Thạch đến vận chuyển
Tác giả: Mai Bối Nhĩ
Converter: ngocquynh520
Editor: Chiharu + cereniti + raincloudsmoke
Beta: Thiên Di
Giới thiệu
Chết sống lại phải lỗi của nàng,
Được quan lại xếp thành hàng nghênh đón khiến cho sợ tới mức chân nhũn ra cũng phải ý nguyện của nàng
Tại sao làm vẻ mặt vừa ý, giống như nàng chỉ là loại côn trùng đáng ghét, dường như người có bệnh nhiễm khuẩn!
người nạm vàng, hay là bọc bạc, chạm vào chút chết à!
là, quả thực xem thường người quá thôi!
Có điều, nhìn nắm quyền sinh tử trong tay, câu có thể làm cho nàng rơi đầu,
Nàng rất sợ chết nên chỉ dám mắng ở trong lòng.
Nhưng nếu khám xét nàng từ xuống dưới,
Mà nàng cũng chứng minh mình là Hoàng Hậu Kiều Kiều từng chết sớm rồi, vì sao còn hoài nghi.
Cứ như là nàng có ý nghĩ xấu, sử dụng mưu giả chết vậy.
Làm ơn ! Nàng cũng muốn trở về hoàng cung nguy hiểm tứ phía này đâu!
Bởi vì nàng nghĩ đến, giải thích được việc mình chết lần rồi.
Mở đầu:
Edit: Chiharu
Beta: Quýt
“Sư phụ, như vậy tốt lắm đâu! Nơi này chính là lăng mộ Vương Hậu. . . . . .”
Đồ đệ nuốt nước miếng, theo sư phụ lấy trộm mộ chung quanh kiếm ăn mà sống, cho dù là huyệt quý tộc hoặc là nhà người có tiền, buông tha chỗ nào, hơn nữa có nơi nào có thể ngăn được hai thầy trò bọn họ, có điều, lần này khiến cho chần chờ, bởi vì chủ nhân tòa huyệt này chính là Hòang Hậu nước Đường.
“Nơi đó sao? Như vậy mới có thể chứng minh sư phụ lợi hại, ngay cả lăng mộ vương tộc cũng có thể vào .” Sư phụ hất mặt lên trời, thân mình béo phục phịch. ” cần rầy rà, nhanh tay chút!”
sợ hãi nhìn chung quanh, nếu việc bại lộ, có lẽ mất đầu mới hết tội. “Có điều, là kỳ quái, tại sao lăng mộ Vương Hậu có ai giữ lăng, hơn nữa mới hạ táng hôm qua, cũng vắng ngắt, ngay cả đến người đến phúng viếng tế bái cũng có. . . . . .”
“Ngươi biết sao?” Sư phụ nhìn , “Vương Hậu này được sủng, nghe ngay cả lúc động phòng Quân vương nước Đường cũng chưa lâm hạnh nàng, mặc dù là Vương hậu quốc gia, địa vị của nàng còn bằng cung nữ, là đáng thương, chưa đến mười tám tuổi bị người ta hạ độc mà chết.”
Đồ đệ .”Nếu sư phụ nàng đáng thương, mà giờ còn trộm mộ của nàng, hình như hơi quá đáng.”
Đồ đệ cũng hợp lý hợp tình. ”Cho nên ta mới mang theo hương cùng tiền giấy vàng mã đến đốt cho nàng, để cho nàng sớm lên đường, quên giày vò của kiếp trước.”
“ thế nào cũng vậy thôi.” Đồ đệ lảm nhảm.
Sư phụ liếc xéo . “Ngươi cái gì?”
“. . . . . . có gì.” vội vàng câm miệng. “Sư phụ, vào bên trong cùng rồi. . . . . .”
Sư phụ hừ hừ, : “Coi như ngươi cũng học được vài điều ta dạy.”
“Cũng bởi vì đồ đệ thông minh đó!” vẫn quên thổi phồng mình.
Khi hai thầy trò vào bên trong động Thạch Vi, tìm được lăng mộ bị che giấu, mới phát mặt bằng mộ thất lên kiểu chữ lồi, nam bắc triều, trong mộ chia làm hai bộ phận trước sau, có phòng chứa hòm quan tài, đồ đạc tiểu thiếp, chôn trước và sau huyệt, bên trong đặt thẻ tre, đồ sắt , đồ sơn, đồ dùng ngọc liễm , cũng thiếu hàng dệt tơ hạng bảo vật trân quý, nhưng mà, những thứ này cũng phải là mục tiêu của bọn họ hôm nay.
Khi tiến vào chính giữa huyệt mộ, nơi đặt quan tài. . . . . .
“Nhanh chút đem vàng tràng ra gõ mở đề thấu!”
(“Vàng tràng” chỉ đúng là bách mộc vàng tâm, “Đề thấu” còn lại là chỉ ngoại quách bốn phía lấy bách Mộc Mộc phương lũy thế mà thành )
Chỉ biết dùng miệng để sai, đồ đệ phạm thầm trong lòng.
Đốt ba nén hương, mặt đất cũng châm lửa đốt vàng mã cùng giấy tiền mang theo, sư phụ cung kính thắp hương cầu khẩn. ”Vương Hậu nương nương, lúc sống người thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, sau khi chết cũng đừng có quay đầu lại nữa, quên nhân thế ân oán tình cừu, sớm tiến về thế giới Tây Phương cực lạc !”
Hai người cầm công cụ, mồ hôi ướt đẫm vừa đánh vừa gõ, qua hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng mở quan tài ra.
“Sư phụ, ngươi nàng được sủng, Quân Vương nước Đường thể nào ban thưởng dây vàng áo ngọc cho nàng, chúng ta vất vả như vậy, chừng là uổng phí công sức.”
“Cho dù có gì, trong miệng Vương hậu cũng chứa khối ngọc thiền đó!”Liếc đồ đệ cái, “Ta nghe khối ngọc này đẹp hiếm thấy, ánh sáng màu xanh biếc, trong đó còn mang theo máu tươi giống như hồng ti, có thể là trân bảo hiếm thấy, vô giá, ta muốn những người cùng nghề có cơ hội”
Nhất thời ánh mắt đồ đệ tỏa sáng, quên mất rằng mới vừa rồi còn đồng tình.” vậy chăng? Động tác của chúng ta phải nhanh chút mới được.”
Hai người mất nhiều thời gian và công phu, dù sao đây là lần đầu hai thầy trò bọn trộm đào lăng mộ vương thất, hơn nữa muốn làm thần biết quỷ hay, thể để cho người khác phát , cho nên cẩn thận.
lúc lâu sau, cuối cùng mở hòm đá ra.
“Sư phụ!” Đồ đệ hưng phấn ồn ào.
“Đồ đệ!” Sư phụ ngứa tay la lên.
Hai thầy trò mò vào thân thể ,thấy di thể là trang phục Vương Hậu long trọng, tuy có dây vàng áo ngọc, nhưng bọn cũng có thất vọng, điều làm bọn họ kinh ngạc là vị Vương Hậu trẻ tuổi này nhắn xinh tươi, khuôn mặt thanh tú giống như ngủ, hai gò má còn đỏ ửng, giống những người chết đáng sợ bọn họ thường nhìn thấy.
