Ai gia có hỉ - Đạm Anh (59 chương + 2 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 40:

      Mười hai ngày, dài cũng dài mà ngắn cũng chẳng ngắn, Hoàng đế ngày nào cũng đúng giờ đến Phúc cung thỉnh an ta, lời càng lúc càng thể ràng tình ý, ta đành phải giả ngốc nghe hiểu. Mười hai ngày này, ta thỉnh thoảng cũng nhớ tới Ninh Hằng, cũng từng có ý định dạo gần Nghị điện, nhưng cuối cùng vẫn làm. Chuyện tình cảm này, cũng như lời lúc trước từ bỏ từ bỏ triệt để .

      Lần sau ta nhìn thấy Ninh Hằng là trong đêm giao thừa.

      Cứ theo tập tục, đêm giao thừa phải khu na (rước thần trừ tà), mấy trăm người thậm chí là ngàn nhân do Nhạc Lại ( chức vụ có phẩm cấp thời phong kiến) dẫn đầu, tay cầm phất trần lông đuôi trâu, mọi người trong cung chạy tới chạy lui, dùng cái đó để trừ tà trừ quỷ, nghênh đón năm mới.

      Hoàng đế cùng ta bước lên khán đài, lúc triều thần hành lễ, ta nhìn về phía Ninh Hằng, Ninh Hằng cúi đầu, ta thấy vẻ mặt của . Hoàng đế miễn lễ, triều thần đứng dậy, ánh mắt Thẩm Khinh Ngôn dừng người ta, cười .

      Ta nghĩ ngày mai là ngày mưu phản, Thẩm Khinh Ngôn có lẽ đầu lìa khỏi cổ, mặt rốt cuộc cười nổi. Ta thu lại ánh mắt, cùng Hoàng đế ngồi xuống chỗ cao nhất khán đài, bên dưới lễ trừ tà bắt đầu, vô cùng náo nhiệt.

      Tất cả đều giống mọi năm, Hoàng đế vẫn cười tủm tỉm, chỉ có lòng ta tâm nặng nề.

      Ta cầm chén rượu Thất bảo lưu ly trong tay, bên trong có chút rượu nho, lúc khói lửa bay lên trung, ta cầm chén rượu nho uống hơi cạn sạch. Tửu lượng ta rất kém, sau mấy chén rượu nho thấy hơi say, Hoàng đế cầm lấy chén rượu Thất bảo lưu ly trong tay ta, dịu dàng : “Quán Quán đừng uống nhiều, rượu nhiều hại thân.”

      Trước mặt đông đảo triều thần, Hoàng đế lại gọi tên hồi của ta, trong lòng ta run run.

      Sau đó ta sợ Hoàng đế thể tình ý của ngay trước mặt chúng thần, nên lập tức tìm đại lý do nào đó, nhanh rời khỏi bản tiệc. Như Ca đỡ ta bước lên xe kéo, ngờ xe kéo vừa được đoạn có người cản lại.

      Xe kéo dừng lại, Như Ca giọng : “Thái hậu nương nương, Ninh đại tướng quân cầu kiến.”

      Ta kéo rèm nhìn ra, đúng là Ninh Hằng. Ngay lúc này Ninh Hằng tới gặp ta, đúng là chuyện lạ. Ta thấy hiếu kỳ Ninh Hằng vì chuyện gì mà tới cầu kiến, lập tức phân phó cung nữ đứng ở chỗ này chờ rồi thản nhiên bước xuống xe kéo.

      Ninh Hằng hành lễ với ta, lễ của đại thần rất quy củ. Trong đầu ta nghĩ thầm đoạn thời gian vui vẻ gặm cắn lẫn nhau kia trở lại rồi, ta và Ninh Hằng đến mức này, ta chưa từng nghĩ đến.

      Trong lòng ta ngẩn ngơ, những mặt vẫn là nụ cười nhạt : “Ninh khanh đứng lên .”

      Ninh Hằng đứng thẳng người, nhìn ta, chỉ cúi đầu, : “Thái hậu, có thể tìm chỗ yên tĩnh ?”

      Ta đáp “Được”, rồi nhìn quanh khắp bốn phía, vừa hay phía trước có mai viên (khu đất rộng trồng mai), ta cùng Ninh Hằng bước tới. Đây là lần đầu tiên ta tới mai viên vào ban đêm, mai viên trồng trăm ngàn cây mai, nếu ban ngày tới mai viên, được thưởng thức cảnh đẹp. Hôm nay ban đêm tới mai viên, ánh trăng từ cao chiếu xuống, cành cây hoa mai tranh nhau đua nở, nhàng lay động, so với ban ngày lại có phong vị khác biệt.

      Ta và Ninh Hằng dừng bước dưới cành mai có treo đèn lồng, ta mở miệng : “Chỗ này yên tĩnh rồi, Ninh khanh có chuyện gì quan trọng?”

      Ta nhìn thẳng Ninh Hằng, mà Ninh Hằng vẫn nhìn ta, ánh mắt của biết đặt ở chỗ nào, chỉ nghe giọng : “Vài ngày trước, vi thần theo ý chỉ của Bệ hạ thầm tra xét Thẩm gia, ngờ lại tra ra Thẩm tướng cấu kết với loạn đảng, có ý định mưu phản.”

      Ninh Hằng dừng lại lúc, ta nhìn thấy tay nắm chặt thành nắm đấm, lại : “Vi thần còn tra ra việc này có liên quan đến… Thái hậu.”

      Ta sững sờ, lập tức hiểu ra. Xem ra Ninh Hằng tới tra xét Thẩm gia, sau đó tra ra chuyện Thẩm Khinh Ngôn muốn làm phản, thuận tiện tra ra ta là đồng mưu, nhưng mà biết rằng ta và Hoàng đế có chung nhận thức.

      Ta chợt có ý muốn đùa , run run hỏi: “Liên quan gì đến ai gia?”

      Cuối cùng Ninh Hằng cũng ngẩng đầu lên nhìn ta, : “Vi thần tra được Thái hậu cũng ở trong số đó.”

      Ta cười khổ sở, “Ninh khanh nhảm gì thế.”

      Ninh Hằng bình tĩnh : “Thẩm tướng nhất định mưu phản thành công, nếu chuyện Thái hậu có liên quan bị Bệ hạ biết được…”

      Nghe tới đây, ta ngắt lời Ninh Hằng, ta thấy kinh ngạc : “Ngươi với Bệ hạ?”

      Ninh Hằng nhìn ta, đầu hơi hạ xuống. : “Thái hậu đến giờ vẫn chưa làm chuyện gì sai trái. Chỉ cần Thái hậu đáp ứng rút lui ngay lúc này, vi thần có thể cam đoan ai nghi ngờ Thái hậu. Nếu có loạn thần tặc tử khai ra Thái hậu, Thái hậu chỉ cần khăng khăng biết việc này.”

      Như vậy xem ra, Hoàng đế cũng quá tin tưởng Ninh Hằng như ta nghĩ. Dù sao Ninh Hằng chấp nhận giấu diếm cho ta trước mặt Hoàng đế, đúng là vượt quá dự liệu của ta.

      Ta giọng : “Ninh Hằng, nếu ta phản Bệ hạ, ngươi đích thân giết ta?”

      Ninh Hằng trả lời.

      cánh hoa cây chẳng biết từ lúc nào rơi xuống tóc Ninh Hằng, ta nhìn thấy, kiễng chân gạt cánh hoa xuống đất. Sau đó đứng lại chỗ cũ, Ninh Hằng vẻ mặt phức tạp nhìn ta, ta im lặng nhìn .

      Qua lúc lâu, Ninh Hằng dời ánh mắt . : “Bệ hạ thích nàng như vậy, để nàng chết.”

      Ta cười. Ta sống đời hai mươi năm, chỉ thích hai người, nhưng chung quy đều phải phu quân của ta. Thẩm Khinh Ngôn dã tâm quá lớn, Ninh Hằng dã tâm quá , người muốn cả thiên hạ, người lại có thể chết vì Hoàng đế.

