Chương 274: Lại Vào Lôi Vực Bóng đêm bao phủ Bắc Thương linh viện, Mục Trần yên tĩnh ngồi giường, trong tay tràn ngập bạch quang, viên châu ngọc bóng mượt mang theo con bạch long vần vũ bên trong, tiếng long ngâm trầm thấp khiến khí xung quanh nó phải rung động. Mục Trần nhìn vào Bạch Long Linh Châu, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc. Linh lực bên trong Bạch Long Linh Châu cực kỳ hùng hậu, có thể điều động sử dụng được ít, nhưng mơ hồ nhận thấy dường như Bạch Long Linh Châu chẳng đơn giản chỉ có chừng đó tác dụng, nhưng khi muốn xâm nhập vào trong để quan sát kỹ hơn đều bị đầy ngược ra. Trong đó chứa sức mạnh ngăn cản tiến vào. Sức kháng cự đó nhìn qua có vẻ yếu ớt, nhưng cảm giác đáng sợ. Mục Trần dám lỗ mãng xông vào, e rằng phản lực kia khiến chịu khổ ít. – Dường như bên trong Bạch Long Linh Châu có chứ phong ấn. Mục Trần cau mày lẩm bẩm. – Ngươi đoán đúng! Cửu U Tước đột nhiên lên tiếng. – Ngươi biết nguyên nhân? Mục Trần mừng rỡ, vội vàng hỏi lại. – Bạch Long Linh Châu này chắc chắn là vật truyền thừa của Bạch Long Chí Tôn kia, nhưng mà phong ấn trong nó với năng lực tại của ngươi phá nổi đâu. – Ngươi có thể phá vỡ được ? Mục Trần hỏi dồn dập. – tại mà , hơi khó…. Cửu U Tước tỏ ra bất đắc dĩ, dù gì nó cũng chưa có thực thể. – Vậy phải làm sao? Mục Trần ngán ngẩm, nếu phá được phong ấn, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn vậy thôi à? – Phá vỡ phong ấn loại này, có lẽ nên mượn lực bên ngoài. Cửu U Tước trầm ngâm – Lực bên ngoài? Nghĩa là sao? Mục Trần hơi nghi hoặc, đâu mượn được ngoại lực mạnh mẽ đến mức này chứ? – Chỗ mà ngày mai ngươi tính …. Mục Trần giật mình, kinh hỉ: – Ngươi . . . Lôi vực? nheo mắt. Trong Lôi vực có sức mạnh khủng khiếp, nếu có thể mượn lực lôi đình mà , có lẽ nhanh chóng phá được phong ấn Bạch Long Linh Châu. – Được được… Mục Trần khẽ gật đầu, bàn tay nắm chặt Bạch Long Linh Châu, ánh mắt nóng cháy mong sao cho ngày mai mau sáng để tiến vào Lôi vực, mượn sức lôi đình phá giả phong ấn. – Được, ngày mai tiến vào Lôi vực! Thấy hứng chí như vậy, Cửu U Tước cũng vui mừng ra mặt: – Lần này ta phải luyện ra đám Thiên Lôi châu nữa, chúng ta chỉ còn thiếu 200v linh trị nữa là có thể mua được tinh huyết Bắc Minh Long Côn rồi phải ? Mục Trần cười gật đầu xác nhận. Nhiệm vụ thiên cấp lần này nhận được đến 450v linh trị, số linh trị cần để mua tinh huyết Bắc Minh Long Côn là 700v, cũng chỉ còn thiếu hơn 200v nữa. Tuy cũng là con số , nhưng gần hơn rất nhiều. Mục Trần vuốt ve Bạch Long Linh Châu, trong lòng tò mò và chờ mong. Nếu Cửu U Tước nhận được tinh huyết Bắc Minh Long Côn, có lẽ hoàn toàn khôi phục, rồi thoát khỏi ràng buộc linh thú, trở thành thần thú chân chính! Khi đó nó trở nên vô cùng cường đại, là mong ngóng được thấy a. Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, Mục Trần tạm biệt Lạc Li khởi hành đến Lôi vực. gian méo mó bên ngoài cửa Lôi vực luôn có vô số đệ tử hết vào lại ra, giao thông dứt. Trong đó Mục Trần cảm ứng thấy ít người thực lực mạnh mẽ, khiến phải chép miệng tấm tắc. Xem ra họ cũng thúc đẩy tu luyện chuẩn bị cho Liệp Thú chiến vào tháng sau a. Bên ngoài lới vào Lôi vực có vài bình đài lơ lửng, dòng người ngừng bay ngang qua các bình đài, tiến vào Lôi vực. Mục Trần hạ xuống bình đài khá lớn, quét mắt quan sát chung quanh, đột nhiên nhìn thấy cái bia lớn màu bạc, đó có lôi đình lóe sáng. Quanh bia sét có rất nhiều người tập trung, thỉnh thoảng có người chỉ trỏ gì đó, bàn tán rì rầm. Mục Trần cũng tò mò bay qua, nhìn lên bia đá. Những ký tự khắc đó lóe lôi quang, nhìn có vẻ rất khí thế. – Đây là cái gì? Mục Trần ngạc nhiên, lần trước vào Lôi vực chú ý thấy có tấm bia đá này. – Đây là bia Lôi vực, dùng để ghi chép kỷ lục của những đệ tử ưu tú chinh phục các tầng Lôi vực, cũng xem như là loại thành tích. gã có lẽ là lão sinh đứng gần đó lên tiếng giải đáp cho . Mục Trần gật đầu cảm tạ, nhìn lên đọc những chữ khắc bia đá, nhìn thấy những cái tên tít cao rất quen thuộc. Trầm Thương Sinh, tầng 9. Lý Huyền Thông, tầng 8. Tô Huyên, tầng 7. Hạc , tầng 7. Lý Bành, tầng 7. . . . . . . Những ký tự đầy tia sét lóe lên, mỗi cái tên đều mang thành tựu cường đại. Trong Lôi vực có mười tầng, mà càng vào sâu lôi đình càng khủng bố, những người thực lực yếu căn bản đủ sức vượt qua chướng ngại để vào trong. Mà nhìn bia Lôi vực này cũng có thể suy đoán ít nhiều những hạng người tàng long ngọa hổ ở Bắc Thương linh viện. Ngoại trừ Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông, những người phía dưới khoảng cách khác nhau lắm. Sau Tô Huyên và Hạc có nhiều cái tên chẳng hề có mặt xếp hạng Thiên bảng, hẳn nhiên chiến lực của họ cũng thể coi thường. – hổ là Trầm Thương Sinh a! Mục Trần cảm thán. Lần trước vào cao nhất cũng chỉ là tầng 4, thế mà Trầm Thương Sinh lại leo đến tầng 9, có lẽ bây giờ nếu ta vào đây, đủ sức trực tiếp tiến vào tầng cuối của Lôi vực. Thực lực như vậy dễ khiến người ta kinh tâm động phách. Lý Huyền Thông cũng yếu, leo đến tầng thứ 8, bám sát sau lưng Trầm Thương Sinh, chẳng bỏ là nhân vật lợi hại có khả năng khiêu chiến Trầm Thương Sinh. – Vậy lần này ta thử