lôi nàng muốn vào trong nhà.
Bùi Quang Quang giữ chặt bà, thấy bà kinh ngạc quay đầu, nhăn mặt : “Mẹ, còn có người kia nữa mà……”
Bùi Tú Mẫn nhìn thoáng qua Tiền Khiêm Ích, lúc này vịn tường đứng lên rồi, vì thế bà nghiêm mặt : “ thư sinh thối, quản làm cái gì?”
Bà xong, cũng quay đầu lại kéo Bùi Quang Quang về.
Bùi Quang Quang lay chuyển được bà, đành phải quay đầu lại nhìn nhiều lần, cho đến khi vào cửa chính, nàng mới nhìn thấy Tiền Khiêm Ích có thể vịn tường hai bước, lúc này mới khẽ thở phào nhõm.
Trong mấy ngày kế tiếp, Bùi Quang Quang cũng có chút tâm thần yên, lúc nửa đêm nằm mơ, đều là bộ dáng Tiền Khiêm Ích dựa tường bước dừng bước, mỗi khi tỉnh lại, đều kinh sợ ra thân mồ hôi lạnh.
Trong lòng nàng yên, lại dám ở dưới mí mắt mẫu thân thăm Tiền Khiêm Ích, đành phải lén lén lút lút tìm cháu trai Nhị cẩu tử nhà Cát đại gia trong viện hỏi.
Muốn dò hỏi từ trong miệng đứa trẻ con đương nhiên là cần phải có chút kỹ xảo, nàng lấy từ trong tay áo ra hai viên kẹo quế hoa bỏ vào trong lòng bàn tay Nhị cẩu tử, sau đó cười híp mắt hỏi han: “Nhị cẩu tử à, gần đây đệ có gặp thư sinh mới tới kia ?”
Nhị cẩu tử nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận vê viên kẹo bỏ vào trong miệng, híp mắt liếm miệng, sau đó mới , “Bùi tỷ tỷ, có phải tỷ cũng trúng ý thư sinh tuấn tú kia rồi ?”
Bị thằng bé chín tuổi hỏi về tâm của nữ nhi gia, tuy nàng có ý tứ kia, nhưng cũng xấu hổ vô cùng, nâng mặt lên : “Trẻ con lung tung cái gì!”
Nhị cẩu tử cười khúc khích hai tiếng, thần thần bí bí tiến gần đến bên tai nàng : “Đệ có thể hiểu đấy nhé! Hai ngày này có thiệt nhiều tỷ tỷ cho đệ ăn kẹo, đều là đến hỏi thăm thư sinh tuấn tú kia. Cho đệ kẹo ăn, chính là trúng ý thư sinh rồi, đây là gia gia đệ !”
Khuôn mặt Bùi Quang Quang nghệch ra, nghe được những “tỷ tỷ” trong miệng thằng bé, liền cảm thấy lấy lại mùi vị, thư sinh kia hơn phân nửa là bị nện hỏng, nếu làm sao còn có tinh thần nghênh đón đưa tiễn chứ.
Vì thế nàng cười hì hì sờ sờ đầu Nhị cẩu tử, lại lấy từ trong tay áo ra viên kẹo : “Chuyện hôm nay tỷ tỷ hỏi đệ được ra ngoài nha.”
Hai mắt Nhị cẩu tử sáng long lanh nhìn chằm chằm kẹo trong tay nàng, gật đầu như giã tỏi: “Bùi tỷ tỷ yên tâm, những tỷ tỷ trước đó cũng với đệ như vậy!”
Bùi Quang Quang nghe xong, cảm thấy có chỗ nào đúng, nhưng cũng nghĩ ngợi, nhét kẹo vào lòng bàn tay thằng bé, lén lén lút lút trở về nhà.
Lại sau khi Bùi Quang Quang trút được nỗi lòng, ban đêm cũng mơ thấy ác mộng nữa, làm việc cũng càng thêm có tinh thần hơn, điều này làm cho Bùi Tú Mẫn cũng cảm thấy an ủi, chỉ là sinh nữ vô ưu.