      Ta : “Ninh Hằng, ra ngươi nên đổi tên là Ninh đầu gỗ.”

      Ninh Hằng giật mình ngây người.

      Ta ngáp cái, : “ còn sớm nữa, ai gia mệt rồi. Lời Ninh khanh , ai gia nhớ trong lòng.” xong, ta nhìn Ninh Hằng mà rời khỏi mai viên.

      Chẳng biết vì sao, chuyện với Ninh Hằng lúc, mà đêm đó ta ngủ rất ngon. Hôm sau là mùng tết, cũng là ngày Thẩm Khinh Ngôn mưu phản. Gà còn chưa gáy, ta tỉnh lại. Ta gọi Như Ca cùng Như Họa vào trang điểm thay y phục cho ta, mặc bộ y phục lộng lẫy, cài trâm ngọc Hoàng đế tặng lên tóc. Rồi sau đó bảo Như Họa ra ngoài gọi hết cung nữ thái giám trong Phúc cung đến, phát phong bao đỏ cho từng người.

      Ta lại lấy ra khá nhiều trân bảo, bảo Như Ca Như Họa Như Thi Như Vũ đem đến phủ công chúa, sau đó y theo lệ cũ trong cung những cung nữ thái giám còn lại có thể về nghỉ ngơi. Chỉ trong nháy mắt, Phúc cung lập tức vắng vẻ hẳn lên.

      Ta trở về tẩm cung, vừa vén màn lên, nhìn thấy Nhạn Nhi. Vết thương mặt Nhạn Nhi khỏi phần lớn rồi, nàng nhìn thấy ta, vẻ mặt khẩn trương gọi tiếng “Thái hậu”.

      Ta gật đầu, hỏi: “Mọi chuyện đều làm tốt rồi chứ?”

      “Vâng.” Nhạn Nhi lại : “Hai cỗ thi thể này, nô tỳ tìm thấy ở bãi tha ma, vừa mới chết ngày hôm qua, thân hình khá giống nô tỳ và Thái hậu, Thái hậu có cần xem qua ?”

      Ta nhìn bao tải to sau lưng Nhạn Nhi, lắc đầu.

      “Ta tin ngươi.”

      Vừa sang năm mới, lại xem mấy thi thể lạnh như băng có thể nhiễm uế khí. ra có xem cũng chẳng sao, dù sao việc lát nữa ta chuẩn bị làm cũng đầy uế khí. Ta cho Hoàng đế, Thẩm Khinh Ngôn đem quân tấn công từ cửa phía Đông và phía Tây. ra lúc đó Thẩm Khinh Ngôn cho ta biết là tấn công vào cửa phía Tây và phía Nam. Chắc chắn Hoàng đế đem quân trấn giữ chặt hai cửa cung kia, binh lính ở cửa cung phía Nam yếu hơn chút.

      Ta tin thực lực của Thẩm Khinh Ngôn, cũng tin thực lực Hoàng đế. Thẩm Khinh Ngôn nhất định có thể tiến vào từ cửa cung phía Nam, trong cung chắc chắn trận rối loạn. Nhưng mặc kệ kết quả thế nào, đều can hệ đến ta. Cái ta cần chính là trận rối loạn trong cung kia.

      Ta cần trận rối loạn che giấu cho ta, để ta thuận lợi chạy ra khỏi Hoàng cung.

      Những năm gần đây, ta mệt mỏi. Thẩm Khinh Ngôn muốn lợi dụng ta, Hoàng đế cũng muốn lợi dụng ta, sống trong cung ngươi lừa ta gạt, tranh đấu gay gắt trong triều, ràng tất cả đều chẳng can hệ đến ta, nhưng lại cố tình liên quan, ta muốn tiếp tục cuộc sống như thế nữa.

      Ta chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay.

      Ta nhanh chóng cởi hết y phục cùng trang sức người, để Nhạn Nhi mặc vào thi thể có thân hình giống ta. Đợi Nhạn Nhi chuẩn bị xong toàn bộ, ta thay xong y phục của cung nữ.

      Ta tính toán thời gian, chuyện mưu phản cũng sắp bắt đầu, lập tức tự mình cầm nến đốt lửa bốn phía trong tẩm cung, màn rèm bắt đầu bị đốt, ta vội vàng cầm lấy bao quần chuẩn bị từ trước cùng Nhạn Nhi chạy khỏi.

      Ra khỏi Phúc cung lâu, đúng như ta dự liệu, cửa cung phía Nam bị Thẩm Khinh Ngôn công phá, ít binh mã tràn vào, cung nữ thái giám hoảng sợ chạy trốn tứ phía. Ta và Nhạn Nhi vội vàng chạy tới lãnh cung.

      Trong lãnh cung có mật đạo thông ra khỏi cung, bí mật này chỉ có ta cùng Hoàng đế và Thường Trữ biết, dù sao tại người biết được thêm cả Nhạn Nhi. Ta tin Nhạn Nhi, cũng cần Nhạn Nhi, rời khỏi cung ta cái gì cũng biết, ta cần người có thân thủ tốt bảo vệ mình, ta cứu Nhạn Nhi mạng, Nhạn Nhi tất nhiên báo đáp ân tình này.

      Tất cả mọi việc đều thuận lợi, ta cùng Nhạn Nhi thành công vào mật đạo, ta lập tức lấy ra hai bộ y phục ngoài cung, ta vừa thay vừa : “Đợi sau khi ra khỏi mật đạo, chúng ta tạm thời ở lại kinh thành. Chờ thời gian cho lắng xuống, rồi mới rời khỏi kinh thành.”

      Nhạn Nhi “Dạ” tiếng.

      Ta nhìn nàng, chẳng biết có phải ảo giác hay , ta lại cảm thấy lúc này Nhạn Nhi hơi mất hồn mất vía, sau khi thắt xong dây lưng chỉnh đốn lại trang phục, ta : “Nhạn Nhi, ngươi lo lắng gì sao?”

      Nhạn Nhi lắc đầu.

      Ta nhớ lại trước đây nàng ấy có muốn tìm huynh trưởng thất lạc ở trong cung, ta lại : “Những nam nhân trong nội cung người đều nhìn qua, cũng tìm được huynh trưởng. Ta nghĩ huynh trưởng của ngươi phỏng chừng xuất cung, tuyệt đối ở trong cung.”

      Nhạn Nhi gật đầu, cũng “Dạ” tiếng.

      Thấy tinh thần Nhạn Nhi tốt hơn ta hơi yên tâm. Ta kéo tay Nhạn Nhi, bắt đầu trong mật đạo hẹp hướng ra ngoài. ước chừng nửa canh giờ, ta mới thấy được lối ra.

      mặt ta tràn đầy vui vẻ, xoay người với Nhạn Nhi: “Nhạn Nhi, chúng ta sắp ra ngoài rồi.”

      ngờ lúc này vẻ mặt Nhạn Nhi phức tạp nhìn ta, trong lòng ta thoáng có dự cảm tốt. Nhạn Nhi rút tay khỏi tay ta, nàng cúi đầu, : “Thái hậu, nô tỳ xin lỗi người. Nô tỳ việc này với Ninh đại tướng quân.”

      Ta như bị sét đánh, cả người run run, ta dựa lên tảng phía sau để đứng thẳng người, ta nhìn thẳng Nhạn Nhi, “Chuyện xảy ra lúc nào?”

      Nhạn Nhi ấp úng : “Sáng nay.”

      Ta hít sâu hơi, hỏi: “Vì sao?”

      Nhạn Nhi đáp: “Nếu Thái hậu thành công thoát khỏi kinh thành, Ninh đại tướng quân cả đời này gặp lại Thái hậu. Nô tỳ… nô tỳ muốn nhìn thấy Ninh đại tướng quân thương tâm.”

      Nghiệp chướng!

      Ta ngàn tính vạn tính duy chỉ tính sai mỗi chữ “tình”, ta dù nghĩ thế nào cũng nghĩ ra Nhạn Nhi có tình ý sâu nặng với Ninh Hằng như vậy!