Có điều, ngẫm lại cũng đúng! Bởi vì nàng chết mới có vài ngày, hậu được xử lý qua loa, hơn nữa trong huyệt thiết kế thông gió, mới có thể làm chậm tốc độ thối rữa.
“ là đáng tiếc!” Đồ đệ cảm thán.“Tiểu nương động lòng người như vậy bị hại chết, nếu đổi lại ta! nâng niu nàng lòng bàn tay mà thương rồi . . . . . .Oa!”
cái bàn tay dùng sức đánh lên gáy của .
Sư phụ đổ cho chậu nước lạnh. “Ngươi có cái phước đó đâu!”
“Đau quá! Sao sư phụ đánh người vậy?” những lời lòng, hiểu Quân Vương nước Đường suy nghĩ gì, ngồi ôm tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần cũng cần gấp gáp, biết thương tiếc nữ nhân như vậy, là ô danh nam nhân bọn mà.
“Nhanh chóng tách miệng Vương Hậu lấy ngọc thiền ra.”
Đồ đệ ngẩn người, nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp kia, đành lòng ra tay. “Ách, sư phụ, theo ý kiến đồ đệ, người tự làm !”
“Ngươi. . . . . .” Sư phụ chán nản.”Hừ! Ta tự làm!”
Vì thế đeo bao tay, tay tỉ mỉ cẩn thận nắm lấy cằm Hòang Hậu xinh đẹp ,tay kia cố gắng mở cặp môi đỏ mọng ngậm chặt của nàng ra. . . . . .
Ngay lúc tách miệng nàng ra, đột nhiên mí mắt nhấp nháy vài cái, hai thầy trò đứng yên tại chỗ. Sau đó, mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của bọn , chậm rãi mở to cặp mắt ra.
Ngón tay của sư phụ dò ở trong cái miệng nhắn, đúng lúc sờ được ngọc thiền, cũng bị tình huống này làm cho sợ ngây người.
Nhất định là hoa mắt!
Hai thầy trò hẹn mà cùng nghĩ trong lòng.
ra lúc Vương Hậu chết đột nhiên bị cái gì đó trong miệng đánh bật trở lại, động tác phản xạ xuất muốn nhổ nó ra .”Khụ khụ. . . . . .” Dùng sức ho khan vài tiếng, rốt cục cũng nhổ ngọc thiền ra, ngồi dậy, nhưng việc này khiến cho phụ và đồ đệ trộm mộ sợ hãi.
“Người, người, người chết. . . . . . Ở đằng sau. . . Ở đằng sau. . .” Đồ đệ thất thanh kêu to.
Làm sư phụ thể biểu nhát gan được , nhưng làm chuyện này cũng ba mươi năm, chưa từng gặp qua chuyện như vậy, là rợn cả người, mặt trắng bệch, cầm chặt lấy ngọc thiền trong tay quay đầu bỏ chạy.
Thấy sư phụ để ý đạo nghĩa giang hồ bỏ chạy trước, đồ đệ cũng kịp nghĩ nhiều, ngay cả việc kiếm sống cũng cần nữa, té lăn vòng chạy theo phía sau.
“Sư phụ, đợi ta với! Sư phụ. . . . . .”
Tiếng kêu la càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.
Y Tước khó khăn ngồi thẳng lại, cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng vội vàng bấu víu cái gì đó ở bên cạnh, chống đỡ mình, cho nằm trở lại.
Trời ạ! Va chạm này giống như nuốt cả nửa cái mạng nàng, có điều may mắn chết, tốt quá, cái gọi là đại nạn chết, tất có hạnh phúc cuối đời, chừng mua đồ nhân dịp khai trương khuyến mãi còn có thể trúng giải nhất ! Tiền thưởng cần nhiều lắm, chỉ cần trăm ngàn đủ cho học phí của đệ đệ rồi. . . . . .
A . . . . . Nhưng toàn thân của nàng đều đau, lục phủ ngũ tạng cần phải , chắc chắn là bị nội thương, xong đời rồi! làm được, biết cần nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể làm lại. . . . . .
Nàng cố hết sức phát ra thanh. “Bác sĩ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”
Miệng vẫn còn tốt!
Y Tước nuốt nước miếng, từ từ chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh.
Nhìn thấy mình nằm ở trong cái hộp hình chữ nhật, hình như giống quan tài. . . . . .
Quan tài? !
Nàng sợ run, xác định mình nhìn lầm, nàng nằm ở trong quan tài, chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng nàng chết, cho nên mới hạ táng nàng?
Y Tước tức giận , tuy rằng từ trước đến nay nàng hợp với mẫu thân, quá hai câu tức giận, nhưng cũng cần phải sử lý qua loa hậu của nàng chứ! Nàng còn chưa tắt thở, đây là đâu? Tên bác sĩ Mông Cổ chết tiệt kia chẩn đoán sai sao? Nàng muốn kiện , bắt xuất ra trăm ngàn tiền bồi thường, tuyệt đối buông tha!
“Khụ khụ. . . . . .” Mặc dù thân thể thoải mái, nàng vẫn cắn chặt răng leo ra khỏi quan tài, tránh khỏi việc nằm lâu suy yếu,cần vận động liên tục .
Khi Y Tước cố hết sức nhảy ra, mới chú ý tới quần áo người. . . . . . Wow! Ngay cả áo liệm(Áo cho người chết) đều mặc cho nàng rồi, màu trắng , nhìn rất đẹp ! Có điều hơi rườm rà, hoạt động rất bất tiện.
“Khụ khụ. . . . . .” Ho khan kịch liệt, giống như có cái gì muốn thoát ra trong lồng ngực. Nàng che cái miệng nhắn, ho mãnh liệt vài tiếng. “Khụ khụ. . . . . .”
Khi nàng mở lòng bàn tay ra, phát có vũng máu , suýt ngất , quả nhiên là nội thương.“Cứu mạng. . Có người ở đây hay . . .”
Quyết tâm lòng muốn sống, Y Tước chậm rãi leo ngoài cầu cứu.
“Cứu mạng. . . . . .”
Lúc này, đồ đệ bị sư phụ bắt quay lại lấy cộng cụ kiếm sống.
“Sư phụ là có nhân tính,nhỡ gặp phải xác chết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cái mạng đồ đệ ta đây đáng giá hả?”
vừa vừa lảm nhảm, khi nhìn đến Y Tước té trước quan tài lại muốn chạy trở về. . . . ” Người chết. . . . . .”
Y Tước đau đớn, ngã nhào mặt đất, vươn bàn tay, “Cứu. . . Cứu ta. . . ”
Nghe thấy “người chết” chuyện, đồ đệ chợt dừng lại, nuốt nước miếng, đứng cách khoảng cách cẩn thận quan sát. “Ngươi. . . . . . Ngươi là người hay là ma?”
“Ma, mà kêu cứu mạng sao?” Nàng tức giận phun ra mấy chữ. học hành cũng phải biết hỏi, hỏi cũng phải nhìn TV, TV cũng mời ngươi dạo chợ đêm hỏi câu được , đạo lý đơn giản như vậy cũng hiểu, nếu bị thương quá nặng, muốn mắng thêm hai câu.
Đồ đệ nghĩ cũng đúng. “. . . . . . Ngươi là người? Ngươi có chết?”