xem, ta có thể leo đến tầng thứ mấy… Ánh mắt lóe sáng, Mục Trần phấn khích hẳn lên. Lần trước vào Lôi vực, thực lực mới chỉ Thần Phách cảnh, còn bây giờ là Dung Thiên cảnh trung kỳ, các thủ đoạn khác cũng mạnh mẽ hơn nhiều lần. Mục Trần thoáng nhìn lại bia Lôi vực lần nữa, rồi lắc mình xuyên vào gian uốn khúc. Lôi quang lóe lên, xuất bên trong Lôi vực. gian bên trong cũng hắc ám tối tăm như xưa, lôi đình như mưa trút xuống ngớt, tiếng sấm ầm ầm vang vọng liên tục khiến gian chấn động ngừng. Mục Trần cũng phải lần đầu vào đây, nên cũng khá quen thuộc. Lôi đình ở tầng 1 với quá yếu ớt, hoàn toàn thích hợp cho tu luyện, do vậy hề chần chừ tăng tốc bay thục mạng vào sâu cuối tầng. mạnh hơn lúc xưa rất nhiều, bởi vậy chỉ trong chốc lát, xuất ở tầng 4. Nhưng lần này ở tầng 4 cũng chỉ dừng lại có chút, nhận thấy lôi đình nơi này chẳng thể giúp ích gì cho , quyết đoán tiếp, nhanh chóng tìm đến tầng 5. Những người tu luyện ở tầng 4 này, đa số có thực lực Dung Thiên cảnh. Còn tầng năm cầu lại tăng khá cao, ít nhất cũng phải đạt tới Dung Thiên cảnh hậu kỳ, thậm chí chuẩn Hóa Thiên cảnh mới đủ sức. Càng lên nữa, cầu thực lực càng khắc nghiệt hơn. Tuy nhiên, cấp độ thực lực cũng phải là tiêu chuẩn duy nhất, những người có thủ đoạn đặc biệt cường đại, vẫn có khả năng vượt qua…. Với thực lực Mục Trần tại, vào tầng 5 cũng chẳng mấy khó khăn. Nhưng khi ở đây cảm ứng chút, lại lắc đầu, tiếp. Lôi đình ở đây có vẻ đủ sức hội tụ để phá giải phong ấn Bạch Long Linh Châu kia. Vài phút sau, diện trước bức màn chắn vào tầng 6 Lôi vực, thế nhưng chẳng làm khó được , chỉ quyền duy nhất xuyên thủng cái lỗ to bức màn chắn để xuyên qua. xuất ở tầng 6 Lôi vực. “Ầm ầm ầm!” Tiếng sấm kinh thiên dữ dội chưa từng nghe thấy bao giờ vang bên tai Mục Trần, khiến cho máu huyết trong người sôi sục lên. nhìn lên gian tối tăm ở tầng 6, lôi vân bầu trời vô tận chẳng hề thấy điểm cuối, những đạo lôi đình xẹt qua mây trời như lôi long chuyển động, cảnh tượng như tận thế. Mục Trần cảm ứng lôi lực vô cùng cuồng bạo trong gian tầng 6, lát sau, lại lắc đầu: – Còn chưa đủ! Hơi trầm ngâm lát, Mục Trần ngẩng lên. tiếp là tầng thứ 7, ở nơi đó cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng khó mà chịu đựng được lực oanh kích của lôi đình. – Cần sức mạnh Hóa Thiên cảnh trung kỳ à… Mục Trần híp mắt lại, quyết định bay . muốn nhanh chóng phá giải phong ấn Bạch Long Linh Châu, chỉ có thể dựa vào lôi đình cực mạnh, thành ra phải cố gắng vào sâu thêm chút nữa. Hóa Thiên cảnh trung kỳ, sức mạnh cần thiết khá lớn, nhưng muốn ngăn cản Mục Trần cũng chưa chắc. Mục Trần nắm chặt tay lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào thế giới lôi đình vần vũ. Mục Trần bay vút xuyên qua tầng 6, tốc độ dần chậm lại, vì phía trước thấy gian biến dạng bởi tầng lôi đình bích chướng ngăn cản lối . Gần bích chướng có ít những bình đài lơ lửng của tầng 6, nơi đó lôi đình mạnh mẽ giáng xuống, có ít người tu luyện. Phần lớn những người kia đều có danh tiếng vang dội Bắc Thương linh viện, họ khổ tu để ngày kia có thể phá tan rào chắn tầng sáu, tiến vào tầng 7 tu luyện. Mục Trần vừa đến, khiến cho nhiều người nghỉ ngơi lập tức chú ý, họ nhận thấy thực lực Mục Trần liền tỏ ra kinh ngạc. Dung Thiên cảnh? Làm thế nào có thể xuất ở tầng 6 này? Thế nhưng việc kinh ngạc còn chờ phía trước, Mục Trần đối diện bích chướng lóe sáng lôi quang kia, hai tay nắm chặt. phải tiếp tục tiến lên.
Chương 275: Lôi Vực Tầng Bảy “Ầm ầm ầm.” Bích chướng lôi đình chắn giữa thiên địa, lôi điện lóe ra vang lên những tiếng rẹt rẹt lạnh gáy, dao động linh lực kinh người. Mục Trần đứng cách bích chướng kia khoảng trăm trượng, ánh mắt nghiêmt trọng nhìn chăm chú vào bích chướng lôi đình. Chướng ngại để thông qua tầng 7 quả nhiên kinh khủng, bích chướng tầm mức này ngay cả cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ có toàn lực công kích cũng khó mà xé ra cái lỗ để chui vào. – Sức mạnh Hóa Thiên cảnh trung kỳ sao….? Mục Trần siết chặt nắm đấm, ngồi xuống giữa , hai mắt nhắm lại. – Tên kia làm cái gì? vài bình đài gần đó, có vài người cũng chú ý nhìn thấy hành động kỳ quái của Mục Trần, thái độ liền tỏ ra nghi hoặc. – Ồ, tên này nhìn quen quá? Có vài người khác cũng mang máng nhớ mặt Mục Trần, dù sao giờ cũng còn là tên tân sinh linh tinh nào đó ở Bắc Thương linh viện nữa, danh tiếng của khiến ít người phải nhớ mặt. – Là tên tân sinh tiếp ba chiêu của Lý Huyền Thông vẫn bất bại, tên Mục Trần phải? – Ra là , hèn gì thực lực Dung Thiên cảnh cũng dám đến tầng 6 Lôi vực…. – Nhưng mà đến chỗ này, xem ra là muốn phá bích chướng tầng 7 sao? phải chứ? Cái bích chướng đó chúng ta còn qua nổi đó. – Đúng vậy! Tiểu tử này tuy có thể tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông, nhưng thực lực bản thân quá yếu, lung tung trong tầng 7 chỉ là tìm đường chết. “. . . . . .” Những tiếng bàn tán xung quanh vang lên, vài ánh mắt tập trung nhìn vào thiếu niên xếp bằng giữa . Mục Trần tĩnh tâm, rồi mười ngón tay múa may biến ảo, từng đạo linh ấn nhanh chóng ra. Số lượng linh ấn tăng lên nhanh chóng, chỉ chưa đến hai phút có hơn trăm đạo xoay quanh