      Ta : “Nhạn Nhi, ngươi có biết là nếu hai người chúng ta bị Bệ hạ bắt trở về, là tội chết.”

      Nhạn Nhi lại : “Bệ hạ thích người, nhất định giết người.”

      Ta nghe xong đến gân xanh cũng nổi lên, lời này là lần thứ hai ta nghe thấy, dựa vào cái gì bọn họ cho rằng Hoàng đế thích ta, giết ta? Hoàng đế thích, đối ta mà chỉ là gánh nặng.

      Ta thể tiếp tục dông dài với Nhạn Nhi ở chỗ này nữa, trước khi Ninh Hằng tới bắt, ta phải tiết kiệm thời gian rời khỏi mật đạo này, đồng thời sau khi rời khỏi mật đạo, phải rời khỏi Nhạn Nhi.

      Nhạn Nhi quá mức cố chấp với Ninh Hằng, ta thể tin nàng ta nữa.

      Ta đổi lại vẻ mặt tươi cười, : “Chúng ta ra ngoài rồi tiếp.”

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 41:

      Cánh cửa đá ở ngay trước mắt, nhưng lúc đẩy ra trong lòng ta thấp thỏm lo lắng, sợ rằng cửa vừa mở ra nhìn thấy Ninh Hằng đứng ngay trước mắt, sau đó ra tay bắt lại, xách ta trở lại giường rồng của Hoàng đế.

      Dù sao cũng may, đẩy cửa đá ra, chỉ nghe thấy tiếng gió rít thổi vào sơn động, mà bóng người cũng có. Ta vội vàng ấn cơ quan đóng cửa đá lại, vội vàng ra khỏi sơn động. Bên ngoài sơn động màu trắng xoá, tuyết phủ đầy lên những chạc cây, gió lạnh thổi qua, từng bông tuyết rụng lả tả xuống đất, ít bông tuyết bay cả lên tóc ta, mang theo cái lạnh của mùa đông.

      Toàn thân ta lạnh run, nhưng trong lòng lại mừng rỡ như điên.

      có Ninh Hằng, có Hoàng đế, bóng người cũng có!

      Ta kìm nén mừng rỡ trong lòng, với Nhạn Nhi: “ giờ giữa mùa đông, mặt tuyết lưu lại giấu chân, lúc này chúng ta nên tách ra, ngươi dọc theo bờ sông, ta vào rừng cây, cuối cùng cứ theo kế hoạch gặp nhau ở hẻm phía nam thành.”

      Nhạn Nhi gật đầu, đáp lời “Được” .

      Ta làm Thái hậu mấy năm nay, từng cùng Thường Trữ làm ít chuyện hoang đường, ví như làm giả hộ tịch đặt mua rất nhiều toà nhà rải rác khắp thành, có lần Kinh thành nhà đất khan hiếm, cuối cùng, ta cùng Thường Trữ bất đắc dĩ hậm hực giao ra ít khế đất. Nhưng mà vẫn giữ lại được ít, trong hẻm ở nam thành có khu nhà mua từ hồi trước, lúc này phát huy công dụng lớn.

      Chỉ tiếc bây giờ lại phát sinh biến cố Nhạn Nhi, ta đành phải hy sinh khu nhà ở hẻm nam thành thôi.

      Rừng cây cũng lớn, lúc trước ta từng qua. Nếu đường tắt, đến nửa canh giờ ra ngoài. Còn nếu dọc theo bờ sông, ít nhất phải hơn hai khắc mới ra ngoài. Ở phương diện thời gian, ta có ưu thế hơn Nhạn Nhi, nhưng Nhạn Nhi chạy nhanh hơn ta lại là thể thay đổi.

      Nghĩ vậy, ta vội vàng bước nhanh hơn, hận thể ngay lúc này bay ra khỏi rừng cây, khỏi kinh thành, chạy trốn tới nơi Hoàng đế thể bắt về được nữa.

      Ta vừa chạy vừa thở hồng hộc, chẳng biết chạy bao lâu, mặt tuyết trắng đầy dấu chân ta, ta thở ra hơi bám lấy gốc cây để thở. Đợi đỡ mệt hơn, lúc ta định chạy tiếp, trước mắt bỗng xuất bóng người cực kỳ quen thuộc.

      “… Thái hậu.”

      Nội tâm ta lập tức lạnh ngắt. Ninh Hằng chung quy vẫn đến, chuyện gì phải đối mặt cuối cùng vẫn phải đối mặt. Nhưng ta chờ lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, ta khổ cực như vậy mới đến bước này, ta muốn cứ như vậy mà bị phá huỷ.

      Ta nắm chặt nắm tay, mắt nhìn thẳng Ninh Hằng, “Ngươi muốn bắt ta quay về?”

      Ninh Hằng nhìn ta, lời nào.

      Ta bước từng bước tiến về phía trước, khẽ : “Đầu gỗ, ngươi cứ coi như chưa tìm thấy ta, có được ?”

      Ninh Hằng thấp giọng : “Nếu nàng rồi, Bệ hạ cả đời này còn gặp lại nàng nữa. Kẻ làm bề tôi, vi thần muốn nhìn thấy Bệ hạ thương tâm đau khổ.”

      Nghe xong, trong lòng ta nổi lên lửa giận. Ta : “Vi thần! Vi thần! Ninh Hằng, trong đầu ngươi ngoại trừ Hoàng đế còn có gì nữa? Ngươi ràng thích ta, mà vì Hoàng đế, ngay cả ta ngươi cũng có thể dâng lên bằng hai tay. Ngươi thế này gọi là ngu trung! Ngu trung! Có hiểu hay ! Sau này ai giả cho ngươi, đúng là hỏng cả đời!”

      Ninh Hằng bình tĩnh : “Ta thành thân, có ai bị hỏng cả đời hết.”

      Đầu gỗ này đúng là hết thuốc chữa rồi!

      Ta hỏi: “Ngươi chịu thả ta ?”

      Ninh Hằng lời nào.

      Ta buông mắt xuống, : “Được, ta quay về với ngươi. Nhưng ta có điều kiện.”

      Ninh Hằng hỏi: “Điều kiện gì?”

      Ta nâng mắt, bước đến gần Ninh Hằng, hai tay dùng sức đẩy lùi về phía sau dựa lên thân cây. Ninh Hằng giật mình ngây người nhìn ta, ta khẽ nhếch miệng cười, kiễng chân đến gần tai , dịu dàng : “Ngươi để ta thân mật lát, ta theo ngươi quay về.”

      Dứt lời, thèm đợi Ninh Hằng cự tuyệt, ta hôn lên môi Ninh Hằng, xung quanh gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời, lồng ngực Ninh Hằng lại nóng rực như lửa, đôi môi của vẫn mềm mại như trước. biết từ lúc nào, Ninh Hằng từ bị động chuyển thành chủ động, vội vã đẩy lưỡi tiến vào, chuyển động tách môi ta ra. ngậm lấy đầu lưỡi ta, nhàng mút lấy. Ta mở mắt, nhìn tai Ninh Hằng nhiễm hồng rất đáng , chỉ tiếc ta rốt cuộc cũng thể thưởng thức nữa.

      Từ trong tay áo trượt ra bao thuốc bột, ta nhanh chóng đẩy Ninh Hằng, nín thở tung toàn bộ thuốc bột ra.

      Ninh Hằng nhìn ta tin nổi.

      Ta khẽ : “Ninh Hằng, là ngươi bức ta. Dù sao ngươi cứ yên tâm, bột ta tung ra chỉ là ma dược (thuốc mê) thông thường, lúc nữa ngươi cử động lại được. Chúng ta từ nay về sau gặp lại.”

      Lúc này, từ sau lưng lại truyền đến tiếng hô kinh sợ ——

      “Thái hậu!”

      Ta sững sờ, xoay người nhìn lại, đúng là Nhạn Nhi. Ta thấy nàng bước nhanh chạy đến bên cạnh Ninh Hằng tứ chi động đậy được, từ trong vạt áo lấy ra bình sứ , đổ ra viên thuốc nhét vào miệng Ninh Hằng.