“Khụ khụ. . . . . . Nếu ngươi cứu ta. . . . . . Ta chết. . . . . .” Y Tước cảm giác mình sắp chịu được, ý thức dần dần mất .
sợ hãi tiến lên, “Vương, Vương Hậu nương nương. . . . . . Người chết?” Vươn ngón tay chọc lưng nàng, “ còn ấm! Người chết? !” Chuyện này thực kinh thiên động địa. “Vương Hậu nương nương? Vương Hậu nương nương? Người. . . . . . Người chờ chút. . . . . . Sư phụ! Sư phụ! Mau tới cứu người !"
-----------------
Chương 1
Hồ Y Tước vừa mới về nhà, nghe thấy trong phòng truyền ra thanh lật bài tá lả, biết lại là đám bạn bè chơi bài của bà mẹ lại đến đây.
Trong lòng nàng vui đá văng cửa lớn, áo ngắn tay bó sát người, nửa thân dưới là chiếc quần short jean, lộ ra cặp đùi thon dài đẹp, chân giày thể thao NIKE, đây chính là trang phục ngày thường của nàng, tóc đủ mọi màu sắc, nàng tốt nghiệp trung học cấp đệ nhị nên chỉ có thể lựa chọn làm công ở trạm xăng dầu để kiếm tiền, chi tiêu đến hai vạn đồng hàng tháng, đối với tương lai nàng ôm bất cứ hy vọng nào.
Nàng hếch môi cười lạnh. Kể từ khi cha làm công nhân phòng cháy chữa cháy, bởi vì công việc hi sinh vì nhiệm vụ, bà má càng thêm kiêng nể gì ở nhà mở sòng bạc, từ đến lớn, luôn thấy rất nhiều các bác các các chú các dì tới nhà đến chơi mạt chược, có khi ba thiếu , cũng gọi nàng tới thêm cho đủ, hoặc ở bên cạnh bưng nước trà, mua thuốc lá, còn có thể ăn thêm hoa hồng(tiền boa khi khách thắng lớn), nàng lớn lên giữa hoàn cảnh như vậy,Y Tước sớm bỏ qua cuộc đời của mình, có điều, nàng hy vọng em trai Đại Bỉnh rập khuôn theo gót của nàng, nàng muốn có được những thứ tốt nhất.
“Y Tước trở lại.”Miệng nhai miếng cau, mấy bác lớn tuổi mê đắm nhìn nàng, “Y Tước là càng lớn càng đáng , nếu tôi còn trẻ chưa cưới vợ, kêu Y Tước của các người làm vợ của tôi , ha ha. . . . . .” xong, bàn tay thô kệch đưa tới muốn xoa bóp cái mông vừa tròn tròn lại cong cong của nàng.
Y Tước phải biết trong đầu suy nghĩ gì, lập tức trừng mắt hung hãn quay lại. ”Tử lão đầu! Ông muốn làm gì? Dám chạm vào tôi, đem *của quý* của ông cho Lão Nhị thiến!”
Vẻ mặt hậm hực đem tay rụt về lại, “Con nên năng thô tục, tính tình cũng được hư hỏng như vậy, cẩn thận đàn ông nào chịu được , về sau ai thèm lấy.”
Y Tước vì là trưởng bối mà nhượng ba phần. ”Đó cũng là chuyện nhà của tôi, ông liên quan cái rắm! muốn bị đánh mau cút!”
Mẫu thân trầm mê ở bàn mạc chược đối với việc này xem như mắt điếc tai ngơ, ngậm thuốc lá hét lớn tiếng, ” Dám Đụng!”
Cũng thèm nhìn tới bà má nhà mình cái, Y Tước vào phòng của em trai, nhìn Hồ Đại Bỉnh ngồi ở trước bàn đọc sách làm bài, năm nay đứng hạng nhì toàn quốc, cũng là hạng nhất của lớp học, còn có ít giấy khen cùng học bổng, khiến cho nàng cảm thấy kiêu ngạo vì em trai.
“Bên ngoài ầm ỹ chết người, sao lại dùng tai nghe?” Nàng hỏi.
Tỏ ra ngại ngùng thẹn thùng, Hồ Đại Bỉnh lộ ra vẻ mặt khó xử, “Nhưng nhiều khi mẹ sai em mua này nọ, đeo tai nghe nghe được lời . . . . . .”
Cơn tức của nàng tăng lên. ”Mày mặc kệ bà ta ! hiểu được vì sao bà ta lại là người thân chúng ta, mẹ nó, chỉ biết sinh, mà biết nuôi, cho dù chúng ta đói chết, bà ta cũng rời khỏi bàn mạt chược”
“Chị, bà ấy là mẹ của chúng ta, nên mắng mẹ như vậy.” ấp úng . Bọn họ có cha, thể mất mẹ, mặc dù mẹ có trách nhiệm, nhưng có với có tốt hơn.
Y Tước cười lạnh tiếng, “Loại mẹ này cần cũng tốt. Mày ăn cơm chiều chưa?”
“Chưa.”
Cái miệng nhắn nhếch lên, “Tao biết mà. Tao ra ngoài mua vài thứ đơn giản rồi trở về, muốn ăn đùi gà, hay là sườn. . . . . . Quên , ăn cá giúp đôi mắt tốt hơn. . . . . .” Nàng vừa lẩm bẩm,vừa xoay người ra khỏi cửa.
Mặc dù đến đầu ngõ, còn có thể nghe thấy thanh lật bài trong nhà, hàng xóm thường thường kháng nghị, thậm chí báo cảnh sát bọn họ tụ họp đánh bạc, có điều, mẫu thân nàng ham đánh bạc thành thói quen, từ trước đến giờ sửa đổi được, sau khi bị giam vài ngày ra ngoài, vẫn như cũ tìm ít bài về đến nhà tìm các viên đến tìm kiếm bát vòng(các bạn thông cảm chứ chan mù mạt chượt chỗ này bạn chém đấy
) ). Đây là phương thức duy nhất bà ta có thể kiếm tiền, đối với ánh mắt khinh miệt của hàng xóm xung quanh ,bà ta cũng sớm thành thói quen.
Xe máy bên cạnh vượt qua, vừa vặn gặp được đèn đỏ dừng lại, thấy tóc dài số tuổi cũng xấp xỉ bằng mình ngồi phía sau xe máy, hai tay thân mật vòng ôm eo kỵ sĩ xe máy,cười hạnh phúc, kỵ sĩ xe máy mở kính mũ bảo hiểm ra, quay đầu mỉm cười với ấy.
Hai người vừa vừa cười, hình ảnh ấy giống như gai đâm vào lòng Y Tước, rất đau, làm cho nàng thoải mái.
Hừ! Nàng muốn kết giao bạn trai còn sợ có hay sao, đàn ông muốn nàng có rất nhiều, có điều nàng thấy xem thường, bởi vì cho dù muốn kết giao, nàng cũng phải kết giao người có thể diện lại có tiền, để cho những người xem thường bọn họ như hàng xóm, bằng hữu phải hâm mộ ghen tỵ với nàng.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng chỉ có nàng mới hiểu được mình muốn được người khác che chở sủng ái. Y Tước tự giễu cười mình, những người đàn ông kia chỉ cần nhìn thấy qua bà má –con ma bài bạc- của nàng mở miệng ngậm miệng cũng là tiền, dám muốn cùng nàng kết giao rồi, hơn nữa lần nào cũng đúng.