Nào biết những ngày yên ổn như vậy quá bao lâu, trong đại viện truyền ra lời đồn, là nha đầu Bùi gia trúng ý thư sinh tuấn tú kia, mong ngóng lấy được người ta, mọi người truyền miệng, trong lời thiếu ý khinh thường.
Sau khi Bùi Tú Mẫn nghe được, hai mắt trừng lên, nhấc thùng nước rửa cá giội vào trong đại viện, chống thắt lưng : “Đây là lời láo biết xấu hổ nào hả?! Quang Quang nhà ta có trúng ý ai cũng trúng ý bạch diện thư sinh kia! Nếu sau này còn tiếp tục để cho ta nghe được những lời như thế, nước này của ta cũng phải chỉ giội mặt đất thôi đâu!”
Bùi Quang Quang ở bên trong cánh cửa nghe thấy hai tai nóng lên, khỏi kéo kéo tay áo bà : “Mẹ, quên .”
Bùi Tú Mẫn xoay người đóng cửa lại, rũ mắt nhìn con của mình, nhẫn nhịn cơn tức hỏi: “Quang Quang, con với mẹ, có phải con …… ……”
Bà vừa , hai mắt hồng hồng, bộ dáng lã chã chực khóc. Bùi Quang Quang đâu từng thấy qua mẫu thân mình như vậy, trong lòng nhéo lại, đỡ bà : “Mẹ, lời của mẹ con đều nhớ kỹ mà, mẹ yên tâm.”
Bùi Tú Mẫn đặt thùng gỗ ở bên, vỗ vỗ mu bàn tay nàng : “Quang Quang à, nếu như phải là thư sinh, cho dù mẹ có phải chường cái mặt già nua này, cũng muốn làm mai cho con. Chỉ tiếc……”
Bùi Quang Quang đỡ bà ngồi xuống ghế trúc, : “Mẹ, con có tâm tư kia, mẹ cứ yên tâm .”
xong, hai mẹ con đồng thời nặng nề thở dài hơi.
Từ sau khi náo hồi như vậy, trong đại viện xác thực yên tĩnh chút, nhưng mà cái gọi là yên tĩnh bất quá cũng chỉ là mọi người ngầm nghị luận. Có vài lần Bùi Quang Quang ra cửa đều gặp phải vài lần, đều vốn là sột sột soạt soạt chuyện rất tốt, vừa thấy nàng liền đột nhiên an tĩnh lại.
Đối với lần này, nàng cũng thể tránh được, chỉ là có lúc nhìn thấy Nhị cẩu tử, đều nhịn được trừng thằng bé hai cái. Đến bây giờ, nàng rốt cuộc hiểu được câu của Nhị cẩu tử ngày đó quái ở chỗ nào.
Bởi vì lời đồn còn tồn tại, nên sắc mặt Bùi Tú Mẫn mấy ngày liên tiếp vẫn luôn thể nào tốt lên được, Bùi Quang Quang ở trong nhà cẩn thận rất nhiều, lại cảm thấy mình nên làm chút gì đó, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy nên tìm đương còn lại ra mặt làm sáng tỏ là khuôn phép nhất.
Bởi vậy buổi trưa hai ngày sau, Bùi Quang Quang thừa dịp trong viện người, liền chuồn êm đến trước cửa Tiền Khiêm Ích, lấm la lấm lét nhìn chung quanh hồi mới tiến lên gõ cửa. Lại ngờ đến, cửa kia lại có thể lập tức bị nàng đẩy ra.
Bùi Quang Quang đứng ở bên ngoài cánh cửa thò đầu vào bên trong nhìn nhìn, do dự chốc lát, mới dám đánh bạo vào.
Trong viện có mấy chậu hoa cảnh, ở giữa bày biện bàn ghế, Bùi Quang Quang chắp tay sau lưng vừa vừa thưởng thức, thầm nghĩ chỗ ở của người đọc sách đúng là giống với người bên ngoài.