người Mục Trần. Tu vi linh trận của Mục Trần tại là Linh Trận sư cấp 4, toàn lực ngưng luyện linh ấn dễ dàng gọi ra cả trăm đạo. Nhiều người quanh đó nhìn thấy mà rùng mình, 100 linh ấn, tên kia là Linh Trận sư cấp 4 rồi sao. Linh Trận sư cấp 4 có chiến lực sánh ngang cường giả Hóa Thiên cảnh, bọn họ lúc này hiểu Mục Trần dùng bản lĩnh gì để lấy thực lực Dung Thiên cảnh xông vào tầng 6 Lôi vực. “Viu viu!” Cả trăm linh ấn nhanh chóng dung nhập vào khí trước mặt , nhất thời gian dao động bồng bềnh, những tia sáng linh lực bắn ra, đan xen vào nhau hình thành trận đồ phức tạp. Trận đồ sáng rực mang lại nguy hiểm khôn cùng, cao hắc ám hội tụ, mọi người nhanh chóng nhìn thấy trận hình hoa sen phức tạp dần dần . Đóa hắc liên vừa xuất rung lên, hắc ám tuôn ra dạt dào mang theo khí thế dao động mãnh liệt cường đại. Linh trận kia chính là Liên Đồ trận. Lúc xưa Mục Trần bố trí nó ra hao phí rất linh lực rất lớn, nhưng tại thực lực tinh tiến, hẳn nhiên bị hao hụt quá nhiều như trước. Mục Trần chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen lóe sáng, ấn pháp của thay đổi, thanh thản nhiên vang vang trong gian sấm chớp. – Liên Đồ trận! “Ầm!” Linh trận khổng lồ biến dạng, hắc liên nghiêng xuống như sắp rớt, đóa sen nở ra, tim sen ngưng tụ hắc ám trong những thanh “rẹt rẹt” kinh người. “Chíu!” chùm hắc ám cuồng bạo từ tim sen bắn ra, xuyên qua trung hung hăng nện vào bích chướng lôi đình. Bích chướng lập tức bị hõm vào, rồi dao động như nước hồ gợn sóng khi có vật lạ rơi vào ngừng lan tỏa. Vị trí bị tia hắc ám trùng kích dường như có dấu hiệu đứt gãy. Mục Trần vẫn bình tĩnh, búng tay ra, hắc liên lại xoay tròn, chùm tia hắc ám cũng xoay tròn như mũi khoan điên cuồng công phá bích chướng lôi đình. “Rèèèèèèèèè!” Lôi hình bắn ra tung tóe, lôi quang thực chất xuất màu đen, rồi bích chướng rách ra chút, tuy chỉ có hơn trượng, như cũng đủ cho người có thể chui qua. – ngờ lại có thể phá rách bích chướng! Có người thất thanh kinh hô, giọng đầy chấn động và hâm mộ. Mục Trần chợt đứng phắt dậy, lướt như chớp chui vào cái khe vừa hình thành. vừa mất hút trong cái khe gian đó, linh trận hắc liên trung kia cũng tan mất, rồi khe nứt nhanh chóng trở lại hình thái ban đầu, như chưa hề có dấu hiệu bị công phá, để lại đám đông thần tình kinh sợ và ái mộ nhìn theo. Mục Trần chui vào khe nứt, rồi nhanh chóng bị chấn động vì cảnh tượng trước mặt. gian u ám khác, lôi vân bầu trời cao tít tầng mây như những tầng dưới, mà dường như nó áp sát xuống đây, khiến cho người ta cảm thấy trung nơi này rất thấp, áp lực cực lớn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vô cùng. “Đùng đùng!” Mục Trần ngẩng lên, đột nhiên phát Lôi vực tầng 7 có cơn mưa phùn phất phới. vươn tay ra, đón nhân hạt mưa rơi vào người mà run rẩy. Bàn tay nắm lại, giữ lấy những hạt mưa trong tay, kinh ngạc khi thấy hạt mưa đó chính là từ lôi đình ngưng tụ mà thành, rơi vào người mang đến cảm giác đau đớn và tê dại. Sấm sét ở Lôi vực tầng 7 nhiều đến mức độ này. kinh hãi tràn ngập trong mắt Mục Trần, khó trách cầu tiến vào tầng 7 phải cao như vậy. Ở trong này tu luyện nếu đủ bản lĩnh, e rằng chỉ có thiệt thân. – Lôi đình lực tầng 7 khá mạnh mẽ, có lẽ đủ sức phá giải phong ấn. Mục Trần thoáng trầm ngâm, rồi nhanh chóng lướt . lát sau dừng lại trước ngọn núi nguy nga, núi chẳng hề có thực vật gì cả, trụi lủi chẳng thấy sinh cơ. Đỉnh núi ấy có Dẫn Lôi đài lấp lánh như kim loại. Mục Trần hạ xuống đài Dẫn Lôi, lập tức ngồi xuống xếp bằng, lôi vân lượn lờ ngay đầu dày đặc như làn nước, hề có lôi đình đánh ra, nhưng thỉnh thoảng có lôi quang lóe lên, dao động khủng bố áp xuống thiên địa. Chẳng biết lôi đình tầng 7 này cường hãn hơn tầng 6 bao nhiêu lần. Mục Trần nhìn hắc lôi vân khủng bố kia, cũng lo, ngược lại còn mừng rỡ. Lôi đình lực càng mạnh mẽ, càng hữu hiệu cho việc phá giải phong ấn Bạch Long Linh Châu. Ngồi đài Dẫn Lôi lạnh lẽo, thoáng điều tức hít thở chút, linh lực bắt đầu rót vào Dẫn Lôi đài. “Rẹt rẹt” Dẫn Lôi đài đen đen khi có linh lực đổ vào liền bắt đầu tỏa sáng. Lôi vân như làn nước trung phía lập tức nhấp nháy tranh sáng, như cự thú lôi điện viễn cổ duỗi thân tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, chuẩn bị hiển lộ hung uy. Mục Trần thần tình nghiêm trọng, cảm giác được trong thiên địa hình thành dao động cực kỳ cuồng bạo đáng sợ. “Đùng đùng!” Tiếng sấm gầm lên bầu trời yên tĩnh, đôi mắt Mục Trần ngẩng lên gắt gao nhìn vào lôi vân, tinh thần chuẩn bị nghênh đón lôi đình oanh kích, đột nhiên cơn mưa rào ào ào đổ xuống vị trí của . Từng hạt mưa lấp lánh ánh bạc, mỗi giọt đều chứa đựng lôi đình lực cuồng bạo cực độ, mỗi hạt đều mạnh mẽ hơn tia sét khủng bố ở tầng thứ 4 kia. Đây chân chính là cơn mưa sét. “Ầm ầm.” Lôi vũ liên miên đổ lên người Mục Trần. “Bùm! Bùm!” Thân thể như trực tiếp bị sét nện vào, hạt lôi vũ chạm vào người liền vỡ tan, sức mạnh khủng bố để lại những vết đỏ tím khắp người , đau nhức vô cùng. Mục Trần nhịn nổi rên la hít hà, ngờ Lôi vũ bề ngoài thấy có vẻ nhàng lại đáng sợ như thế. Lôi vũ đập lên thân thể Mục Trần, vỡ ra tung tóe, lôi đình lực theo lỗ chân lông chui