Dù sao mình nàng cũng tốt lắm, cần bạn trai gì cả! Nàng căm giận thầm nghĩ.
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng đêm nay chút. Lại là trăng tròn rồi, hai ngày này bà chủ nhà lại đến thu tiền thuê nhà, giao ra, chỉ sợ ngay cả phòng ở cũng có.
Y Tước muốn vì tiền bán đứng thân thể cùng linh hồn của mình, nhưng. . . . . . Nếu như có thể làm cho em trai có được cuộc sống tốt, nàng có thể hy sinh chính mình, bởi vì mơ ước lớn nhất của chính là làm dược sĩ, có điều, muốn vào học viện Y Học phải tốn ít tiền, tiền này từ đâu mà tới, việc này làm nàng rất đau đầu.
Mới hồi phục lại tinh thần, nàng lại phát mình đứng ở trước phòng có chút cổ xưa, khỏi sửng sốt mở to mắt nhìn, quay sang bên trái nhìn thấy thềm đá dài, giống như quang cảnh trong phim,Y Tước hoàn toàn nhớ mình đến đây như thế nào.
Giống như có lực lượng thần bí dẫn dắt nàng, dẫn nàng vào trong phòng.
Đó là cái cửa lớn màu đỏ thắm, giống như ở phim lịch sử cổ trang Trung Quốc. nhàng đẩy ra, cửa phát ra thanh “Két!”.
ra bên trong là gian tràn ngập phong cách cổ kính, giống như vào đường hầm lịch sử, có thể thấy được vật dụng hai triều Minh – Thanh, cho dù là bàn, mấy bát nhang ,mấy chiếc giường hoặc góc tủ, tất cả đều bày đầy các vật phẩm trang sức, có thủy tinh, mã não, yên tinh, hắc tinh, phát tinh, đá thạch lựu, san hô, thái tinh, hổ phách, mật sáp. . . . . . vân vân...., cho tới tượng phật lớn, hòm châu báu, tinh trụ, tinh cầu,tới ngọc trai , vòng cổ cùng nhẫn, có thể là rực rỡ muôn màu, quả thực làm cho nàng muốn thành kẻ trộm.
tiếng ôn nhu có thể trấn tĩnh lòng người vang lên.”Hoan nghênh đến!”
Nàng theo bản năng lùi lại, “Tôi. . . . . . Tôi có trộm gì đâu. . . . . .” Bình thường chủ quán gặp những mặc trang phục loại này như nàng, sử dụng ánh mắt khác thường tiếp đón nàng, nghĩ rằng nàng cắn nhầm thuốc lầm đường, cũng hoài nghi tay chân nàng sạch , nhìn nàng như nhìn kẻ trộm.
Đó là người thoạt nhìn rất lớn tuổi, trang nghiêm bên ngoài làm cho người ta cảm nhận được có vẻ như đây là phu nhân có chồng, Ngân Bạch Sắc, tóc kết thành búi lớn, búi tóc cắm cây trâm san hô, người mặc áo dài đỏ thẫm kiểu Trung Quốc, tay áo rộng rãi rất đẹp, nếp nhăn mặt biểu số tuổi của nàng , nhưng khiến cho người ta đoán ra số tuổi .
Phụ nhân cười ôn hòa từ bi .”Tôi biết phải, khôngcần khẩn trương, cứ từ từ xem, sao.”
“Vậy, cám ơn.” Y Tước có chút ngượng ngùng, bởi vì có rất ít người dùng giọng điệu ôn hòa như vậy với nàng, mời nàng, hốc mắt đỏ lên .”Tôi có tiền mua, chỉ có thể nhìn mà thôi.”
Phu nhân tươi cười ấm áp,Y Tước tùy ý quơ quơ, nhưng nàng cũng chỉ dám nhìn , dám lấy tay sờ loạn, nếu như cẩn thận chạm vào rồi hỏng này nọ, nàng tiền bồi thường cho người ta.
Khi nàng đứng trước hộp trang sức cổ xưa, đột nhiên dừng lại, thấy chuỗi ngọc được tạo thành từ các viên ngọc khác, sáu viên ngọc xinh đẹp có hoa văn hình xoắn ốc bắt mắt, nàng tự giác cầm lên đeo thử.
“Chuỗi ngọc cầm tay gọi là Khổng Tước Thạch.” Chẳng biết phụ nhân đến bên cạnh nàng từ lúc nào.
Y Tước kinh ngạc lặp lại. ”Khổng Tước Thạch?” Có chữ Tước giống tên của nàng, có điều người ta là Khổng Tước cao quý, còn tên của nàng là do mẫu thân đau bụng bắt đầu sinh, sắp gần ngày sanh, vẫn ngồi bàn mạt chược chịu bệnh viện, vừa vặn linh cảm được quân bài cho nên thuận tiện đặt tên, thân phận là kém xa nhiều lắm.
“Bởi vì Khổng Tước Thạch khắc hoa văn thô giống như khổng tước xòe đuôi, cho nên mới lấy tên này, có nó yên ổn an bình, còn có thể trừ tà khí, cũng có thể coi là bùa hộ mệnh tìm kiếm tình .”
Nàng mê muội nhìn, trong miệng lẩm bẩm. ”Tìm kiếm tình ?”
“Đúng vậy, chỉ cần châm ngọn nến lục sắc, sau đó nắm Khổng Tước Thạch nghĩ tới diện mạo đối phương, là có thể giúp triệu hồi tình , tìm được ý trung nhân, nó cũng có thể phòng ma quái, phòng ngừa xấu xa, còn có thể đưa tới vận may cho , có quý nhân tương trợ.”
“Lợi hại như vậy sao?” Y Tước thể tin được viên châu nho tay nàng có năng lực lớn như vậy.
Phụ nhân cười híp mắt : ”Hơn nữa nó còn có công dụng giúp chủ nhân cảnh báo, khi chủ nhân gặp nguy hiểm sắp phát sinh tự vỡ tan để cảnh cáo chủ nhân của nó.”
Lời này nàng hảo tâm động, có điều,Y Tước vẫn đem nó để lại tại chỗ. ”Vậy nhất định thực quý rồi! Tôi mua nổi thứ này. . . . . .”
“Đồ trong phòng này tôi chỉ tặng cho người có duyên, có vẻ như viên ngọc này tự mình tìm chủ nhân, nó chọn , cho nên viên ngọc Khổng Tước Thạch tay là của .”
Y Tước mở to hai mắt, “Tặng cho tôi? được, được, tôi thể lấy đồ của người khác.” Thiên hạ có chuyện tặng bữa cơm trưa miễn phí, đạo lý này nàng biết , trước kia từng làm việc ở vài nơi, ông chủ đối với nàng đặc biệt tốt, chính là muốn chơi đùa cùng nàng.
“Vậy bán cho trăm đồng !” Dường như phụ nhân cũng dự đoán được nàng như vậy.
Nàng mở lớn cái miệng nhắn, “ chỉ cần trăm đồng?”
“Đúng vậy!”
Từ trong túi quần jean lấy ra tờ bạc nhăn nheo con số trăm, sợ hãi đưa cho phụ nhân. ” muốn bán cho tôi chỉ trăm đồng? Bà hối hận?”