Nàng đứng ở trong viện hồi lâu, lại thử thăm dò hô hai tiếng, “Thư sinh, thư sinh, ngươi ở đâu?”
Nhưng trong viện lại hoàn toàn vắng vẻ chỉ có thanh của mình nàng.
Bùi Quang Quang do dự chút, vẫn quyết định ở chỗ này chờ trở về, vì thế dựa vào cái bàn tròn ở bên quy quy củ củ mà ngồi xuống.
Bỗng nhiên, phòng trong truyền đến trận tiếng bước chân, từ xa đến gần. Bùi Quang Quang bịch tiếng đứng lên, thầm nghĩ ra đúng là trốn ở trong nhà, chẳng thể trách nghe được tiếng gọi của nàng.
Nàng nghĩ như vậy, liền hướng về phía cửa nghênh đón. Nào biết lần nghênh đón này, liền khiến tâm can bé của nàng nhảy lên như trống, trừng lớn hai mắt, tiếng thét chói tai muốn ngăn ở cổ họng.
Tiền Khiêm Ích trước mặt bưng chậu rửa mặt, vai để cái khăn mặt. Nhưng nửa người của lại trần truồng cái gì cũng mặc, may mà phía dưới còn mặc quần.
Bùi Quang Quang vội vàng che miệng lại, cố nuốt tiếng thét chói tai xuống. Nàng biết, nếu lúc này đưa hàng xóm tới, dù nàng có mười cái miệng cũng thể ràng.
Tiền Khiêm Ích cũng lập tức bị tình huống dọa ngây người.
Hôm nay cùng vài vị hảo hữu du hồ, lại gặp thuyền hoa của Lệ Xuân viện, dùng mọi cách để từ chối, vẫn bị mấy người đó lôi kéo lên thuyền, ngâm thơ cùng với mỹ nhân trong ngực, khó tránh việc dẫn đến thân toàn mùi son phấn, cho nên sau khi về nhà, liền lấy nước lau người.
Chính là, làm sao dự đoán được, trong nhà mình lại có vị nương xông vào.
Bùi Quang Quang biết mình nên hướng người nhìn, cho nên rũ mắt xuống, nhìn nửa người dưới mặc quần của . Nhưng nhìn trong chốc lát lại cảm thấy đúng, mặt đỏ giống như tôm luộc chín.
Tiền Khiêm Ích bị nàng nhìn chằm chằm đến mức cả người dựng lông tơ, yết hầu căng thẳng, vì thế che giấu ho tiếng, cố tự trấn định , “Vị nương này có thể tránh trước lúc được ?”
Ánh mắt Bùi Quang Quang mơ hồ, trong tai mảnh ong ong, nghe thấy câu này giống như được đại xá, ừ ừ à à hai tiếng, hoàn toàn quên mất mục đích mình tới đây, quay thân chạy ra ngoài.
Tiền Khiêm Ích nhìn bóng lưng của nàng, thở hơi nhõm dài.
Đêm đó, Bùi Quang Quang lại mơ thấy Tiền Khiêm Ích.
Trong mơ Tiền Khiêm Ích hoàn toàn xa lạ giống như ngày thường, đứng ở trước mặt nàng, ôn nhu mấy câu.
Bùi Quang Quang thấy đôi môi mấp máy, lại nghe thấy bất kỳ thanh gì, khỏi tiến lại gần. Ai ngờ vừa tới gần, lại nhìn thấy cởi trần đứng đó, trước ngực có thể thấy ràng hai viên màu phấn hồng……
Bùi Quang Quang bị giấc mộng của mình dọa tỉnh, từ giường ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy chóp mũi nóng lên, nâng tay vừa lau, đúng là chảy hai hàng máu mũi.
_____________________________________
(1)Nằm trong câu thơ của Tô Đông Pha.
Nhân tự thu hồng lai hữu tín; như xuân mộng liễu vô ngân.