vào thân thể , những tiếng xèo xèo roẹt roẹt vang lên theo lôi đình chảy qua kinh mạch. Cảm giác đau nhức và tê rần lan tỏa khắp cơ thể Mục Trần. Đau nhức dữ dội, nhưng theo đó cũng là cảm giác tê tê sảng khoái nhàng. Mục Trần khẽ nhếch miệng, nhìn vào Lôi vũ ào ào đổ xuống, bàn tay nắm lại, tia sáng trắng lóe lên, Bạch Long Linh Châu ngay lập tức xuất trong tay, tiếng long ngâm trầm thấp vang vọng truyền ra. Đưa Bạch Long Linh Châu lơ lửng đầu, những tia sáng từ trong đó toát ra, hình thành hộ tráo ngăn cản toàn bộ mưa sét. Cảnh tượng lôi vũ đổ xuống hộ tráo của Bạch Long Linh Châu khác gì cơn mưa rào đổ xuống hồ nước yên tĩnh, khiến nó lăn tăn gợn sóng bập bồng. Mục Trần dán chặt hai tay vào Dẫn Lôi đài lạnh lẽo, linh lực chui sâu vào, thúc đẩy hiệu lực Dẫn Lôi đài lên cao nhất. “Ầm!” Đài Dẫn Lôi phát sáng chói lóa, hầu như che giấu hoàn toàn cơ thể Mục Trần, lực hút cường đại lan ra xung quanh. “Ầm ầm ầm!” Những tiếng sấm vang rền khắp thiên địa, lôi vân đen như mực xa xa bắt đầu bị nó hấp dẫn mà hội tụ đến. Phiến gian này lập tức trở nên tối đen. Chỉ có hào quang từ Bạch Long Linh Châu kia vẫn rực rỡ đổi sắc. Mục Trần ngẩng lên nhìn lôi vân đen ngòm cao, thào lẩm bẩm. – Bây giờ…. hung hăng đánh xuống cho ta xem nào! Dường như nghe hiểu thách thức của Mục Trần, lôi vân đen ngòm đột nhiên co lại, tiếp theo những hạt mưa cực to tầm tã đổ xuống!
Chương 276: Phá Giải Phong Ấn “Đùng đùng.” Lôi vũ rực rỡ đổ xuống như trút nước, phần lớn đều bị hút về phía chỗ dẫn lôi đài của Mục Trần, chỉ ít rơi xuống đất. Quanh ngọn núi trọc ngẫu nhiên có những tảng đá bị lôi vũ rơi xuống liền nổ tung ra, chốc lát tan nát thành bụi đất, mặt đất núi cũng để lại nhiều lỗ thủng sâu hoáy. Khó trách vùng đất này có sinh cơ, đối diện hoàn cảnh sinh tồn khốc liệt cỡ này, thực vật có ương ngạnh cỡ nào cũng thể sống nổi. Mục Trần vẫn chưa bị phân tâm, vẫn nhìn chằm chằm lên quầng sáng , Bạch Long Linh Châu ngừng tỏa ra ánh sáng trắng ngăn cản Lôi vũ cuồng bạo trút xuống. Bị lôi vũ oanh kích, hộ tráo của nó cũng lăn tăn gợn sóng bồng bềnh. Càng ngày càng nhiều hạt mưa sét đổ xuống, thanh thế càng lúc càng dữ dội, thế nhưng Bạch Long Linh Châu càng chứng minh nó phải phàm vật, mặc cho lôi vũ tàn phá vẫn bất động suy suyển. Mục Trần vừa mừng vừa sợ, mừng vì năng lực đáng nể của Bạch Long Linh Châu thừa sức ngăn cản Lôi vũ oanh kích, nếu phong ấn có thể phá giải cho nhiều chỗ tốt, nhưng cũng lo vì biết lôi vũ mạnh mẽ này có đủ sức phá nổi phong ấn quá kinh khủng kia hay … “Ầm ầm!” Lôi vân đầu chớp nhoáng liên hồi, dường như có linh tính, nó nhận ra Bạch Long Linh Châu dưới kia rất lợi hại, lôi vũ càng đổ xuống nặng nề dữ dội hơn, cuồng bạo trong hạt mưa sét càng thêm đáng sợ. Mục Trần nhìn thấy cũng giật mình hết hồn, trong lôi vũ đó e rằng cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng nháy mắt bị đánh trọng thương. “Grào!” Bạch Long Linh Châu bị lôi vũ dữ tợn đổ xuống oanh kích, dường như kích phát cơn giận dữ của nó, bạch quang bùng phát mang theo tiếng long ngâm rền rĩ, công kích lôi vũ đến tan tác. “Ầm ầm!” Long khiếu khiêu khích, hắc lôi vân bầu trời lập tức đáp trả, lôi vũ bao trùm trời đất bắt đầu dung hợp. “Véo! Véo!” Những hạt mưa sét li ti dung hợp lại thành những dòng sét lỏng ánh bạc mạnh mẽ, xuyên qua trung với khí thế sắc bén cuồng bạo công kích lên hộ tráo Bạch Long Linh Châu. tiếng nổ kinh thiên vang động, gian biến dạng uốn khúc. Bạch Long Linh Châu và lôi vân trùng trùng mạnh mẽ đối chiến. Mục Trần ngồi dẫn lôi đài mà tim co rúm lại, ánh mắt nhìn hai luồng sức mạnh đáng sợ tranh chiến, ngừng thúc giục Dẫn Lôi đài, tăng cường hiệu quả lôi điện. chẳng sợ Bạch Long Linh Châu chịu nổi, chỉ e lôi đình lực đủ hung ác, phá nổi phong ấn của Bạch Long Linh Châu, nếu vậy công toi vô ích. Bất quá, vẫn còn chưa đánh giá đúng Bạch Long Linh Châu, di vậy của cường giả Chí Tôn để lại trải qua năm tháng vẫn hề suy giảm. Lôi vân đầy trời oanh kích liên tục suốt cả ba ngày ba đêm nhưng Bạch Long Linh Châu vẫn sáng rực rỡ như trước, linh lực dao động như hồng thủy phá đê, đánh tan nát những dòng sét lỏng công kích tới. Trong phạm vi rộng lớn quanh đỉnh núi trọc, cũng vì Mục Trần thúc giục ngừng lôi đình đánh xuống Dẫn Lôi đài, khiến cho lôi vân cũng liên miên lao đến như như bị hấp dẫn hội tụ lại. Ba ngày qua lôi vũ hề tạnh, tàn phá kinh hoàng. – Bạch Long Linh Châu này cũng quá cứng a…. Mục Trần chép miệng than thở, ở cái nơi mà cường giả Hóa Thiên cảnh trung kỳ cũng chẳng dám ngồi quá lâu, vậy mà Bạch Long Linh Châu vẫn là sinh long hoạt hổ, hoàn toàn có dấu hiệu phong ấn bị phá. – Ta tin ngươi có thể chống cự được mãi! Mục Trần nghiến răng, tiếp tục quán chú linh lực vào Dẫn Lôi đài, khiến cho lôi quang càng thịnh. Lần tiếp theo kích phát Dẫn Lôi đài lại là thêm mười ngày nữa! Mười ngày cả sáng và tối, lôi vũ rơi xuống ngừng. Lôi vũ ngừng oanh kích, khiến cho Bạch Long Linh Châu cũng trở nên nhạt màu nhiều, thế nhưng phong ấn trong đó vẫn chưa hề có dấu hiệu bị phá, khiến Mục Trần cảm thấy đứng ngồi yên. Khó trách Cửu U Tước cũng bản thân nó cũng khó mà phá nổi, phong ấn kia