Phụ nhân mỉm cười nhận lấy tiền của nàng, tự tay đem Khổng Tước Thạch đeo cổ tay của nàng , “Về sau chính là chủ nhân của nó, chỉ mong nó khả năng giúp đỡ tìm được hạnh phúc muốn.” Câu cuối cùng như lời dự đoán.
“Cám ơn, tôi đeo nó mỗi ngày.” Y Tước cúi đầu vuốt ve vô số viên đính Khổng Tước Thạch, đây vật phẩm đáng giá nhất người nàng. ”Đúng rồi, tôi. . . . . . Ủa?”
Nàng ngẩng đầu, lần này ánh mắt của nàng trợn lớn hơn, bởi vì nàng đứng trước cửa tiệm ăn, phu nhân vừa rồi cùng ngôi nhà cổ quái ở phía trước cửa hàng trông thấy bóng dáng!
Có chuyện gì vậy?
Nàng nằm mơ sao?
là 2 giờ đêm, mẫu thân vẫn đánh bài cùng bằng hữu, cho đến khi lão hàng xóm la hét tỏ vẻ kháng nghị, rốt cục mẫu thân cũng vội vã kết thúc ván bài, khi cả phòng khôi phục yên lặng, nàng cảm thấy có chút thể thích ứng.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai gian phòng, cho nên nàng cùng đệ đệ chia sẻ cùng chiếc giường chỉ bằng cánh cửa . Nhìn thấy đệ đệ ngủ say, Y Tước liền buông cuốn truyện manga《 Thám tử lừng danh Conan 》 bị nàng lật tới lật lui đến độ rách nát .
Lặng lẽ xuống giường, tới trước bàn đọc sách, nàng ngồi xuống, bật chiếc đèn bàn lên, lấy ra cây nến màu xanh biếc dự phòng cùng chiếc bật lửa. phải là nàng muốn tìm kiếm tình , chẳng qua chỉ muốn thử nghiệm xem lời của vị bà bà kia là hay giả.
Y Tước đốt nến, sau đó nắm chặt Khổng Tước Thạch, bắt đầu theo lời của vị bà bà tưởng tượng bộ dáng người bạn trai trong tương lai của mình .
"Vóc người cao chút, cần quá đẹp trai, người ta “ chồng xấu dễ xài ”, chỉ cần thuận mắt là tốt rồi, chủ yếu là phải có tiền, tốt nhất là có thể gả vào nhà giàu có, ra cửa có tài xế lái xe, trong nhà lại có người giúp việc, cần mình động thủ, còn có card thẻ vàng . . . . . . Ta là ngu ngốc! Tự nhiên lại tin tưởng cái chuyện hoang đường nhàm chán đó."
Nếu quả có nam nhân như vậy, làm sao có thể coi trọng nàng, trình độ học vấn của nàng cao, lại có khí chất gì, còn chưa ra trường, là nằm mơ giữa ban ngày .
"Chỉ cần người nam nhân kia có thể thương ta là đủ rồi." Đây mới điều nàng mong ước .
Rốt cuộc là nàng hi vọng cái gì ? Nếu xâu chuỗi Khổng Tước Thạch có thể giúp nàng đạt thành tâm nguyện, chẳng phải bất kì người con nào, ngay cả khi già đều có thể tìm đại gia soái ca làm thiếu phu nhân ?
Y Tước cảm giác mình giống như là kẻ ngốc, dễ dàng tin tưởng những chuyện hoang đường phát ra từ kẻ bán buôn như vậy, chẳng qua đó chỉ là hình thức marketing lỗi thời .
Thổi tắt cây nến, đặt chuỗi ngọc lên bàn sách, tắt đèn bàn, nàng lên giường, ván giường phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt cũ kĩ .
Nên nghĩ tới việc làm như thế nào để kiếm tiền, vậy mới là thực tế. Lần trước Tiểu Văn hỏi nàng có muốn cùng các nàng làm việc hay , chỉ cần bị bắt, viện trợ cho lần có thể lên đến 1 vạn tệ, nàng còn là xử nữ, chừng còn có thể cầm nhiều hơn, so với việc làm tại trạm xăng dầu, cả ngày hít khí dầu đáng sợ kia, sớm muộn gì cũng bị ung thư phổi, trong khi chẳng kiếm được bao nhiêu.
Y Tước nhìn chằm chằm lên trần nhà, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ .
Mặc dù cùng nam nhân xa lạ lên giường rất ư là tồi tệ, chừng còn có thể gặp phải tên cuồng biến thái, nhưng đối với nàng mà , đó là phương thức kiếm tiền nhanh nhất, ai bảo nàng thông thạo ngành nghề nào, tại tất cả các công ty đều tuyển bằng cấp đại học trở lên, nàng làm sao có cơ may “ lên sàn đấu ” cùng những sinh viên đại học chứ !
Nghiêng người, nhắm mắt lại, mặc dù trong lòng nàng cảm giác rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ cần có thể giúp đệ đệ nàng tốt nghiệp đại học, thuận lợi làm thầy thuốc, như vậy mọi việc nàng làm đáng.
đáng . . . . .
Lúc này, bàn sách Khổng Tước thạch được chiếu sáng bởi ánh trăng bên ngoài cửa sổ , lóe ra tia sáng thần bí . . . . . .
"Tỷ, rời giường!"
Vừa mới ngủ bao lâu, đệ đệ liền tới gọi nàng.
Vuốt vuốt mắt cho tỉnh táo, hỏi: "Trời sáng?"
Đệ đệ mặc xong đồng phục chuẩn bị ra cửa."Ừ! Ta phải đến trường học rồi, tỉ cũng đánh răng rửa mặt , nếu trễ giờ làm."
Từ trước đến giờ Y Tước rất quan tâm đến ba bữa cơm của đệ đệ .
" Đệ ăn bữa sáng à ?"
"Ta mua túi bánh mì nướng, còn tiện chiên hai quả trứng làm thành sandwich, phần cho tỉ, còn có, sữa đậu nành, tỉ nhớ uống nha ." Đệ đệ cũng như nàng, quan tâm tới thân thể tỷ tỷ." Tỉ gầy lắm rồi, cần giảm cân nữa đâu." biết tỷ tỷ đem tiền tiết kiệm cùng thức ăn chừa cho , để có thể tiếp tục việc học cách tốt nhất .
Nàng khỏi bật cười, "Biết, ngươi đến trường học !"
"Mẹ còn ngủ, tỉ nên đánh thức bà ta, tránh trận cãi nhau." giọng dặn dò .
Lạnh lùng khẽ hừ, "Ta lười đấu võ mồm cùng bà ta." Nếu ngày nào đó nàng có nhiều tiền, nàng đem đệ đệ trốn , thoát khỏi cái ổ địa ngục này .
Đệ đệ cắn môi, im bặt, "Vậy đệ học, tạm biệt tỉ."
" Đạp xe cẩn thận, nhớ nhìn đường."
Xa xa truyền đến tiếng trả lời của đệ đệ ."Biết rồi."
Rửa mặt đơn giản, vẫn chiếc quần jean cũ, tùy tiện cầm cái áo mặc vào, gặm nuốt miếng sandwich trứng vào bụng, hớp ít sữa đậu nành, nàng vội vàng thay ca, nếu muộn, lại bị mắng, xem ra phải suy tính đề nghị đó .