      Ta biết viên thuốc kia chính là giải dược, rốt cuộc bất chấp, quay đầu bỏ chạy.

      Nhạn Nhi la lớn: “Thái hậu, người sao có thể hôn Ninh đại tướng quân rồi chịu trách nhiệm?”

      Ta sững sờ, dừng bước quay đầu híp mắt hỏi: “Ngươi vẫn mực sau lưng ta?”

      Nhạn Nhi nâng Ninh Hằng dậy, nàng : “Dạ. Nếu nô tỳ theo người, sau này chắc chắn thể tìm được người nữa. Người tất nhiên đến hẻm ở nam thành. Nô tỳ biết nô tỳ chuyện bỏ trốn cho Ninh đại tướng quân, giờ người khẳng định tin nô tỳ nữa.”

      Ninh Hằng tựa vào người Nhạn Nhi, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi ta.

      Ta hỏi: “Nhạn Nhi, ngươi làm tất cả việc này là vì thích Ninh Hằng? Thích đến ngay cả ân tình ta cứu mạng ngươi cũng bằng?”

      Nhạn Nhi mím môi, “Ân tình Thái hậu cứu nô tỳ, cả đời này nô tỳ đều nhớ kỹ. Nhưng Ninh đại tướng quân …” Nhạn Nhi muốn gì đó rồi lại thôi, ta có kiên nhẫn nghe tiếp, khoát tay : “Mặc kệ ngươi định gì, đều can hệ đến ta. Ngươi thích Ninh Hằng cứ mang , ngươi muốn làm gì tùy ngươi, liên quan đến ta. Ta cần ngươi báo đáp, từ giờ trở ngươi chỉ cần coi như chưa từng gặp ta.”

      Dứt lời, ta lại chạy theo hướng ra khỏi rừng cây.

      Ta nghĩ thầm Ninh Hằng trúng ma dược, mặc dù ăn giải dược, phỏng chừng cũng cần thời gian ngắn mới khôi phục lại, mà Nhạn Nhi nhất định mặc kệ Ninh Hằng. Suy ra, khả năng chạy thoát của ta là khá lớn.

      Thế nhưng mà ta nghĩ tới nghĩ lui, tính tính lại, cuối cùng lại vẫn tính sót.

      Ta vừa mới chạy được đoạn ngắn, trước mắt vù vù xuất năm sáu hắc y nhân đeo khăn che mặt, ánh mắt sắc bén nhìn ta, trong lòng ta lập tức thấy hoảng sợ. Xung quanh tuy gió lạnh thấu xương, nhưng cũng đáng sợ bằng sát khí dày đặc phát ra từ đám hắc y nhân này.

      Ta còn chưa mở miệng, mấy hắc y nhân này tuốt kiếm lời nào, đồng loạt xông tới chỗ ta.

      Ta chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, lúc này mồ hôi lạnh chạy ròng ròng, ta hét lên tiếng sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Ta dù thế nào cũng chỉ là Thái hậu sống trong nội cung, làm sao chạy khỏi được đám hắc y nhân có vẻ qua huấn luyện nghiêm khắc này được.

      Ta mới chỉ bước được vài bước, thanh dao găm sắc bén đặt trước cổ ta.

      Ta khóc ra nước mắt: “Ta với các ngươi thù oán, các ngươi tại sao phải giết ta?”

      Lời ta vừa dứt, chợt nghe thấy giọng trong trẻo vang lên, “Buông nàng ra.”

      Ta nhìn qua, là Nhạn Nhi cùng Ninh Hằng. ánh mắt Ninh Hằng vẫn nhìn ta gắt gao, Nhạn Nhi vẫn đỡ , xem ra tác dụng dược vẫn chưa hết. , ta lần đầu tiên nhìn thấy Nhạn Nhi mà vui mừng thế này, lại nghe Nhạn Nhi : “Các ngươi do ai phái tới?”

      Ta nghĩ thầm Nhạn Nhi hổ từng lăn lộn giang hồ, mấy lời này ra có khí thế.

      Cũng chẳng biết mấy hắc y nhân đằng sau ta vì sao lại e sợ trước khí thế của Nhạn Nhi, dao găm lại buông xuống, ta nhân cơ hội chạy vội tới sau lưng Nhạn Nhi.

      Ánh mắt hắc y nhân lướt qua ta, rồi nhìn qua Nhạn Nhi, cuối cùng dừng lại người Nhạn Nhi.

      Ta lại lần nữa được chứng kiến phong cách đánh là đánh của người giang hồ, ta mới chỉ chớp mắt cái, Nhạn Nhi xông vào đánh nhau với mấy hắc y nhân. Ta căn bản nhìn bọn họ đánh nhau thế nào, chỉ cảm thấy kiếm ảnh loé lên, lá khô bay tứ tung.

      Bỗng dưng, ta thấy có cái gì đó bay thẳng tới, đập vào trán ta, ta sờ lên, dòng máu tươi đặc sệt chảy xuống. Ta nhìn kỹ lại, lập tức mặt trắng bệch, thứ đập vào trán ta là cánh tay vẫn chảy máu tươi.

      Ta sợ tới mức lùi về phía sau mấy bước.

      Lúc này, có người đỡ lấy eo ta, ngay sau đó bàn tay đem theo cảm giác mát lạnh che trước mắt, ta nghe thấy Ninh Hằng khẽ bên tai: “Quán Quán, nên nhìn.”

      Ta hỏi: “Ngươi có thể cử động được rồi?”

      “Ừ, ta giúp Nhạn Nhi, nàng cố gắng chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại.”

      Ta biết bản thân mình trói gài cũng chặt chỉ là gánh nặng cho bọn họ, gật đầu đáp ứng, “Được.”

      Ninh Hằng buông tay xuống.

      Ta chạy được tầm mười bước, bước chân lại chậm lại. Ta biết mình giúp gì được cho bọn họ, nhưng trong lòng vẫn thấy an tâm. Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi chỉ có hai người, mà hắc y nhân có sáu người, hai đấu với sáu, nhìn thế nào cũng thấy Ninh Hằng và Nhạn Nhi chịu thiệt.

      Cuối cùng ta nhịn được, xoay người nhìn lại. nhìn sao, vừa nhìn ta lập tức thấy kinh hãi. mặt đất hai hắc y nhân nằm bất động, nhưng động tác Ninh Hằng rất từ tốn, thoạt nhìn cảm thấy tác dụng của dược vẫn chưa tan hết.

      Ta sốt ruột mà biết phải làm thế nào, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt rơi xuống mặt đất bị tuyết phủ đầy.

      Ta cúi xuống vo vo thành quả cầu tuyết, rồi sau đó trốn trong lùm cây, nhắm hắc y nhân rồi ném tới. Hắc y nhân dường như ngờ có người tập kích sau lưng , nên nhất thời ngẩn người, Nhạn Nhi lập tức nhân cơ hội kiếm xuyên qua tim .

      Sau đó, ta lại làm y như thế, Nhạn Nhi cũng rất biết phối hợp, nháy mắt bốn hắc y nhân chỉ còn lại hai người.

      Nhưng mà hai người còn lại thân thủ dường như tốt hơn bốn tên vừa ngã xuống, đánh cùng Nhạn Nhi và Ninh Hằng mà vẫn ở thế cân bằng, bốn người khó phân cao thấp. Ta chuẩn bị lại làm cầu tuyết, ngờ hắc y nhân nhìn thấy, ánh mắt sắc bén lập tức bắn về phía ta.

      Ta giật mình, quả cầu tuyết trong tay rơi xuống đất.

      Ta vừa định nhặt lên, nghe thấy Nhạn Nhi hét lên: “Ngươi bảo vệ Thái hậu, để ta đối phó bọn họ.” Ta ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy hắc y nhân kia cầm kiếm sáng loè loè ánh mắt hận thể đập nát xương róc thịt ta, cả người Ninh Hằng lao tới, ôm lấy ta lăn vài vòng mặt tuyết.