Ý nghĩa là: Con người như chim hồng mùa thu bay đến mang theo tin tức, chuyện đời ngắn ngủi như giấc mộng mùa xuân trôi qua mất chẳng để lại dấu vết nào.
Chương 3: Thư sinh tuấn tú nhiễu xuân tâm
Bùi Quang Quang từ sau cái đêm mơ giấc mộng xuân đó, vào ban ngày thấy nam nhân trong đại viện, đều nhịn được tưởng tượng bộ dáng ở trần của bọn họ, ngay sau đó lại so sánh bọn họ với Tiền Khiêm Ích ở trong đầu phen, cuối cùng rút ra kết luận, rốt cuộc vẫn là cánh tay da mịn thịt mềm của thư sinh kia là đẹp nhất.
Những ngày như vậy càng nhiều, mấy ngày mới đầu Bùi Quang Quang còn cảm thấy thú vị, cho đến sau này liền khỏi kinh hãi. Nàng rốt cuộc là nương gia chưa xuất giá, cái loại ham muốn thân thể nam nhân như này, nếu bị người khác biết được, rất mất mặt.
Nhưng mà, có số việc khi thành thói quen rồi rất khó để từ bỏ, cái tật xấu vừa nhìn thấy nam nhân liền tưởng tượng ra cánh tay bọn họ của Bùi Quang Quang, trong thời gian ngắn cũng khó mà trừ tận gốc, thế cho nên mấy ngày về sau nàng cảm thấy ngượng ngùng chịu nổi, liền giảm bớt số lần ra khỏi cửa, ngay cả giặt quần áo cũng là lấy nước giếng từ bên ngoài về giặt.
Ngày hôm đó, Bùi Quang Quang thừa dịp các nam nhân trong viện đều ra ngoài làm việc, liền xách theo thùng gỗ trong nhà đến bên cạnh giếng múc nước. Miệng giếng được đào trong đại viện kia ở ngay góc sáng sủa bên cạnh cổng chính, lúc này bên cạnh giếng có ba năm nữ nhân vây quanh giặt quần áo, người trong đó là Vương đại nương nhìn thấy Bùi Quang Quang liền nhịn được trêu ghẹo: “Ôi chao Quang Quang à, tại sao nhiều ngày rồi cũng thấy ngươi ra đây vậy?”
Bùi Quang Quang xách thùng nước đến, nghe được câu hỏi liền thành để thùng nước xuống cạnh giếng, lau giọt mồ hôi trán : “Đó là bởi vì đoạn thời gian trước ngài làm khách ở nhà A Lan tỷ tỷ, hôm qua mới vừa trở về.”
A Lan là con của Vương đại nương, năm ngoái mới lấy chồng, mấy ngày trước nhà chồng cho người đến truyền tin tức, là A Lan sinh tiểu tử mập mạp, bởi vậy Vương đại nương đến nhà con rể ở mấy ngày.
Bên này Vương đại nương trêu ghẹo được, Trầm quả phụ ngồi bên cạnh bà ta chớp mắt cái, vừa cười vừa : “Năm ngoái thời điểm A Lan lấy chồng mới tròn mười sáu, Quang Quang năm nay cũng mười lăm rồi nhỉ? Nếu trúng ý tiểu tử nhà ai, cứ cho dì Trầm của ngươi biết, dì Trầm làm mai giúp ngươi!”
Bùi Quang Quang nghe xong, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Vương đại nương bên cạnh lại nhanh nhảu : “ đến trong viện chúng ta ấy à, tiểu tử nhà ai cũng so ra kém hơn người trong góc Đông Nam kia!”
Bà ta xong, lại hướng về phía vừa đến chép miệng, Bùi Quang Quang thuận theo nhìn sang, trong góc kia chính là nơi ở của Tiền Khiêm Ích.
Vương đại nương lại : “Quang Quang à, nếu ngươi trúng ý thư sinh kia, cái khác, đại nương ta cho dù có trói cũng phải trói đến thành thân với ngươi!”