quả nhiên vô cùng khủng bố. Mục Trần ngẩng lên nhìn trời, ánh mắt ngưng trọng nhìn lên trung, cũng vì mười mấy ngày nay bầu trời liên tục có lôi vân hội tụ về, khiến cho đám lôi vân trải dài cả phạm vi trăm dặm, đen kịt mảnh như muốn ép vỡ gian này. Lôi vân trận trông rất đáng sợ, Mục Trần ngồi đây cũng run như cầy sấy. biết nếu đổi lại là , tuyệt đối táng thân trong cuồng phong bạo lôi vũ đó. Hành động thu hút lôi vân điên cuồng thế này, e rằng trong số những cường giả từng tiến vào Lôi vực tầng 7, có lẽ ai dám làm như vậy. Lôi đình lực có thể rèn luyện linh lực, nhưng quá độ dễ khiến người ta bị đánh thành tro tàn… “Phù.” Mục Trần thở ra hơi, dõi mắt nhìn vào biển mây trùng điệp, dường như do nó quá mức dày đặc, nên nhìn thấy trong lôi vân đầy rẫy lôi quang lóe sáng, giống như hình thành lôi hà màu bạc hững hờ trôi giữa đám mây đen đặc, khí thế khiến cho người ta nhìn vào mà tê tái. – thể tiếp tục thế này nữa…. Mục Trần lẩm bẩm tự nhủ, chẳng biết tình hình này còn kéo dài tới bao lâu nữa, mà Liệp Thú chiến chỉ còn nửa tháng là bắt đầu, hẳn nhiên được phép tiêu hao quá nhiều thời gian để giải phong ấn nữa. – Phải khốc liệt hơn! Mục Trần hơi do dự, rồi nghiến răng búng tay, Bạch Long Linh Châu mang theo cái đuôi sáng trắng lao vào dòng chảy lôi vân. Lôi hà hình thành từ lôi đình lực hội tụ hơn mười ngày nay, sấm sét cuồng bạo khiến cho Mục Trần cảm thấy hồi hộp lo lắng, nhưng bây giờ còn biện pháp nào khác. “Véo!” Luồng sáng trắng bắn lên cao trong thiên địa u ám cực kỳ hấp dẫn. Trong gian tràn ngập lôi vân này cũng có vài người đứng giữa , họ đều là những cường giả tu luyện ở Lôi vực tầng 7, thời gian này vì động tĩnh chỗ Mục Trần quá mức dữ dội mà phải đến xem thử thế nào. Bọn họ thần tình kinh ngạc, chỉ dám đứng cách khoảng khá xa nhìn lại khu vực thu hút lôi vân dày đặc như thế, chính họ cũng dám lỗ mãng tiến đến quá gần. Cảnh tượng hoành tráng khiến họ rất tò mò, chẳng biết là cường giả nào tàng thực lực đến bây giờ bại lộ ra, tạo thành động tĩnh lớn như thế…. – Có cái gì đó bay lên lôi vân. trung u ám đột nhiên có luồng sáng trắng bắn lên cao, xé toang lôi vũ tiến vào mây đen. – Trong lôi vân kia hình thành lôi hà, người kia nghĩ gì thế? biết lôi hà bạo động đáng sợ ra sao ư? Những người đứng đây đều là nhân vật ưu tú của Bắc Thương linh viện, thế nhưng cũng biến sắc trước cảnh tượng kinh hoàng kia, thình lình bắn lui chạy ra, sắc mặt kinh sợ. Mục Trần hề biết động tĩnh của lại kéo đến vài cường giả tò mò, chỉ chăm chăm quan sát Bạch Long Linh Châu, nó xuyên qua mây đen chui vào lôi hà bàng bạc. “Ầm ầm!” Chính lúc đó, tiếng sấm rền kinh thiên vang vọng, trời đất rung chuyển. “Ầm!” Lôi quang từ trong mây bắn ra, lôi vân ngờ lại nhanh chóng tiêu tan. Trong phạm vi trăm dặm, mây đen dày đặc đột ngột biến mất. dòng lôi hà sáng rực màu bạc dài ngoằng xuất , như con lôi long khổng lồ tuôn đổ xuống. Lôi đình lỏng có sức công phá cực kỳ đáng sợ, Mục Trần tận mắt thấy đỉnh núi bị dòng lôi đỉnh lỏng đánh trúng lập tức hóa ra tro tàn. Mục Trần lạnh gáy tê tái, vội ngưng thúc giục Dẫn Lôi đài, nhưng dù sao vẫn còn ở tuốt đỉnh núi, còn lôi đình lỏng rất nhanh đánh tới. biến sắc, dòng lôi đình quá nhanh, căn bản chẳng thể né tránh. “Đùng!” Thình lình luồng hắc viêm cuồn cuộn từ trong cơ thể tuôn ra, hóa thành đôi cánh chim khổng lồ bao bọc lấy . “Bùm bùm!” Lôi đình lỏng đấu hắc viêm, dư lực bắn ra kịch liệt, rồi dần tan mất. – Đa tạ! Mục Trần thở phào mừng rỡ, biết đó là do Cửu U Tước vừa ra tay cứu , chứ số phận bây giờ chẳng khác gì đỉnh núi kia. – Phong ấn trong Bạch Long Linh Châu sắp phá được rồi! Giọng của Cửu U Tước hờ hững vang lên. Mục Trần nghe thấy cũng vội ngẩng lên, nhìn Bạch Long Linh Châu chìm ngập trong lôi hà bị lôi đình ăn mòn xâm thục, ánh sáng bao bọc lấy linh châu càng lúc càng mờ. Bạch Long Linh Châu nhạt dần, long văn khắc nó cũng dần biến mất. Chỉ vài cái chớp mắt, long văn hoàn toàn còn lại dấu vết gì. Chính lúc đó, Mục Trần cảm nhận dao động linh lực mênh mang tinh khiết từ trong đó bùng nổ. – Phong ấn bị phá! Mục Trần mừng rỡ hét lên, hao tổn tâm cơ bao ngày cuối cùng phá giải được phong ấn Bạch Long Linh Châu. “Vút!” Đôi cánh hắc viêm che chở Mục Trần đột nhiên vươn lên chụp lấy Bạch Long Linh Châu trong lôi hà, kéo nó về. Chỉ tiếp xúc trong giây lát, thế nhưng cánh hắc viêm cũng bị đánh tan chút. Mục Trần vươn tay ra đón lấy Bạch Long Linh Châu, hưng phấn cảm thấy, khỏa châu ngọc trân quý này bây giờ chân chính là của !