      Sau đó, Ninh Hằng đứng phía trước che chở cho ta lui về sau, hắc y nhân dường như phát ra ta chính là nhược điểm của Ninh Hằng, kiếm chút do dự chém về phía ta. Ta trốn đông trốn tây, mà cọng lông cọng tóc cũng chưa bị thương tổn.

      Ta biết cứ tiếp tục như vậy nhất định liên lụy đến Ninh Hằng, sốt ruột : “Ninh Hằng, ngươi cần lo cho ta.”

      Ninh Hằng từ trước đến giờ chưa từng to tiếng mà giờ lại quát lên: “Sao có thể mặc kệ nàng.”

      Ta khẽ cắn môi, cũng cố được nhiều nữa, thừa dịp Ninh Hằng ngăn cản hắc y nhân, lập tức xoay người bỏ chạy. Hắc y nhân biết vì sao, mà cứ đuổi theo ta tha, bất luận ta chạy thế nào, tiếng đánh nhau của bọn họ vẫn ngay sau lưng.

      Trong lòng ta quýnh lên, nhất thời cũng nhìn đường, chân vướng phải tảng đá nhô ra mặt đất, chân lảo đảo, ta hét lên tiếng, cả người ngã xuống đất, mặt mũi ngập trong tuyết. Cái này đúng là hoạ vô đơn chí (hoạ đến dồn dập), ta vừa mới đứng lên, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ninh Hằng cùng hắc y nhân đánh chiêu rồi cùng ngã văng sang hai bên, bay thẳng đập vào cây đại thụ.

      “Ninh Hằng!”

      Ta hét lên tiếng, máu Ninh Hằng chảy đầy đấy, nhiễm đỏ cả mảng tuyết lớn , ta nhìn thấy mà kinh hãi. Ta lập tức bất chấp nguy hiểm, vội vàng chạy tới bên người Ninh Hằng.

      Sắc mặt Ninh Hằng còn trắng hơn cả tuyết, ta nhìn mà cực kỳ đau lòng.

      “Đầu gỗ.” Ta gọi vài tiếng, đột nhiên Ninh Hằng phun ra ngụm máu, gắt gao cầm lấy tay ta, dùng hết sức lực ngồi dậy, nhưng sau đó lại ngã nhào lên người ta.

      Cùng lúc đó, ta nhìn thấy hắc y nhân mặt mũi cũng đầy máu cầm kiếm đánh tới Ninh Hằng.

      Ta nghe thấy Ninh Hằng khó chịu hừ tiếng, miệng lại phun ra ngụm máu, chảy lên cổ ta, vẫn còn mang theo hơi ấm. dù chết cũng phải bảo vệ ta, nước mắt ta rơi ngừng. Ta chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, thậm chí ta nghĩ, chỉ cần Ninh Hằng chết, phải làm cái gì ta cũng nguyện ý, kể cả phải hồi cung ở lại bên cạnh Hoàng đế cũng được.

      Mắt thấy hắc y nhân bước từng bước tới gần, nội tâm ta lại cực kỳ bình tĩnh. Ta nhắm mắt lại, ôm chặt Ninh Hằng.

      Ta nghĩ, có thể chết cùng chỗ với Ninh Hằng, cũng tệ.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Phiên ngoại 1: Ghi chép của Hoàng đế

      Ngày mùng tám tháng chín năm sáu mươi chín Thanh Hoà

      Hôm nay Hoàng tỷ cho ta biết, Phụ hoàng gióng trống khua chiêng nghênh đón trưởng nữ còn sống của Tô gia vào cung, phô trương quá thể, Hoàng hậu rất tức giận, Ngọc phi đố kỵ nên đanh thái giám ở nội cung. Hoàng tỷ còn trưởng nữ Tô gia này rất có thể là tân sủng của Phụ hoàng thời gian này, để ta cẩn thận hơn, trong hậu cung này phàm là những phi tử có con nối dõi đều cầu cho ta uống nước cũng bị sặc chết. Có nhiều lúc, ta cũng hiểu vì sao Phụ hoàng cứ nhét hết nữ nhân này đến nữ nhân khác vào Hoàng cung, người càng nhiều, Hoàng cung này lại càng ầm ỹ, ta hy vọng ngày mai tất cả phi tần uống nước đều bị sặc chết.

      Ngày mười lăm tháng chín năm sáu mươi chín Thanh Hoà

      Hôm nay Tư Mã Thái phó bắt ta chép lại mười lần “Luận ngữ”, sau đó còn hỏi hôm nay học được những gì. Ta đáp người là quân vương, phải có hoài bão rộng lớn, phải biết dùng người trị quốc. Tư Mã Thái phó khen ta có thiên phú, cho kết thúc buổi học sớm. đường qua mai viên, ta nghe thấy mấy cung nữ sau lưng giọng chuyện với nhau, về Tô nương. Ta nhớ tới vị trưởng nữ Tô gia kia, nghe Hoàng tỷ Phụ hoàng tạm thời có ý nghĩ sủng hạnh nàng ta, cho nên an trí cho nàng ta cung điện vắng vẻ nhất. Ta thấy hiếu kỳ nên mình chạy vào mai viên, nhưng mà sau khi ta thấy nàng, có chút thất vọng, vẻ ngoài bình thường, còn chẳng bằng nửa vẻ đẹp của Hoàng tỷ.

      Ngày mùng tháng mười năm sáu mươi chín Thanh Hoà

      Phụ hoàng để ta lại lại giữa đám hậu phi trong cung, là để ta chọn lựa người ta thích nhất làm mẫu thân. Thân mẫu (mẹ ruột) của ta lúc sinh hạ ta mất rồi, ta chưa bao giờ được gặp bà. Nhưng nghe cung nữ , Phụ hoàng rất sủng ái thân mẫu ta, chỉ có điều… ai muốn cho ta biết đằng sau câu chỉ có điều là gì, chỉ có Hoàng tỷ vụng trộm cho ta biết, là thân mẫu của chính ta bị Hoàng hậu hại chết, Hoàng hậu sinh được hài tử, cho nên ghi hận mẫu thân vì sinh được nam nữ. Ta hỏi Hoàng tỷ tại sao Phụ hoàng trừng trị Hoàng hậu. Hoàng tỷ oán hận , thế lực nhà mẹ đẻ Hoàng hậu quá lớn, dù sao ngày nào đó, Hoàng hậu bị Phụ hoàng giết chết. Ta tin lời Hoàng tỷ, từ lúc ta sinh ra đến nay, chỉ có Hoàng tỷ hiểu ta nhất.

      Ta theo phân phó của Phụ hoàng lại lại khắp nơi, từ cung điện của Hoàng hậu cho tới những phi tần có phẩm giai thấp nhất, lúc các nàng nhìn thấy ta vẻ mặt càng tươi cười sáng lạn, nhưng ta biết các nàng đều thích ta. Phụ hoàng hỏi ta chọn được ai chưa, ta nhớ lại ngày đó nhìn thấy trưởng nữ Tô gia ở Mai viên, ta thốt ra, ta thích ở với Tô tỷ tỷ ở Vân Lan các. Thoạt nhìn Phụ hoàng dường như rất vui, ta suy nghĩ rất lâu, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng hiểu vì sao.

      Ngày mùng hai tháng mười năm sáu mươi chín Thanh Hoà

      Phụ hoàng hạ chỉ, từ hôm nay trở , cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của ta do Tô Cán chăm sóc. Tô Cán được đưa đến Đông cung, nàng ở lại Thiên các trong Đông cung. Lúc nàng nhìn thấy ta, cất giọng , thái tử điện hạ mạnh khỏe. Giọng nghe rất dịu dàng, rất là êm tai.