Trong giọng của bà ta khỏi mang theo chút ý tứ trêu chọc thăm dò, chung quy Bùi Quang Quang là tiểu nương, làm sao nghe được lời như vậy, còn chưa chờ bà ta xong, cũng đỏ bừng mặt rồi, chỉ cảm thấy mặt thiêu đốt thành mảnh. Nàng giậm giậm chân, nhắc tới thùng nước quay đầu bỏ chạy, thầm nghĩ, mình là nên dừng lại nghe mấy bà ấy huyên thuyên trêu ghẹo.
Hai nữ nhân phía sau thấy bộ dáng nàng như vậy, sớm cười thành đoàn.
Lại Bùi Quang Quang dùng sức chạy mạch, tiếng cười bên tai càng lúc càng xa, lúc này mới dần chậm lại bước chân. Nàng rũ mắt nhìn thùng nước trong tay, mới phát nước trong thùng vãi đường theo nàng, thùng vốn tràn đầy lúc này chỉ còn lại chưa đến nửa.
Bùi Quang Quang có chút tức giận quay đầu nhìn thoáng qua, giờ thể trở lại cạnh giếng, nửa nước này giặt chậu quần áo tuyệt đối đủ, may mắn là lu nước trong nhà vẫn còn tích trữ nước, tuy lấy ra để giặt quần áo có chút lãng phí, nhưng lần như vậy rồi, nàng cũng chỉ có thể cắt thịt ra.
Vừa nghĩ như vậy, nàng liền có chút ủ rũ mà cúi thấp đầu về nhà, nào biết mới vừa mới vài bước, trong góc nghiêng lại xông ra bóng người! Hai người đều chuẩn bị, căn bản hãm chân được, ầm tiếng, liền đụng vào nhau, đều là bị đụng đến vòng mấy vòng tại chỗ, xoay chuyển đầu hoa mắt choáng, ngã xuống đất dậy nổi.
Sau khi Bùi Quang Quang ngã xuống đất, chỉ cảm thấy trong tay , nghĩ cũng cần nghĩ, nửa thùng nước còn sót lại kia bị nàng hất hết ra ngoài rồi.
Tiền Khiêm Ích ngờ tới gặp lại nương tròn căng này lần nữa.
Lần đầu tiên làm đệm thịt cho nàng, là chính bản thân có mắt; lần thứ hai bị nàng nhìn thấy thân thể, vậy coi như là may; nhưng lần thứ ba…… có chút ảo não nhìn đũng quần mình, nơi đó ướt mảng lớn, bị gió thổi qua, liền cảm thấy hạ thân lạnh lẽo có chút thấm vào người.
Bùi Quang Quang xoa đầu từ mặt đất đứng lên, chuyện thứ nhất phải nhìn người bị nàng đụng vào, mà là nhặt thùng gỗ rơi ở bên lên kiểm tra phen, sau đó mới vỗ vỗ ngực lẩm bẩm: “May mắn có việc gì.”
Tiền Khiêm Ích chỉ cảm thấy gần đây mình may cực độ, vốn hẹn hôm nay với hảo hữu Vi Viễn Thụy lên núi ngắm hoa làm thơ, lại ngờ vừa mới ra khỏi cổng chính gặp phải chuyện như vậy.
nhìn nương chỉ lo cho thùng gỗ ở trước mắt, cũng trông cậy vào nàng có thể nâng dậy, đành phải tự mình phủi đất vàng người chống đỡ đứng lên.
Lúc này Bùi Quang Quang mới phát giác trước mắt hạ xuống bóng mờ, ánh mắt từ thùng gỗ trong tay dời chuyển , ngẩng đầu nhìn lên, khỏi hít lấy hơi khí lạnh. Nàng che miệng, đôi mắt hạnh trừng tròn xoe, run rẩy ngón tay ra lời.
Tiền Khiêm Ích cảm thấy mình thể mất thân phận của người đọc sách, vì thế vén áo bào, chắp tay vái chào với nàng : “ nương vẫn khỏe mạnh chứ?”
