![[IMG]](http://upanh.cungquanghang.hay.ge/images/2015/04/CUNGQUANGHANG.8908ds.jpg)
Phu quân mặt quỷ
Tác giả: Cổ Linh
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
Beta bản hoàn chỉnh: Dực
Nguồn convert: *******************
Nguồn post: Trúc Lâm sơn trang
____________________________
____________________________
Văn án
Giai nhân và quái vật
giỏi cái tép khô gì?
Vị hôn phu “chưa từng gặp mặt” của nàng mới là giỏi!
chẳng những có “độc nhãn long”, mặt sẹo, chân thọt, toàn thân
dưới đều có
đống khuyết điểm! Cũng may kiến thức nàng sâu rộng, căn bản
đem những thứ này đặt vào trong mắt…
Ách…
ra là bởi vì nàng thừa cơ chạy đến Giang Nam làm xằng làm bậy! Cho nên, khi cha vừa hỏi ai muốn
lấy thân báo đáp kiêm báo ân, đương nhiên nàng là người giơ tay xung phong làm người đầu tiên! Nhưng mà, cha và tỷ tỷ cũng
chừa cho nàng chút mặt mũi! Dám cố ý xem
tồn tại của nàng, còn tăng thêm ngữ khí
—— “Ta muốn
báo ân,
phải
báo thù!”… Ô ô ô…
Nàng mặc kệ! Dù sao các tỷ tỷ đều
muốn đến đó, nàng đành phải chịu thiệt thòi
chút. Đầu tiên dùng sắc đẹp mê hoặc
, lại dùng tình
cảm hóa
, khiến cho
có lòng tin
lại thấy ánh mặt trời.
Hắc hắc!
ra, nàng thấy phu quân của mình rất dũng, rất mãnh, rất lợi hại! Đêm động phòng hoa chúc, chẳng qua nàng chỉ đem
trở thành cái gối ôm ôm
chút!
liền
ngừng, tiếp tục, càng
ngừng đem nàng ăn
lần lại
lần, còn ăn thành nghiện!
biết nàng được xưng là “nữ ác ma” ở phương Bắc, quỷ thấy cũng phải sợ sao?
lầm bầm! Nàng lập tức quyết định cho
nhìn thấy bộ mặt
của nàng, cho
biết
lợi hại của nàng…
Tiết tử
Trong bóng tối, thân ảnh đáng lẽ phải
tuấn tiêu sái đó giờ phút này lại có chút
trầm. Bạch y tung bay theo gió càng tăng thêm vài phần quỷ mị. Dưới ánh trăng
chút nhiệt độ,
đứng lặng nơi đó, dáng vẻ trong sáng nhưng lạnh lùng kiêu ngạo, xa cách lại mang theo
chút
tịch.
Sau lưng,
nữ nhân trung niên thở dài bất đắc dĩ, tiếng vang
xa trong trời đêm “Dật nhi, nương biết con
quên được Nhược Tuyết, nhưng người ta cũng
gả
rồi, con
thể
lấy bất kỳ ai khác chứ!” Nữ nhân trung niên gần như cầu xin “Bùi gia nhất mạch con
mấy đời, cũng
thể tuyệt tôn như vậy! Coi như nương cầu xin con, hãy cưới người mà phụ thân tìm cho con
!”
Quên
được?
Đúng vậy,
làm sao có thể quên được. Vì nàng mà
biến thành bộ dạngnhư bây giờ, nàng lại lạnh lùng đẩy
vào địa ngục thâm sâu, quyết đoán phất tay áo rời
. Thanh mai trúc mã
sao? Thề non hẹn biển
nào? Liều mình che chở
được gì? Kết quả là chỉ đổi lại được những lời độc ác đó, ánh mắt chán ghét như những mũi tên xuyên thủng tim
. Thân tàn, cõi lòng tan nát, chỉ còn lại duy nhất là nỗi bi thương, chán ghét cùng hận thù tạo thành
bức tường dày vây quanh
, ngăn cách phàm nhân cùng thế giới, ngăn cách thế tục cùng địa ngục.
“Dật nhi…”
thầm thở dài
tiếng.
cố gắng ngăn cản mọi thứ, lại
thể ngăn cản tình
thương của phụ mẫu! Thôi, đây là cách duy nhất
có thể báo ân với hai người họ.
“Đối phương biết tình hình của con sao?”
thanh trong trẻo lại
chứa
chút tăm tối.
Thấy
có dấu hiệu thỏa hiệp, nữ nhân trung niên vội vàng gật đầu,
“Biết, Dật nhi, chúng ta cũng
giấu diếm người ta, cái gì nên biết đều
hết cho người ta rồi”
ngẩng đầu nhìn lên trời cao, lại chỉ thấy được
mảnh tối đen, giống như
, ảm đạm
chút ánh sang “Nếu đối phương
biết…
cứ như vậy
!”