      Ngày mười tám tháng mười năm sáu mươi chín Thanh Hoà

      Hôm nay lúc ngủ trưa, Tô tỷ tỷ đến đắp lại chăn cho ta, còn sờ đầu ta. ra ta giả bộ ngủ, nhưng mà ta nàng ấm áp, sờ tới sờ lui rất thoải mái. Ta cứ như là bị nghiện vậy, nàng sờ trán ta, ta ngủ được.

      Ngày hai mươi tháng mười năm sáu mươi chín Thanh Hoà

      Hôm kia ta bị nhiễm phong hàn (cảm lạnh), nửa đêm còn bị sốt cao, Tô tỷ tỷ cả đêm hề nhắm mắt, chăm sóc cho ta bận tới bận lui, Hoàng tỷ cũng lo lắng đến mức hai mắt đỏ lên. Thái y mãi vẫn chưa đến, mà ta lại biết nguyên nhân. Phụ hoàng cùng số phi tần xuống Giang Nam, lúc này trong hậu cung người có thể quyết định chỉ có Hoàng hậu. Nhưng mà Hoàng hậu muốn ta chết, cho nên Thái y chắc chắn đến. Hoàng tỷ lúc sau mới cho ta biết, sở dĩ ta có thể hạ sốt, là vì Tô tỷ tỷ để ý đến Hoàng hậu, quỳ rất lâu trước cửa Thái y viện mới làm cảm động vị thái y, mạo hiểm đến xem mạch viết đơn thuốc cho ta. Ta nghĩ, Tô tỷ tỷ tốt với ta như vậy, đời này ta nhất định phải xử với nàng tốt tốt.

      Ngày mùng tháng giêng năm bảy mươi Thanh Hoà

      Mùng tết năm nay, Tô tỷ tỷ hình như vui lắm. Hoàng tỷ cho ta biết nàng ấy nhớ người nhà, ta cầm chặt tay Tô tỷ tỷ, cho nàng biết, từ nay về sau ta chính là người nhà của nàng. Tô tỷ tỷ xoa xoa đầu ta, nở nụ cười. Ta bỗng nhiên cảm thấy Tô tỷ tỷ cười đẹp mắt.

      Ngày mùng ba tháng ba năm bảy mươi Thanh Hoà

      Thời gian này Hoàng tỷ và Tô tỷ tỷ tình cảm càng ngày càng tốt, hai người chuồn êm xuất cung, thế nhưng mang theo ta. Ta tức giận suốt cả buổi chiều, cuối cùng Tô tỷ tỷ đành phải dỗ dành. Nàng ấy lúc xuất cung mua về xâu hồ lô đường (mứt quả ghim thành xâu), rất ngọt, lại hơi chua chua, so với điểm tâm trong cung, lại có vị rất khác biệt. Về sau Hoàng tỷ cười nhạo ta dễ dỗ, xâu kẹo hồ lô thu phục được rồi. Cả buổi tối ta suy nghĩ rất lâu, cảm thấy ra dỗ ta hết dỗi phải là xâu kẹo hồ lô, mà là Tô tỷ tỷ chỉ mua về xâu, nhưng nàng cho ta xâu duy nhất đó, cho nên ta mới vui mừng như thế.

      Ngày mùng mười tháng sáu năm bảy mươi Thanh Hoà

      Ngày này năm trước Tô gia bị diệt môn, Phụ hoàng phê chuẩn cho Tô tỷ tỷ xuất cung về Tô phủ tế bái người nhà Tô gia. Sau khi Tô tỷ tỷ hồi cung, trốn trong Thiên các khóc suốt đêm. Nửa đêm ta vụng trộm lẻn vào, nghe thấy Tô tỷ tỷ gọi: a đa, a nương (cha, mẹ), Quán Quán muốn ở trong cung, Quán Quán muốn cùng mọi người. Ta định tiến lại gần lay tỉnh Tô tỷ tỷ, nhưng Hoàng tỷ lại kéo tay ta lại.

      Ngày mười tháng sáu năm bảy mươi Thanh Hoà

      Hoàng tỷ cho ta biết, Quán Quán là tên hồi của Tô tỷ tỷ. Lúc ăn sáng, ta vụng trộm nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tô tỷ tỷ, chờ cung nữ xung quanh hết rồi, ta mới lén lút cầm chặt tay nàng, gọi: Quán Quán. Tô tỷ tỷ dường như sửng sốt lúc lâu, sau đó chỉ xoa đầu ta, thêm gì nữa. Vì thế, giờ tâm trạng ta cũng tốt.

      Ngày mùng năm tháng tám năm bảy mươi Thanh Hoà

      Phụ hoàng mắc trọng bệnh, mỗi ngày sau khi tan học, ta đều đến thăm Phụ hoàng. Hôm nay lúc đến, Phụ hoàng kéo tay ta, hỏi ta cảm thấy có thích Tô Cán hay . Ta chút do dự gật đầu. Phụ hoàng buông tiếng thở dài, rồi cho ta về. Ta suy nghĩ mãi mà giải thích nổi, lúc về qua Ngự hoa viên, thấy Tô tỷ tỷ đứng cạnh nam nhân mặc áo tím đeo đai lưng ngọc, hai người hình như rất thân thiết, biết chuyện gì. Ta nhìn thấy trong lòng khó chịu, nhưng cũng dám tiến lên quấy rầy. Cho đến khi Tô tỷ tỷ hồi cung, ta mới hỏi nàng nam nhân kia là ai. Lúc Tô tỷ tỷ trả lời vẻ mặt đó ta chưa bao giờ nhìn thấy, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt dịu dàng như nước, nàng , Thẩm tướng Thẩm Khinh Ngôn. Ta nghĩ thầm, cái tên Thẩm Khinh Ngôn nhìn qua biết phải người tốt.

      Ngày mùng sáu tháng tám năm bảy mươi mốt Thanh Hoà

      Gần đây việc học càng ngày càng nặng, mỗi ngày lại có Thái phó khác đến dạy ta những thứ khác nhau. Hôm nay dạy võ công là Đại tướng quân nhất phẩm Ninh Hằng. Phụ hoàng ta biết, Ninh Hằng là trung thần bậc nhất. Ninh Hằng là nhi, từ đầu đến chân đều nhận ân huệ Hoàng gia, cả đời này đều trung thành với Đại Vinh. Cho nên Phụ hoàng cho ta thân cận với Ninh Hằng nhiều chút. Lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Hằng ta cảm thấy là người tệ, tuy rằng tính cách hơi chất phác cứng nhắc, nhưng tuyệt đối là quân cờ biết nghe lời.

      Ngày mùng tháng hai năm bảy mươi hai Thanh Hoà

      Buổi tối Hoàng tỷ và Tô tỷ tỷ chuyện riêng với nhau, ta nghe thấy Hoàng tỷ trêu Tô tỷ tỷ, nàng thích Thẩm Khinh Ngôn, hơn nữa lại còn tán dương Thẩm Khinh Ngôn tao nhã nho nhã, phong độ thoát trần, hổ là giấc mộng của các khuê nữ ở Đại Vinh. Ta nghe xong trong lòng cực kỳ thoải mái, buổi tối cũng ngủ được, trong đầu tràn đầy hình dáng Tô tỷ tỷ.

      Ngày mùng hai tháng hai năm bảy mươi hai Thanh Hoà

      Sáng nay lúc tỉnh lại, phát khố dính hồ. Lúc đầu ta còn tưởng mình đái dầm, nhưng sau đó cũng nữ bên người lại chúc mừng ta, ta bước thêm bước trở thành nam nhân trưởng thành. Ban đêm lúc ngủ, ta vừa sờ đến giường, chợt nghe thấy cũng nữ thường ngày hầu hạ ta quần áo chỉnh tề nằm giường, nàng đến hầu hạ ta, ta đuổi nàng xuống giường. Sau đó lâu, thái giám của ta lại dâng lên vài bức Đông cung đồ (tranh người lớn :”>), là Phụ hoàng đưa để ta xem qua. Lệnh của Phụ hoàng, thể làm trái. Lúc này ta đốt đèn lên, ngồi ngay ngắn trước bàn, còn lật xem rất chăm chú. Sau nửa canh giờ, ta vô tự thông ( thầy cũng tự thông tỏ), hiểu được chuyện nam nữ. Cung nữ kia lại bò lên giường ta lần nữa, ta thét lên ra lệnh nàng được xuất trước mắt ta lần nào nữa.