Vạt áo vừa vén, ánh mắt Bùi Quang Quang tự chủ được mà hướng về phía dưới nhìn lại, chỉ thấy trong đũng quần ẩm ướt mảng lớn, giống như có thể vắt ra nước vậy. Tiền Khiêm Ích thấy nàng , khỏi đứng thẳng lên lại : “ nương có thể tránh qua chút được , tại hạ muốn về nhà trước đổi thân quần áo.”
xong, liền chỉ về phía sau của Bùi Quang Quang, ý là nàng ngăn trở đường vào cửa nhà.
Lúc này Bùi Quang Quang hoàn toàn bị quần của thu hút, đúng ra, phải là đũng quần của . Nàng nhìn xem đũng quần, lại nhìn xem mặt của , lập tức biểu tình khuôn mặt tròn dần dần phong phú lên, qua kinh, hoảng, xấu hổ, cuối cùng hóa thành tiếng thét chói tai ở trong miệng, hai tay đẩy Tiền Khiêm Ích ra, cướp đường mà chạy.
Tiền Khiêm Ích vuốt ngực bị nàng đẩy phen, đảo mắt thấy nàng vào trong gian nhà , cẩn thận đánh giá chút, lúc này mới nhớ ra Bùi gia bán cá muối trong đại viện.
Trong lòng Tiền Khiêm Ích có chút mất mát, nghĩ tuy rằng dung mạo thể so với Phan An, nhưng cũng được xưng tụng là ngũ quan tuấn tú, thân thể cường tráng, có vẻ khí lực gầy yếu phổ biến trong thư sinh. Nhưng mà, lại thể tưởng được, mình lại khiến cho nương kinh sợ như thế, thương cảm.
lắc đầu suy nghĩ hồi, bỗng nhiên trận gió thoảng qua, cảm thấy lạnh lẽo, lúc này mới nhớ ra trạng thái của mình giờ, vội vàng rảo bước vào cửa chính.
Lại Bùi Quang Quang mang theo thùng gỗ xông về nhà, sau khi đóng cửa chính lại, liền dựa lưng vào cửa ngừng thở dốc. Nàng nghĩ đến chỗ mới vừa rồi bị ẩm ướt của thư sinh kia, nhiệt độ mặt lại tăng cao lần nữa, thiêu đốt đến mức ngay cả thùng gỗ nàng mang theo cũng cảm thấy phỏng tay, đầu ngón tay vừa buông lỏng liền đánh rơi nó, ngược lại vỗ vỗ mặt mình, ngầm phì tiếng : “Quang Quang a Quang Quang, ngươi nhìn nơi đó của như vậy là đúng!”
xong, trong lòng lại truyền ra giọng khác: “ lại biết ngươi nhìn chỗ đó của , chẳng qua là thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi, có cái gì ghê gớm chứ!”
Bùi Quang Quang bưng mặt dựa vào góc tường ngồi xổm xuống, buồn bã nhìn thấy gốc cây cỏ chui ra bên chân, nhăn mặt nghĩ: Xong rồi xong rồi, ta thành nương hư hỏng rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bùi Quang Quang theo Bùi Tú Mẫn ra phố bán cá muối, vừa vặn gặp phải Tây Thi đậu hũ ở trong đại viện cách vách ra, cũng mang theo con của bà ta Uông Tiểu Điệp.
Hai cặp mẹ con gặp nhau ở trong ngõ hẻm của cửa đại viện, Bùi Quang Quang vốn là chào hỏi Tây Thi đậu hũ, sau đó lại nhu thuận với Uông Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp.”
Nàng xong, lại nhớ tới tình hình ngày đó Uông Tiểu Điệp ở trong ngõ hẻm đưa khăn tay tỏ tình thành, chảy hai dòng lệ nóng xấu hổ giận dữ chạy , trong mắt khỏi mang theo chút thương tiếc, chỉ có thể là muội hữu tình, lang vô ý.