Chương 277: Tà Tộc Ngoại Vực đài Dẫn Lôi, Mục Trần ngắm nghía khỏa Bạch Long Linh Châu mượt mà trong tay, ánh mắt vui mừng che giấu được, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh lại, hấp tấp tìm hiểu ảo diệu Bạch Long Linh Châu ở chỗ này, lập tức cất . trung, lôi hà cuồng mãnh vẫn còn phá phách tứ tung, liên tục phóng xuống đồi núi bên dưới. Mục Trần vội vàng lập tức rời khỏi đỉnh núi, dán sát người xuống mặt đất chạy như ma đuổi. Động tĩnh ở đây quá lớn, tin chắc có ít kẻ tò mò đến quan sát nơi đây, hẳn nhiên thể ở lại nữa, đành phải tìm nơi khác tu luyện tiếp. Mục Trần bay sát mặt đất, tránh né những luồng lôi đình lỏng, tránh khỏi phạm vi tàn phá của lôi đình khủng bố. Áp lực giảm, khiến cho Mục Trần thở phào nhõm, rồi tăng tốc tối đa rời khỏi khu vực này, bay vòng vòng thấy chỗ khá hẻo lánh và khuất bèn hạ xuống. cái đồi thấp, Dẫn Lôi đài ở đây cũng khiến người ta chú ý lắm, lại có những tòa núi xung quanh to lớn hơn che lấp, bình thường quan sát kỹ rất khó mà nhìn thấy. Mục Trần lơ lửng ngọn đồi nọ, cẩn thận quan sát bốn phía, rồi mới an tâm hạ xuống, ngồi xếp bằng. Bạch Long Linh Châu lại xuất trong tay. Bây giờ mới là lúc tốt nhất xem xét tỉ mỉ Bạch Long Linh Châu sau khi phá giải phong ấn. Bề ngoài nó cũng khác gì, chỉ có long văn hoàn toàn biến mất, trong linh châu dường như có sương mù ngấm ra ngoài, lượn lờ huyền bí. Mục Trần cảm nhận linh lực hùng hậu của khỏa linh châu, thần sắc liền trở nên chú ý, hai tay hợp lại, Bạch Long Linh Châu lơ lửng giữa hai bàn tay. Linh lực hắc ám tuôn ra, bao bọc lấy khỏa linh châu. Thình lình Bạch Long Linh Châu bùng phát hào quang chói mắt, bao phủ hoàn toàn lấy , khiến cho Mục Trần ù tai hoa mắt, rồi cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến hóa…. Núi non trùng trùng biến mất, xuất trước mặt Mục Trần chỉ có màu trắng, mênh mông vô bờ, sương mù lưu chuyển mang theo linh lực hùng hậu mênh mang. – Đây là đâu. . . Mục Trần nhìn thế giới trắng xoá, thần sắc đăm chiêu, đây chính là thế giới bên trong Bạch Long Linh Châu kia sao? Trước kia khi phong ấn chưa bị phá, từng thử tiến vào nhưng đều bị ngăn cản, còn bây giờ có thể vào được. Đưa mắt nhìn bốn phía, rồi mờ mịt về hướng trong thế giới đầy sương trắng, mỗi bước đặt chân, sương trắng ở đó tản . Mục Trần vừa mới bước chút, cảnh tượng xung quanh lại biến hóa, con sông xuyên núi xuất , sương ta dần, lộ ra gian bao la. Mục Trần đứng ở chân trời nhìn xuống thế giới xa lạ kia, phía xa xa dường như có màu đỏ sậm, rồi ngay lúc đó cuộn sóng đỏ mang theo lãnh khốc vô tận cuồn cuộn lướt , nơi nơi nó qua, sinh linh bị cắn nuốt, thậm chí tất cả các loại năng lượng trong thiên địa cũng đều bị nhuốm theo màu đỏ….. Đằng trước thủy triều đỏ có vô số người bay lên trời muốn dốc tận lự ngăn cản, nhưng sức mạnh của họ quá bé. Những tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết vang vọng, khung cảnh khủng bố như hủy diệt vô tận, hồi diệt chủng đáng sợ. Màu đỏ lan ra nhuốm hết tất cả, mọi sinh linh đều bị nuốt hết, mọi năng lượng cũng bị ô nhiễm.. Thế giới ngập tràn sinh khí đột nhiên trở nên tan hoang. Mục Trần toát mồ hôi hột, kinh hãi tột độ. Cái thủy triều đỏ kia là cái gì? Sao lại đáng sợ đến thế. Mục Trần nhìn chằm chằm vào thủy triều đỏ, huyết quang hội tụ thành vật mờ ảo đầy vảy đỏ, trông giống như pho tượng ma thần, đôi mắt tà ác bất thình lình nhìn về phía Mục Trần. Ánh nhìn đáng sợ khiến Mục Trần thất kinh, rồi bất chợt gian đằng trước kia biến đổi, thế giới gần như tuyệt diệt lại mọc lên đỉnh núi cao ngất, vài bóng người xé toang gian chui ra ngoài chạy trốn. Mục Trần nhìn thấy những người đó, trong đó có kẻ đầu tóc trắng, dáng vẻ quen thuộc dường như gặp ở đâu đó… – Đó là. . . Bạch Long Chí Tôn? Mục Trần chấn động, hoảng sợ thốt lên. Rồi trước mắt mờ dần , dường như thời gian trôi qua chóng vánh, đến khi định thần lại, cảnh tượng chung quanh trở về màu trắng xoá. Mục Trần toát mồ hôi đầy người, cảnh tượng khi nãy vẫn còn như in trong đầu. là đáng sợ, sinh vật quỷ quái đỏ ngầu kia là cái gì vậy? Lại còn những người trốn khỏi thế giới bị tuyệt diệt kia, có cả Bạch Long Chí Tôn? – Đúng vậy. . . ta từ nơi đó thoát … Đột nhiên từ đâu đó có tiếng vang vọng, Mục Trần giật mình ngẩng lên nhìn ngó tứ phương, ngay đằng trước , sương trắng hội tụ lại, trong tiếng long ngâm vang rền hóa thành con bạch long bay lên cao. Bạch Long xoay vần, rồi hạ xuống khu vực trước mặt Mục Trần. Ánh sáng lóe lên, người ngồi xếp bằng, mái tóc trắng bóc, làn da cũng trắng như thiếu niên, đôi mắt trắng dã có tròng mắt quỷ dị. Đôi mắt trắng dã nhìn Mục Trần. – Ha ha! đáng mừng, phong ấn của bổn tọa trong Bạch Long Linh Châu bị ngươi phá giải . . . Người kia cười thản nhiên, giọng điệu ôn hòa. – Bạch Long Chí Tôn? Mục Trần nhìn thấy người kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Trong gian linh tàng thấy dáng người này, nhưng lúc đó còn mơ hồ lắm, so với tại thể ràng bằng. Cũng vì đó mà cảm thấy uy áp đáng sợ của Chí Tôn dữ dội hơn. Người kia khuất, vậy mà uy áp vẫn tồn tại đáng sợ theo thời gian. – Vãn bối Mục Trần, may mắn đoạt được Bạch Long Linh Châu, lỗ mãng phá giải phong ấn, quấy nhiễu chỗ an nghĩ, mong rằng tiền bối thứ lỗi. Mục Trần ôm quyền, cẩn trọng thà cất tiếng. Cường giả như Bạch Long Chí Tôn cho dù chết, chỉ cần để lại thủ đoạn tùy tay nào đấy cũng có thể khiến gặp nguy hiểm trí mạng, do đó khiêm nhường chút cũng chẳng thừa. Bạch Long Chí Tôn nhìn Mục Trần, mỉm cười: – Ngươi có thể đoạt được Bạch Long Linh Châu của ta, tức là hai ta có duyên phận. Mục Trần gật đầu, do dự chút, nhịn được hỏi: – Cảnh tượng lúc nãy ta thấy là gì vậy? Với cái thứ đáng sợ kia, rất muốn biết cái gì làm cho thế giới đầy sinh cơ kia lại bị tuyệt diệt. – Những hình ảnh ta