      Buổi tối, ta nằm mơ thấy ta cùng Tô tỷ tỷ nằm giường thực các động tác vẽ trong Đông cung đồ, Tô tỷ tỷ rên rỉ ngớt, giọng kiều mỵ, mềm yếu làm cho ta mất hồn suốt đêm.

      Ngày mùng tám tháng hai năm bảy mươi hai Thanh Hoà

      Từ khi liên tục mấy đêm ta có mộng xuân, lúc ta gặp lại Quán Quán, miệng bao giờ muốn gọi ba chữ Tô tỷ tỷ nữa. Trong lòng ta dần dần hiểu được mình đối với Quán Quán có tình ý, cho dù nàng hơn mình bốn tuổi. Nhưng ta biết Quán Quán chỉ coi ta là đệ đệ, cũng giống như Hoàng tỷ, mà giờ trong lòng Quán Quán còn có Thẩm Khinh Ngôn, ta tuyệt đối thể ra tâm ý của mình với nàng, bằng doạ cho nàng sợ mất.

      Ngày mùng mười tháng ba năm bảy mươi hai Thanh Hoà

      Ta nằm mơ cũng nghĩ tới, trước khi băng hà Phụ hoàng lại tặng cho ta kích nặng nề. Phụ hoàng lại phong cho Quán Quán thành Thái hậu Đại Vinh, từ nay về sau là mẫu hậu của ta. Ta thể chấp nhận chuyện này là , nhưng cũng thể tiếp nhận ý chỉ cuối cùng của Phụ hoàng. Ta đành phải trơ mắt nhìn trang phục nương nương của Quán Quán trở thành lễ phục Thái hậu, ta nhìn Quán Quán bỏ cung trang kiều diễm phấn hồng, mặc vào lễ phục Thái hậu trang trọng nặng nề, ta nghĩ, ngày nào đó ta lại để Quán Quán cởi bỏ xiêm y Thái hậu.

      (Hoàn quyển 1)

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ¸.·’´¯) ¸,ø¤°“°¤ø,¸(¯`’·.¸Quyển Hạ¸.·’´¯) ¸,ø¤°“°¤ø,¸(¯`’·.¸

      Chương 42

      Dịch Tuyết Vân

      Beta Thanh Mai

      Ninh Hằng chết rồi, Nhạn Nhi khóc đến nghiêng trời lệch đất. Ta nhìn thi thể Ninh Hằng, chạm vào, chỉ thấy lạnh, so với tuyết còn lạnh hơn. Hắc y nhân kia cũng ngã xuống bên cạnh, ta qua thi thể Ninh Hằng, muốn đến tháo khăn che mặt của hắc y nhân xuống. Nhưng khi vừa nhấc chân, đột nhiên có cánh tay lạnh buốt bắt lấy cổ chân ta, ta kinh ngạc quay đầu lại, Ninh Hằng mở mắt ra, : “Quán Quán, ta đưa nàng hồi cung.”

      Nhạn Nhi vẫn gào khóc kêu trời trách đất, dường như chú ý đến Ninh Hằng mở mắt. Ta nhìn Nhạn Nhi, lại nhìn Ninh Hằng, cuối cùng vẫn kiên quyết muốn tháo khăn che mặt của hắc y nhân, ngờ lúc ta giật khăn ra, hắc y nhân lại có mặt.

      Ta sợ tới mức đứng bật dậy, Ninh Hằng lại nắm chặt cổ chân ta, : “Ta đưa nàng hồi cung.”

      Nhạn Nhi khóc càng thảm thiết hơn.

      Đột nhiên, Nhạn Nhi biến mất, hắc y nhân biến mất, Ninh Hằng cũng biến mất, khu rừng tuyết trắng bỗng biến thành mảnh đen kịt, đưa tay ra cũng thấy năm ngón tay, lòng ta đầy sợ hãi. Cùng lúc đó, lại nghe thấy Nhạn Nhi gọi ta: “Thái hậu, Thái hậu, Thái hậu.”

      Ta cố sức mở mắt ra.

      Nhạn Nhi vui mừng : “Thái hậu, người tỉnh rồi.”

      Ta chưa thích ứng kịp, từ từ nhìn khắp xung quanh, bàn gỗ, vài chiếc ghế gỗ, rất đơn sơ. Lúc này ta mới nhận thức được, ta chưa chết, cũng chưa trở lại nội cung.

      Tất cả những việc vừa rồi bao gồm cả việc Ninh Hằng chết chỉ là mơ mà thôi.

      Nghĩ đến đây, lòng ta chợt căng thẳng, tay vô thức nắm lấy tay áo Nhạn Nhi, hỏi: “Ninh Hằng đâu?”

      Vẻ mặt Nhạn Nhi buồn bã, nàng : “Ninh đại tướng quân vẫn hôn mê, nô tỳ bôi thuốc trị thương. Nếu tỉnh lại, đành phải mạo hiểm ra ngoài tìm đại phu. giờ mọi người ở bên ngoài đều tìm Ninh đại tướng quân.”

      Ta sững sờ: “Là ngươi cứu ta cùng Ninh Hằng? Ta ngủ bao lâu rồi?”

      Nhạn Nhi gật đầu, đáp: “Người ngủ ngày đêm, có lẽ là đứng trong tuyết quá lâu nên bị cảm nhiễm phong hàn. Thuốc vẫn còn sắc, chờ sắc xong nô tỳ đem tới.”

      Có lẽ gian nhà này chính là gian nhà trong hẻm ở nam thành, lòng ta hơi thả lỏng. Ta buông tay Nhạn Nhi ra, bước xuống giường, “Ta xem Ninh Hằng.”

      Nhạn Nhi vội đỡ lấy ta, “Thái hậu, người nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, cẩn thận chút.”

      “Ta bây giờ phải là Thái hậu nữa rồi, ngươi đừng gọi ta là Thái hậu nữa.” Ta ngẫm nghĩ, lại : “Ngươi tuổi hơn ta, nếu chê, sau này cứ gọi ta tiếng ‘tỷ tỷ’ .”

      “Được.”

      Nhạn Nhi dìu ta tới gian phòng cách vách, Ninh Hằng nằm giường, sắc mặt trắng bệch, môi cũng có chút huyết sắc. Ta vừa định đưa tay ra chạm vào mặt , lại bận tâm đến Nhạn Nhi đứng bên cạnh, lập tức giọng : “Nhạn Nhi, muội nghỉ lát , Ninh Hằng ở đây để ta chăm sóc.”

      Nhạn Nhi đáp lại tiếng: “Vâng”, ta nghe thấy tiếng bước chân của nàng ấy mất dần sau cánh cửa, rồi mới run run đưa tay chạm tới mặt Ninh Hằng.

      Ta nghĩ thầm, nếu như Ninh Hằng phải là tướng quân của Đại Vinh, thế tốt biết bao. Chỉ tiếc, thế gian này có nếu như. Ta muốn nghĩ đến lúc Ninh Hằng trở lại thân phận đó, giờ ta chỉ mong Ninh Hằng sớm tỉnh lại.

      Ta thoáng thấy bờ môi Ninh Hằng khô nẻ, cầm khăn tay thấm nước nhàng chấm chấm vào môi . Ta nhớ lại lúc ở chùa miếu núi Trọng Quan, Ninh Hằng cũng chăm sóc ta suốt đêm. Lúc đó tâm trạng Ninh Hằng phải chăng cũng giống như ta bây giờ, chỉ mong muốn người nằm giường lập tức mở mắt ra.

      Bỗng dưng, môi Ninh Hằng động đậy, ta phát đưa lưỡi ra liếm giọt nước còn đọng môi. Tâm ta khẽ động, vội vàng rót chén nước ấm, cẩn thận đặt sát bên môi Ninh Hằng, ngờ Ninh Hằng động vào chút nào.