Lấy tay bới mái tóc nhuộm đủ màu sắc ( tức chẻ ngọn, rối, hư, gàu …^^! ), đem túi đeo lưng nghiêng vác bên vai, lẹ chân chạy tới trạm xe bus . tới vạch, vừa đúng đèn xanh sáng ( đèn xanh báo xe chạy qua ), nàng dừng bước lại, vừa lúc nhìn xe buýt chạy mất, nàng ảo não, nếu ra cửa sớm bước tốt rồi .
Nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay mua ở chợ đêm, Y Tước chờ được đèn giao thông chuyển đổi màu . . . . . .
Bất ngờ, nàng cảm giác được cổ tay phải đột nhiên có cảm giác lạ, nhìn ngó xung quanh, nàng cúi đầu nhìn xuống thấy xâu chuỗi Khổng Tước Thạch bị rớt ở dưới đường, nghĩ thầm, nàng nhớ mình có mang nó ra cửa, làm sao nó lại ở tay nàng? Nhưng mà nàng rảnh ngẫm nghĩ, vội vã lượm về, dù sao đó nàng tốn trăm đồng tiền mua, mất đáng tiếc.
Nàng vội chạy tới lối bộ muốn nhặt Khổng Tước Thạch lên, đèn xanh vẫn sáng, chiếc xe vội vàng đón khách đến phi trường đạp mạnh chân ga xông ra ngoài.
"Kít....... ~~~~"
Tiếng phanh xe chói tai hù dọa tất cả người đường, trong tiếng kêu sợ hãi, ai cũng chỉ nghe tiếng "Phanh!" , thân thể kiều bị đánh bay ra xa vài thước, bị hất tung lên cao, rơi xuống, đầu chảy máu dữ dội, người có hơi thở, chỉ lặng lẽ nằm trong vũng máu.
Tài xế tắc xi mặt trắng bệch lao xuống, lời chút mạch lạc, thét to, "Là chính nàng lao ra . . . . . . Đèn xanh . . . . . . Các ngươi cũng nhìn thấy. . . . . ."
" Gọi xe cứu thương nhanh lên!"
"Có trễ quá hay ?"
"Xe cứu thương tới chưa?"
"Cũng mới mười mấy tuổi mà thôi. . . . . ."
" là đáng thương. . . . . ."
Thành Nguy Túc, trong Vương Cung
". . . . . . Đại tư tế, Tư Lịch mới vừa bái kiến Bổn cung, trong những ngày gần đây bầu trời xuất tuệ tinh, từ xưa Tuệ Tinh còn có tên là Tinh, vốn là sao chổi, chỉ sợ trong vòng ba tháng mang tới tai họa, cho nên hi vọng Vương Thượng lập tức cử hành đại điển ( lễ tế trời đất ), cầu Thần Giới ( thần của đất trời) phù hộ cho đất nước bình an, nhưng mà nghe Vương Thượng lại từ chối, chuyện này có ?"
Người ngự ngai vàng là Thái hậu, cảm giác khó có thể thân cận, dung nhan vẫn xinh đẹp ưu nhã, có thể thấy được lúc người còn trẻ tuổi là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, giờ phút này ánh mắt lãnh ngạo của bà hướng về phía vị quân vương cao lớn, trước mắt trẻ tuổi, tức con của bà, Khuông Vệ, thần sắc của Thái Hậu vẫn từ ái có chút, chỉ có lạnh lùng .
"Thưa, mẫu hậu,tai ương mà Thần Giới ban tới là để trừng phạt chúng sinh làm sai, người phải biết Thần Giới tiếp nhận việc nịnh nọt, vậy nên cho dù người có cố ý nịnh nọt hay mua chuộc, van xin nữa, kết quả cũng thay đổi, vậy nên chúng ta có cần phải lập đàn tế ?" . Khương Vệ tiếp tục ." Còn nữa, cổ thư có ghi lại, Tuệ Tinh là ngôi sao mà Thần giới dùng để trừ những chi quân ( vua hay thần tử) vô đạo, là dấu hiệu để cảnh cáo, nếu như trẫm đức hạnh dơ bẩn, dù có lập đàn nữa kết cục của trẫm vẫn vậy."
Chỉ cần bước vào Từ Ninh cung, tâm tình của sẽhết sức phức tạp, cảm thấy có vô lực, theo lý thuyết, là quân vương của nước, thân phận vô cùng tôn quý, có thể hô phong hoán vũ, có gì làm được, nhưng vẫn như thế, hết lần này tới lần khác, thay đổi được tình cảm mẹ con giữa hai người, tình thân của bọn họ có thể hình dung như tờ giấy, mỏng manh và độc.
Thái hậu lạnh lùng đáp lại , " Nếu Vương thượng muốn làm bổn cung đành chấp thuận, nhưng nếu phát sinh tai nạn, bổn cung trở thành tội nhân thiên cổ, vương thượng gánh chịu nổi sao?"
"Chỉ cần nhi thần dân, làm quân vương tốt, nhất định có thể gặp dữ hóa lành." nghiêm nghị .
Thái hậu đáp, giọng lạnh lùng ."Vương thượng có ý này, vậy Bổn cung cũng tiện thêm gì nữa ."
"Đa tạ mẫu hậu. . . . . . Nhi thần còn chuyện bẩm báo."
"Có chuyện cứ !" .
Khương Vệ sớm quen với hình thức đối đáp vô tình giữa hai người ."Nhi thần quyết định lập Chỉ Tần làm hậu."
"Chỉ Tần?" Thái hậu bà suy nghĩ mãi, mới nhớ bộ dáng của phi tần này ." Là phi tần có mang long chủng của vương thượng ?"
mặt chút thay đổi trả lời, "Vâng ”
"Vị trí vương hậu, cũng phải là ai cũng có thể tùy tiện ngồi được, vương thượng nghĩ nàng ta có thể là mẫu nghi thiên hạ, gánh vác trách nhiệm quản lý hậu cung ?"
Thái hậu với giọng châm chọc cùng ý gây chuyện với Khương Vệ, càng làm cho kiên quyết, "Nhi thần tin tưởng nàng có thể." .Trong mắt mẫu hậu, chỉ có bà tới mới có quyền quyết định người nào ngồi ở vị trí đó.
Nàng hừ tiếng, "Nghe từ khi Vương Hậu qua đời, vương thượng chỉ cưng chiều Chỉ Tần, chuyện lan truyền ra cả hậu cung làm cho các phi tần khác bất mãn và oán hận, đột nhiên hôm nay vương thượng muốn lập nàng làm hậu, chẳng lẽ là vì nghe quá nhiều câu nịnh nọt thoáng qua bên tai khi cùng nàng ta chung chăn gối ?."
cố đè cục tức trong ngực xuống, lạnh lùng : "Nhi thần dám."
"Thế nào?", Ánh mắt của thái hậu thoáng nhìn qua , khí thoáng chốc đông cứng."Bổn cung chỉ đôi câu, vương thượng liền trưng ra sắc mặt đó là thế nào ."
Khương Vệ nhìn chằm chằm mẹ ruột của mình, cổ họng khỏi căng lên, "Chẳng lẽ ngay cả quyền muốn lập ai làm hậu trẫm cũng có sao?"
Nàng khẩu phật tâm xà "Vương thượng lời này là có ý gì?"