Uông Tiểu Điệp phát ánh mắt của nàng, vò khăn tay hừ tiếng, miệng đỏ tươi khẽ động, Bùi Quang Quang liền nghe thấy trong miệng nàng ta : “Bộ dáng này còn muốn quyến rũ Tiền công tử, biết xấu hổ.”
Lời này vừa ra, Bùi Quang Quang sửng sốt thôi, ngay cả Bùi Tú Mẫn cũng choáng váng phen, đợi đến khi phản ứng trở lại, liền đem giỏ trúc xách theo nhét vào trong lòng Bùi Quang Quang, quát lên: “Ta này Uông gia đại tỷ, Tiểu Điệp từ có cha, bà người còn trẻ nuôi lớn nàng cũng dễ dàng. Nhưng tuy trong nhà có nam nhân, đứa trong nhà nên dạy vẫn là phải dạy tốt, để tránh sau này gả cho người thành tai họa nhà người khác đấy!”
Tây Thi đậu hũ cũng phải dễ chọc, lập tức đem xe cút kít dựa vào bên tường, vung tay áo lên : “Muốn đến quản giáo đứa , ta nào có kinh nghiệm như Bùi tỷ chứ! Dạy cho con của mình dán lấy nam nhân, lại còn cứ chướng mắt nam nhân kia!”
Mặt già của Bùi Tú Mẫn đỏ lên, lại cũng phải là xấu hổ, mà là bị bà ta chọc tức.
Bà tự nhiên là biết phẩm chất của con mình, hơn nữa đoạn thời gian trước truyền ra lời đồn, bà cũng khuyên bảo hết nước mà hỏi qua, trong lòng Bùi Quang Quang hiểu , đương nhiên làm những chuyện mà bà khó chịu.
Vì thế bà phi miệng, căng cổ họng : “Phi! Quang Quang nhà ta cũng có bản lãnh câu ba đáp bốn cao như vậy!”
chuyện, mọi người trong hẻm Phúc Yên đều tuôn ra xem náo nhiệt.
Tây Thi đậu hũ bị Bùi Tú Mẫn chặn như vậy, chỉ cảm thấy có ánh sáng mặt, để ý con Uông Tiểu Điệp lôi kéo ở phía sau, vung tay chống hông mắng: “Bà già rồi còn biết xấu hổ, cũng biết cùng dã nam nhân nào sinh hạ dã chủng! Đừng tưởng rằng cha của Quang Quang nhà bà chết sớm, chúng ta tin! Bà coi người ở trong viện chúng ta đều là kẻ ngốc sao?!”
Bùi Quang Quang vốn định khuyên mẫu thân của mình dĩ hòa vi quý, túm tay áo bà kéo trở về, lại ngờ lỗ tai nghe thấy Tây Thi đậu hũ ra lời này, trong lòng khỏi nhéo lại, đồng tử hơi co rút, lực đạo tay nắm chặt, cuối cùng lại buông tay. Nàng cắn răng trừng mắt nhìn Tây Thi đậu hũ, nâng tay lau mắt chút, thầm nghĩ, chờ ta phát đạt rồi, ta nhất định bỏ qua cho bà!
Người vây xem bên cạnh chen vào trong hẻm , đem ngõ hẻm chật như nêm cối. Sau khi Tây Thi đậu hũ xong câu đó, liền chống nạnh ưỡn ngực cười nhìn mẹ con Bùi gia bị người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lúc này, Bùi Tú Mẫn cắn chặt răng, lại cười tiếng : “Uông gia đại tỷ bà, phải ta bà à, bản thân bà đều có thể phi ngựa trong đũng quần rồi, sao còn có mặt mũi quản nhàn nhà người khác?”
Bên này náo túi bụi, tiếng ong ong trong đám người dứt bên tai. Bỗng nhiên, từ trong đám người truyền đến giọng trong trẻo, chỉ nghe nam tử cao giọng : “Tại hạ mời bằng hữu về nhà luận thơ, biết các vị có thể nhường vài bước được ?”