từng trải qua mà thôi. Đại Thiên thế giới rộng lớn vô tận, nơi vô số vị diện giao nhau, hung hiểm tàn khốc của nó ngươi hình dung nổi đâu. Mục Trần im lặng, đúng là chưa từng trải qua những chuyện đáng kinh hãi như thế, như vẫn có thể cảm nhận đáng sợ của nó. – Huyết triều kia là cái gì vậy? Mục Trần tò mò hỏi về sinh vật chỉ cái nhìn khiến sợ run bắn cả người. – Là chi của Tà tộc ngoại vực, chúng ta gọi nó là Huyết Tà tộc. Thế giới mà ngươi thấy bị nó tiêu diệt kia chính là quê hương của ta. Ha ha! Ta cũng là người ở hạ vị diện trốn đến Đại Thiên thế giới. . . Bạch Long Chí Tôn cười lớn, trong tiếng cười mang đậm thê lương sầu khổ. – Tà tộc ngoại vực. . . là cái gì? Mục Trần lẩm bẩm. Bạch Long Chí Tôn khẽ lắc đầu: – Ta cũng biết nhiều về chúng nó, ngươi sinh ra ở Đại Thiên thế giới, xem như thuộc về nội vực Đại Thiên thế giới, nếu có gì ngoài ý muốn, có lẽ cả đời cũng chẳng thể tiếp xúc mấy thứ kia… – Nhưng đối với số hạ vị diện, chúng nó là thứ khủng bố nhất, khi bị chúng nó phát là đại kiếp tuyệt diệt thế giới, giống như ngươi vừa nhìn thấy lúc nãy… – Chuyện như thế ngươi nghe có vẻ thể xảy ra, thế nhưng nó tồn tại…. Ngươi có nghe về Võ Tổ chưa? Bạch Long Chí Tôn nhìn Mục Trần, hỏi. – Võ Tổ Lâm Động? Mục Trần kinh ngạc. Bạch Long Chí Tôn gật đầu: – Võ Tổ cũng đến từ hạ vị diện, hơn nữa chỗ của cũng bị Tà tộc ngoại vực tấn công. Dù vậy Võ Tổ lại vượt xa ta, chỉ đuổi chúng , mà ngay cả Hoàng đô Tà tộc cũng bị càn quét. – Dù chỉ là chi trong Tà tộc ngoại vực, sức mạnh bọn chúng có được những hạ vị diện khó mà ngăn cản được. Võ Tổ có thể làm được việc ấy khiến người ta bội phục. so với ta mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mục Trần rung động, Đại Thiên thế giới cao hơn hạ vị diện, có rất nhiều ưu thế, cấp bậc cường giả cao hơn hạ vị diện khá nhiều. Vị Võ Tổ kia năm xưa chỉ bằng tài nguyên ở hạ vị diện có thành tựu xuất sắc như thế, hổ là người mở ra Võ cảnh ở Đại Thiên thế giới này…. – Ha ha! nhiều năm phải im lặng, nhất thời ta quá nhiều rồi…. Bạch Long Chí Tôn cười, dần khôi phục lại, vì bây giờ cũng chỉ là tia ý thức yếu ớt, nhìn qua Mục Trần: – Gặp mặt đó là duyên, nếu ngươi chiếm được Bạch Long Linh Châu của ta, lại có thể phá giải phong ấn, vậy bổn tọa cũng nhân dịp này giúp ngươi tay! Lời vừa dứt, vung tay lên, trong thế giới trắng xóa đột nhiên ngùn ngụt vô tận sương trắng lao tới, tràn ngập linh lực tinh khiết mà hùng hậu. Bạch Long Chí Tôn mỉm cười, ngón tay chỉ cái, sóng linh lực cuộn trào, gió cuốn mây bay ào ào đổ vào Mục Trần. – Sức mạnh bổn tọa để lại, ngươi có thể nhận được bao nhiêu phải xem bản lĩnh và số phận của ngươi thôi!
Chương 278: Chuẩn Hóa Thiên Cảnh “Ầm!” Linh lực hùng hậu như biển rộng đột nhiên dũng mãnh trào ra từ Bạch Long Linh Châu, cuồn cuộn đổ tới cơ thể Mục Trần, lượng linh lực quá lớn trong nháy mắt khiến cảm giác như cơ thể bị phình to ra. Linh lực Bạch Long Linh Châu quả nhiên rất hùng hậu . – Phải hấp thu hết! Ảo ảnh trong lòng Mục Trần biến mất, liền vội vàng lướt xuống đến tòa Dẫn Lôi đài, nhanh chóng thúc giục lôi điện, đón chờ lôi vân ngưng tụ cao. Thế nhưng lôi vây ở đây lại hiền hòa hơn nhiều. Cái hiền hòa của nó thực ra là so với khủng bố kinh khiếp của lôi hà lúc trước, chứ lôi đình tầng 7 Lôi vực chỗ nào cũng rất đáng ngại, cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng khó mà chịu nổi, cũng may có vài độc chiêu nên may mắn đủ tư cách vào đây du ngoạn. Lôi vân đen đặc ngưng tụ cao, lôi vũ ào ào đổ xuống như trút nước, rơi vào người Mục Trần, để lại làn da mang những chấm đỏ đau đớn. Lôi đình lực cũng theo làn da mà chui vào cơ thể . Lôi đình lực sau khi vào trong, lại va chạm với linh lực Bạch Long Linh Châu, hai luồng sức mạnh đối chọi sinh a phản ứng kinh người. Lôi đình lực vốn là công hiệu rèn luyện linh lực, ngay khi nó tiếp xúc với linh lực của Bạch Long Linh Châu, liền lập tức thấm vào, khiến cho màu sắc và độ ngưng tụ của linh lực đó trở nên tốt hơn bội phần. Có lôi đình lực rèn luyện, Mục Trần cũng thoải mái hơn chút, vội vàng vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, thúc giục từng đạo linh lực sau ngưng luyện đem luyện thêm vài lần nữa, rồi trút hết vào khí hải, để cho Thần Phách tí hon của hút hết. Tu luyện như thế nhanh chóng thần kỳ hơn tu luyện bình thường vô cùng nhiều, mấu chốt chính là linh lực trong Bạch Long Linh Châu tinh khiết và thuần tính, hề chống cự Mục Trần luyện hóa, khiến cho tu luyện cực kỳ thuận lợi. Trong khí hải, Thần Phách tí hon xuất ánh sáng lấp lánh, linh lực cuồn cuộn vào khí hải đều bị nó nuốt sạch, hình thể của nó cũng từ từ tăng lên, dao động linh lực toát ra cũng càng lúc mạnh hơn. Ánh sáng từ Bạch Long Linh Châu cũng càng thêm dữ dội, bao phủ hoàn toàn cơ thể Mục Trần. Phía cao, hắc lôi vân cũng chớp nháy ngừng, lôi vũ hiền hòa đổ xuống như mưa phùn, lôi đình lực cũng theo đó tuôn vào cơ thể ngớt, rèn luyện linh lực Bạch Long Linh Châu. Mục Trần nhắm mắt lại, tập trung tinh thần thúc đẩy Đại Phù Đồ quyết ngừng luyện hóa, rồi cần làm gì thêm nữa, chỉ thỏa sức mà nuốt sạch những luồng linh lực thâm hậu kia. Chẳng qua, cũng khá