"Nhi thần tin tưởng, Chỉ Tần có thể lãnh nhiệm trách nhiệm đứng đầu hậu cung ." Uất ức thâm trầm, làm hai tròng mắt thể chớp lấy cái, nhìn thẳng vào dung mạo của Thái Hậu, nàng ta tuy cao quý,nhưng , thân là vua của nước, thể mặc cho ai sắp xếp, cho dù rất muốn cải thiện quan hệ mẫu tử của hai người nhưng phải vì vậy mà điều gì cũng có thể.
"Vương thượng có ý là muốn Bổn cung đừng động tới việc này?" Thái hậu ưỡn thẳng lưng, giận tái mặt.
khép đôi mắt, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, "Nhi thần dám."
"Từ khi vương thượng lên ngôi năm sáu tuổi, nay mười tám năm, Bổn cung phí hết tâm tư cùng vương thượng cai trị đất nước, hôm nay vương thượng trưởng thành, cánh cũng cứng rắn, có thể đem Bổn cung đặt ở trong mắt, như vậy, từ nay về sau, Bổn cung cũng can vào bất cứ chuyện gì củavương thượng." Nàng thái độ cương quyết .
"Nhi thần có ý này." Bàn tay trong tay áo của tự chủ nắm chặt, thể ra lời tâm, nếu quan hệ mẫu tử giữa hai người càng thêm ác liệt."Chỉ hy vọng mẫu hậu thành toàn."
Thái hậu nhíu mày."Thôi, Bổn cung phản đối nữa, như thế có vẻ hiểu tình, nếu vương thượng quyết định, cứ giao cho Tông Chính phủ xử lý !"
Khương Vệ hít hơi sâu, thở phào nhỏm."Đa tạ mẫu hậu, như vậy nhi thần cáo lui."
Mỗi lần tới nơi này, đều có cảm giác hít thở thông, hy vọng cái gì, mỗi lần ôm hi vọng bước vào nơi này, cuối cùng đều chỉ có thể thất vọng rời , nên hết hi vọng từ lâu mới đúng.
"Vương thượng?" . mặt lão thái giám Yến Phúc là biểu tình thương hại, từ lúc vương thượng lên ngôi, đều do hầu hạ, đối với vương thượng, có tình thương với người mức chủ tớ, cũng là người hiểu nhất tâm tình giờ phút này của hoàng thượng .
thở ra hơi dài mang theo cả nỗi bực tức, "Trẫm sao."
"Vương thượng có muốn ngự hoa viên giải sầu ?" . Bỗng trong lòng có tiếng nhắc nhở . “ Mình chỉ là nô tài, có quyền ” .
lắc đầu, "Đến ngự thư phòng !" xong, liền quay đầu lại nhìn Từ Ninh cung thêm lần, sau đó lạnh lùng bước vào trong kiệu, thái giám cùng thị vệ tuân mệnh hộ tống rời .
Khi Khương Vệ tới ngự thư phòng, mới biết Ngự sử Trung Thừa có chuyện quan trọng bẩm báo, đợi lâu.
"Tuyên vào !" nhíu mày, ngồi lên chiếc ghế khảm hoa văn rồng sắc sảo, chờ thần tử yết kiến.
Giây lát sau, quan viên bước đến, quỳ lạy hành đại lễ trước mặt .
"Vi thần tham kiến vương thượng, Ngô Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Khương Vệ nhìn thấy nam tử vốn là bạn từ thuở nối khố với , mặt lộ ra nụ cười .
"Miễn lễ, ban thưởng ngồi!"
ghi nhớ gần vua như gần cọp, cung kính : "Vi thần dám."
"Nơi này có người ngoài, bạn hiền, ngươi cứ ngồi !"
Mặc dù hai người là bạn của nhau nhiều năm, nhưng đối phương vốn là vua của nước, Can Hiền dám, vì đắc ý mà quên hình thức, trước tạ ơn, sau liền tuân mệnh ngồi xuống.
Vẻ mặt của Khương Vệ hơi có vẻ nhõm, "Trẫm nghe , hôm qua mới từ Đấu Túc Thành trở lại, mới về ngươi muốn vào cung, ta cũng muốn nghe ngươi bẩm tấu, ngươi tới nơi đó an toàn, hẳn mọi chuyện cũng làm xong?"
Can Hiền trả lời cách cung kính." Bẩm Vương thượng, vi thần may mắn hoàn thành sứ mạng mà người giao phó, nhân chứng, vật chứng xác , đem đám người của quận trưởng ( quan lại canh giữ thành phố ), nhốt tất cả đều vào Thiên Lao, giao do Đình Úy phủ xử trí."
"Ngươi làm rất tốt." . Khương Vệ tán dương cười .
"Tạ vương thượng. Nhưng mà, lần này khi vi thần vào Đấu Túc thành, tình cờ vào cửa hàng đồ cổ, bên trong phát vật, lớn mậtđem nó mang về đây . thỉnh xin vương thượng xem qua." xong, lấy ra hộp trang sức điêu khắc hoa văn trang lệ từ trong tay áo, đưa cho thái giám chuyển giao qua cho .
Khương Vệ tỏ vẻ nghi ngờ, "Là vật gì?"
"Vương thượng, mời xem!" . Can Hiền giải thích nhiều.
Từ trước đến giờ Khương Vệ luôn tỏ vẻ trầm ổn, ngũ quan tuấn tú của khi nhìn thấy vật trong hộp nhanh chóng biến đổi, "Đây phải là. . . . . ." Trong hộp là khối ngọc thiền, nhìn rất quen mắt, đến ngay cả cũng thể làm bộ biết. đưa tay lấy ra, cẩn thận xác nhận." Tại sao vật này lại ở trong cửa hàng đồ cổ tầm thường chứ?"
" Nếu như Vi thần nhìn lầm, khối ngọc thiền này nửa năm trước hạ táng theo Vương Hậu, nhưng hôm nay lại lưu lạc ở Đấu Túc thành, chẳng lẽ là. . . . . ." . Mặc dù ra, nhưng cho dù ai nghe cũng có thể hiểu được ý tứ trong đó.
Trong nháy mắt tức giận ngập trời, đối với người cả gan làm hành động khiêu khích kia, tha thứ dễ dàng."Ý của ngươi là, những thứ kia là được trộm trong lăng mộ của hoàng thất ?"
Can Hiền tiếp."Căn cứ kết quả mà hạ thần điều tra được, khối ngọc thiền này vốn là thứ mà vương hậu mang theo khi được gả tới nơi này, có thể thấy được tận trong đáy lòng, Vương Hậu cũng muốn trở lại quốc gia của mình. Vương thượng, chuyện này mà lan truyền ra ngoài, có thể tổn hại uy danh cùng tôn nghiêm của hoàng thất, thể coi như việc này quan trọng."
"Đáng chết! Xem ra người coi sóc lăng mộ hoàn toàn đem trẫm đặt vào trong mắt, xem công việc của mình, trẫm thể điều tra việc này."
Can Hiền quỳ gối tại chỗ, hai tay chắp lại."Kính xin vương thượng lập tức hạ chỉ, vi thần lập tức truy án bọn trộm mộ."
"Ta chuẩn tấu." Khương Vệ lập tức hạ thánh chỉ xuống. "Chuyện này ta giao do ái khanh xử trí, cần phải sớm bắt được bọn trộm mộ."
Hai tay Can Hiền cung kính nhận lấy thánh chỉ. "Vi thần tuân chỉ."
Qua nửa tháng :
bóng dáng nho canh chừng bên ngoài, nàng đợi, đợi …. Rồi lại đợi được hai sư đồ bên trong, tối nay bọn họ trộm mộ tại nơi này, chủ nhân của nó là vị vương công quý tộc, cho nên chôn theo rất nhiều vật phẩm đáng giá, hơn nữa ngôi mộ xa hoa vô cùng, ràng là rủ rê đám người tới trộm mộ, mặc dù người canh giữ coi sóc mộmỗi ngày đều tuần tra kĩ càng mấy lần, nhưng vẫn chống lại được các tặc nhân cao thủ . Nhưng hai sư đồ này dù là cao thủ, chẳng lẽ lại cảm giác được thời gian còn nhiều sao, nữa trễ mất .
Thân ảnh nho thở phì phò, chui vào khu mộ tối đen, hạ đầu xuống hô to, "Hai người các ngươi ở bên trong ngủ thiếp có phải hay ? Động tác còn chậm hơn rùa!"
vơ vét vàng bạc châu báu, hai sư đồ thiếu chút nữa xoay mình hét lên, họ bị nàng dọa sợ đến mứt suýt đứng tim.
Sư phụ vỗ ngực, an ủi. "Ngươi chạy vào làm gì? Muốn hù chết người à!" . Mặc dù công việc này cần vốn buôn bán, biết làm mấy lần, nhưng mà khi làm việc trái với lương tâm, thỉnh thoảng cũng có chút cảm giác thần hồn nát thần tính, lo lắng, sợ hãi.
"Ai bảo các ngươi làm việc quá chậm!" . Ánh sáng mờ ảo, loáng thoáng chiếu vào bóng dáng nho , ngũ quan mỹ lệ động lòng người, nhưng lúc nàng mở miệng, liền làm hỏng cả hình tượng. "Hai người đàn ông này tay chân chậm chạp như vậy, có cần ta tới giúp các ngươi khuân hộ hay ?"
Thấy sư phụ giận đến mức bốc hỏa, đồ đệ vội vàng ra mặt hòa giải . " cần! cần! Xong ngay thôi, ngươi mau ra ngoài canh chừng. "
Cái miệng nhắn hừ tiếng, "Nhanh chút!"
Nghe tiếng bước chân thong thả bước ra, đồ đệ mới quay đầu trấn an sư phụ . "Sư phụ phải , đời đại nhân thèm chấp kẻ tiểu nhân, ngươi cũng cần cùng nàng so đo. "
"Đều là do ngươi ngu ngốc làm hại!" Sư phụ căm hận, gõ đầu đồ đệ cái, " Ngươi cứu nàng làm gì? Nửa năm qua, còn phải cung cấp cho nàng ăn ở, lại còn phải hầu hạ nàng ta, đuổi cũng , giống như ta thiếu nợ nàng ta vậy . "
Đồ đệ bị đau, xoa gáy, "Á -- là đau! Sư phụ, dù thế nào, dầu gì chúng ta cũng trộm ít vật bồi táng theo nàng, tính thế nào cũng là chúng ta chiếm hết tiện nghi của nàng, huống chi lại thể chạy báo quan, chúng ta vô tình cứu được nữ nhân chết, đó lại là Vương Hậu mất, như vậy bị bắt chặt đầu mới là lạ. "
"Ngươi còn dám ? Đều là do ngươi nhiều chuyện!" Vừa lại muốn đánh.
nhanh nhẹn tránh ra, "Sư phụ đừng đánh, đánh nữa đồ đệ thành kẻ đần mất !"
"Hừ!" Nếu phải là còn thời gian, gõ thêm mấy cái mới hả dạ . “ Cầm đồ , rồi trốn mau!"
thở dài, vác chiếc túi vải rách lên vai, hai thầy trò bao lớn bao thắng lợi trở về, tối nay thu hoạch ít, nhanh chóng ra khỏi huyệt mộ.
Bên ngoài, bóng dáng nho thể nhịn thêm nữa, vốn định vào, khi thấy bọn họ ra ngoài, nàng vội vàng nhận lấy túi . "Nhanh lên !"
Bỗng dưng có tiếng chân người chạy đến, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng bước chân, thấy hơn mười bóng đen cầm cây đuốc trong tay, vây quanh bọn họ, dường như sớm tính toán mọi tình huống xảy ra .
"Bọn trộm mộ ghê tởm, xem tối nay các ngươi trốn bằng cách nào !"
"Bắt bọn họ lại!"
Đồ đệ thấy thế, chảy mồ hôi lạnh, "Sư phụ, nên làm gì bây giờ?"
"Ta suy nghĩ . " Sư phụ cũng luống cuống tay chân.
" bằng chúng ta ném đồ mà chạy ra, dời lực chú ý của bọn họ. " Thân ảnh nho , núp sau lưng hai người đàn ông, hạ thấp giọng đề nghị.
"Cái gì? Muốn ta trả lại bảo bối cho ?", Họ muốn sau chuyến này, về bảo sơn lại mang theo 2 bàn tay trắng, nếu bị trêu chọc .
Nàng cắn răng nghiến lợi gầm , "Mạng sống đáng giá hơn hay đống bảo bối vô tri này đáng giá hơn ? Vạn nhất bị bắt, là bị chém đầu, ta muốn chết như vậy . . . . . . "
"Nàng. . . . . . "
Lời còn chưa hết, bóng dáng nho ném túi bảo bối . "Hết thảy trả lại cho các ngươi!"
Thầy trò bất đắc dĩ cũng chỉ biết làm theo. "Trả lại cho các ngươi!"
Thừa dịp binh mã bất ngờ hoảng loạn, ba người liền ba chân bốn cẳng chạy.
"Mau bắt lại !"
" thể để họ chạy thoát !" Có người tức giận hô to.
Thân ảnh nho phát huy tiềm năng lớn nhất trong bộ môn điền kinh, nỗ lực muốn chạy trốn . . . . . .
"A --" cánh tay này bị bắt được, nàng bị dọa sợ kêu to, thân thể mảnh mai trong nháy mắt bị ép mặt đất, chỉ có thể liều mạng giãy dụa. "Khốn kiếp! Mau buông ta ra! Cứu mạng . . . Ghê tởm! Buông ta ra!"
Nghe tiếng kêu, đồ đệ vốn chạy thoát định quay đầu lại cứu người.
"Ngươi muốn làm gì? !" Sư phụ xách cổ áo lại, kéo trở về.
Lương tâm đồ đệ bất an. "Ta muốn quay lại cứu nàng. . . . . . "
"Ngươi muốn chết à? !"
"Nhưng mà. . . . . . "
"Ngươi quên nàng là ai sao? Dù gì nàng cũng là Vương Hậu, có việc gì, mau lên!" vất vả mới tống được cái cục nợ này, lúc này trốn đợi đến bao giờ.
Chung sống nửa năm, có chút tình cảm. "Nhưng cái gì nàng cũng nhớ, nếu trở về có thể bị hạ độc chết. . . . . . " Đồ đệ lo lắng .
"Đó cũng là mệnh của nàng!" Sư phụ hai lời, lôi .