cẩn thận, kiểu tăng cường thực lực thế này tuy mạnh mẽ như phải điều độ, nếu làm quá trớn khiến cho linh lực bị loãng, thậm chí căn cơ lung lay, đối với ngày sau tốt chút nào. tại mọi chuyện vẫn còn nằm trong tầm khống chế của Mục Trần. Tu luyện vào quỹ đạo ổn định. Thời gian lặng lẽ trôi, chớp mắt là năm ngày nữa, gian tầng 7 Lôi vực khá rộng lớn và hoang vắng. Dù sao những người đủ sức vào đây chỉ có những cường giả cao cấp nhất trong số các đệ tử Bắc Thương linh viện, mà nơi lựa chọn lại quá thu hút, hẻo lánh lại còn khuất núi, chẳng ai tìm đến quấy rầy. Trong năm ngày đó, linh lực dao động trong cơ thể cũng cường hãn hơn rất rất nhiều. “Ào ào!” Lôi vũ vẫn liên miên trút xuống, bóng dáng gầy gò của Mục Trần Dẫn Lôi đài mặc cho lôi vũ đánh vào thân thể. Quần áo của bị lôi vũ đánh tan nát trong năm ngày rồi, làn da xuất những tia sáng bạc lóe lên, chính là do ngừng bị lôi đình lực rèn luyện. Giữa hai bàn tay, Bạch Long Linh Châu nhàng xoay tròn, linh lực hùng hậu vẫn cuồn cuộn dũng mãnh chui vào cơ thể , có vẻ như vô tận. Mục Trần lại nhận lấy tất cả vô tận linh lực kia, đôi mắt chợt mở ra, lôi điện lóe lên trong mắt. Dao động linh lực cường đại trong cơ thể bùng phát, khiến cho đất đá quanh Dẫn Lôi đài bị đánh bay . Luồng sóng khí khiến cho lôi vũ trút xuống cũng bị đánh bật , cản lại cách người nửa trượng, lát sau mới có thể tiếp tục đổ xuống. Mục Trần thở dài, phun ra luồng khí nhấp nhoáng lôi quang, ánh mắt bình tĩnh lại, quan sát biến hóa trong khí hải. Thần Phách tại to hơn nhiều, hào quang linh lực lượn lờ quanh thân, dao động linh lực mạnh mẽ bồng bềnh. Dao động này vượt xa Dung Thiên cảnh hậu kỳ, bất quá cách Hóa Thiên cảnh vẫn còn chút. Chuẩn Hóa Thiên cảnh! Mục Trần nhếch môi cười thầm. Thực lực tăng vọt từ Dung Thiên cảnh trung kỳ lên tới chuẩn Hóa Thiên cảnh, trực tiếp bỏ qua Dung Thiên cảnh hậu kỳ. – Chuẩn Hóa Thiên cảnh. . .! Mục Trần lẩm bẩm, hai tay nắm chặt, linh lực hắc ám mang theo hắc viêm như ba đào mãnh liệt tuôn ra, nhìn từ xa cứ như cột khói đen báo động lao lên trời cao, ngay cả lôi vũ cũng cản được nó. Mục Trần cúi nhìn Bạch Long Linh Châu, nó nhạt màu rất nhiều, sương trắng lượn lờ còn bao nhiêu ánh sáng. Linh lực trong đó vẫn chưa bị tiêu hao sạch , vì được Mục Trần khống chế, cũng quá tham lam hấp thu toàn bộ linh lực của Bạch Long Chí Tôn để lại. Mặc dù có thể lập tức đột phá đến Hóa Thiên cảnh, nhưng cũng rất ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện của bản thân. vốn phải người tham lợi trước mắt mà ngu xuẩn gây tổn hại cho tương lai. Năm chặt Bạch Long Linh Châu, tâm thần khẽ động, lại tiến vào thế giới trắng xóa kia, gặp lại Bạch Long Chí Tôn. Người kia lúc này càng thêm mờ ảo. – khó có được. Bạch Long Chí Tôn vừa nhìn thấy Mục Trần, liền mỉm cười, câu khiến chẳng hiểu ra làm sao. Mục Trần ngẩn ra, câu đó hẳn phải ám chỉ việc từ Dung Thiên cảnh trung kỳ thoắt biến đến chuẩn Hóa Thiên cảnh. Cho dù là thằng ngu gặp cơ duyên loại này, thực lực có tăng vọt đến Hóa Thiên cảnh cũng là chuyện dễ dàng hiển nhiên, còn tiến cảnh của ra mà xét cũng có hơi lãng phí chút mất rồi ấy chứ. – Linh lực ta để lại tuy có ý thức, nhưng gì cũng là do ta tu luyện mới có. Quán nhập vào thân thể, ngươi có thể dễ dàng hấp thu, nhưng vẫn có chút khác biệt với linh lực tự thân tu luyện của ngươi. Bạch Long Chí Tôn cười nhạt: – Khác biệt này cực , có thể tính là gần như có. Bất quá tu luyện vốn hà khắc dị thường, chỉ chút khác biệt sau này cũng có thể là chướng ngại khó vượt qua. – Ngươi có thể chống cự lại sức hấp dẫn của việc tăng vọt thực lực, quả nhiên là khó có. Bạch Long Chí Tôn hiền hòa tươi cười, biểu của Mục Trần đáng tâm đắc. Mục Trần được khích lệ cũng hơi ngượng, gãi đầu : – Tiền bối quá khen! thế giới này chỉ có thứ mình tu luyện mới đáng tin cậy tuyệt đối. Cơ duyện thế này ta thỏa mãn, thêm nữa quả khó mà nhận được. Nhiều năm nay tu luyện, luyện đặt tiêu chí ăn đâu chắc đấy, căn cơ rất vững vàng. Linh lực Bạch Long Chí Tôn để lại hẳn nhiên hấp dẫn vô cùng, nhưng đủ giá trị khiến vứt bỏ căn cơ. Chí Tôn rất mạnh, nhưng tin chắc bản thân ngày kia đạt tới trình độ đó, thậm chí còn cao hơn! Bạch Long Chí Tôn khẽ gật gù, ánh mắt thích thú tán thưởng, vỗ về con bạch long cưỡi: – Ý thức này của ta cũng tồn tại được bao lâu nữa, linh lực còn lại trong Bạch Long Linh Châu này nên để lại cho ngươi dùng về sau, thêm nữa nếu gặp phải cường địch khó đối phó, có thể kích nổ linh châu làm vũ khí tấn công. Ta nghĩ, ngay cả gặp cường giả Thông Thiên cảnh, ngươi cũng có thể toàn vẹn thoát thân. – Đa tạ tiền bối. Mục Trần chân thành cảm tạ. Bạch Long Chí Tôn cười: – Chỉ do ta thấy ngươi khác với người thường. Ý thức của ta hấp thu linh lực Bạch Long Linh Châu mà duy trì, nếu khi nãy ngươi hấp thu hết, bây giờ cũng nghe được những lời ta đây. Những thứ ta còn lại, xem như ngươi có duyên…. Mục Trần ngẩn ra, còn có gì nữa? Bạch Long Chí Tôn cười cười, bàn tay vuốt ve Bạch Long, nó nhanh chóng thu lại, hóa thành quyển trục có dạng long lân, đó có chữ khắc vào. Mục Trần trợn mắt những văn tự như rồng bay múa, kinh hỉ đọc lên. – Long Đằng Thuật!