      Ta đành phải mở miệng Ninh Hằng, nghiêng chén, rót từng chút từng chút nước vào, nhưng từng chút từng chút nước đó lại theo khoé miệng Ninh Hằng mà chảy ra. Ta thử thêm vài lần cuối cùng đành phải bỏ qua cách này, lấy khăn lau vệt nước môi Ninh Hằng.

      Ta nhìn môi Ninh Hằng, nhớ lại cảnh tượng kiều diệm Ninh Hằng mớm thuốc cho ta lúc trước, quyết định xong, ta nhấp ngụm nước, trước tiên dùng tay mở miệng Ninh Hằng, sau đó cúi người hôn xuống. Ta sợ nước vào miệng Ninh Hằng lại chảy ra, nên dùng môi che kín miệng , cũng may lần này Ninh Hằng nuốt vào hết giọt cũng chảy ra.

      Trong lòng ta vui mừng, làm thêm vài lần nữa. Đến lần thứ tư, môi ta vừa mới chạm vào môi Ninh Hằng, Ninh Hằng chợt đưa lưỡi tiến vào miệng ta, di chuyển khắp mà theo quy luật gì, ta kinh ngạc, có lẽ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, mắt vẫn nhắm chặt như trước.

      Trong lòng ta có chút thất vọng.

      Sau đó ta chăm sóc Ninh Hằng suốt đêm, có mấy lần Ninh Hằng đổ mồ hôi lạnh, ta đều dùng khăn cẩn thận lau . Trời sáng, Nhạn Nhi vào, khẽ : “Tỷ tỷ, người quên uống thuốc.”

      Nghe Nhạn Nhi , ta mới nhớ mình bị cảm nhiễm phong hàn, “Muội đem thuốc tới , à , để ta tự lấy được rồi.” Hồi xưa ta là tiểu thư Tô gia, rồi lại thành Thái hậu, muốn sửa thói quen sai bảo người khác, đúng là hơi khó thích ứng. Nhưng chẳng sao, từ từ rồi thích ứng cũng được, chung quy vẫn tốt hơn làm con chim bị nhốt trong lồng Hoàng cung bị người khác bày mưu tính kế.

      Thuốc nguội lạnh, ta vốn định thêm củi lửa để hâm nóng lại, nhưng ta chưa từng vào phòng bếp, biết phải nhóm lửa thế nào, đành vứt bỏ ý định này, hơi uống cạn sạch chén thuốc. Thuốc này đắng đến mức ta sắp biến thành trái mướp đắng luôn rồi, xung quanh có mứt hoa quả để ăn cho bớt đắng, ta đành rót chén nước, uống ừng ực để làm bớt vị đắng trong miệng.

      Lúc ta vào phòng Ninh Hằng lần nữa, phát Nhạn Nhi hết sức chuyên chú lau mồ hôi trán cho Ninh Hằng, chẳng biết tại sao, trong lòng ta cứ có cảm giác bắt gian tại giường. Ta chợt thấy ổn, vội lắc lắc đầu để xua cảm giác bất thường này.

      Ta bước lên phía trước, : “Ninh Hằng hôn mê lâu như vậy, thể kéo dài nữa. Ta ra ngoài tìm đại phu, muội ở đây chăm sóc Ninh Hằng.”

      Nhạn Nhi ánh mắt sáng rực nhìn ta, “Tỷ bỏ mình đấy chứ?”

      “Đương nhiên là .” Ninh Hằng vì cứu ta mới rơi vào tình trạng này, ta Tô Cán tuyệt đối phải là hạng người vong ân phụ nghĩa. Có muốn cũng phải đợi Ninh Hằng tỉnh lại xác thực có chuyện gì mới lén lút trốn .

      Nhạn Nhi thấp giọng : “Tỷ tỷ, hay để muội . Tỷ giờ bị cảm nhiễm phong hàn chưa khỏi hẳn, nếu ra ngoài gặp gió, bệnh lại nghiêm trọng thêm…”

      Ta ngắt lời “Nhạn Nhi, muội yên tâm. Ta nhiễm phong hàn nhiều lần, giờ thành thói quen rồi. Đợi tối ta uống thuốc xong, ngủ giấc, sáng hôm sau bệnh khỏi hẳn luôn. Với lại ta cũng muốn xem tình huống bên ngoài giờ thế nào.”

      “Nếu như lại gặp hắc y nhân…”

      Lòng ta rơi lộp bộp, nhớ lại ngày đẫm máu đó, thấy hơi buồn nôn. Chỉ có điều ta hiểu, rốt cuộc ta đắc tội với ai, mà lại phái sát thủ đến lấy mạng ta. Nhưng ta nhất định phải ra ngoài chuyến, trong kinh thành ta từng kết giao bằng hữu với người am hiểu y thuật, bây giờ đúng lúc cần nhờ đến.

      Ta : “Nếu như hắc y nhân đến , ta ở lại trong phòng, Ninh Hằng lại hôn mê, đến lúc đó mất mạng chỉ có mình ta. Nhưng nếu muội ở lại đây, còn có thể bảo vệ được Ninh Hằng. Hơn nữa giờ Ninh Hằng mất tích, kinh thành chắc chắn tăng cường canh gác, mà ta ra ngoài mình, dân chúng xung quanh rất đông, ngay dưới chân thiên tử, chắc đám bắt cóc giết người cũng gan to đến thế.”

      Nhạn Nhi dường như vẫn yên tâm lắm, rồi nàng ấy buông tiếng thở dài, từ trong vạt áo lấy ra vài thứ, vừa đưa cho ta vừa : “Tỷ tỷ, đây là Nhuyễn cốt tán, uy lực còn lớn hơn Ma tán… Gói màu tím này là Độc tâm phấn, hoà tan vào trong nước là có thể lấy mạng người… Gói màu đỏ này là Giải tâm phấn, nếu tỷ cẩn thận uống phải Độc tâm phấn, dùng cái này để giải độc, cách dùng giống với Độc tâm phấn. Ngoài ra, đây là đoản đao tỷ tỷ nên mang theo phòng thân, phòng ngừa vạn nhất.”

      Ta nhận lấy từng thứ, những thứ có thể bảo vệ mạng sống tất nhiên là chê nhiều, ta với Nhạn Nhi lời cảm ơn. Nhạn Nhi khẽ : “Người là tỷ tỷ của muội, lại là ân nhân cứu mạng muội, cũng là người trong lòng Ninh đại tướng quân, bất luận thế nào muội đều muốn tỷ gặp chuyện may.”

      Ta nghĩ thầm Nhạn Nhi đối với Ninh Hằng đúng là tình sâu ý nặng, có thể vì Ninh Hằng làm đến mức này, nếu đổi lại là ta, ta chắc chắn chỉ mong đối phương vừa ra khỏi cửa bị hắc y nhân chém chết, xem ra ta lòng dạ nhen rồi. Sau khi với Nhạn Nhi: “Ta nhanh quay lại” đội mũ lên, ra khỏi cửa.

      Ta định đến tìm bằng hữu ở phía đông thành, từ ngõ ở thành nam đến đó ước chừng mất vài khắc. Hôm nay là mùng ba tháng giêng, bầu khí mừng năm mới trong kinh thành vẫn còn tràn đầy, nhà nào ta qua đều treo gậy trúc, treo phiến dẫn hồn (cờ gọi hồn), ta vừa chưa được mười bước, thấy đường nhiều hài đồng người mặc những bộ quần áo mới đầy màu sắc vô cùng xinh xắn, chơi đùa rất vui vẻ. Ta nhìn thêm vài lần, rồi vội vàng thu hồi ánh mắt tiến về phía đông thành.

      Lúc ta đến hẻm ở thành đông, là giờ Thìn bốn khắc. Trước kia, đây là thời gian Hoàng đế lên triều, mà ta ở trong Phúc cung vẫn ngủ say, dù sao những ngày đó thuộc dĩ vãng rồi, kế tiếp phải nghênh đón những ngày mới thôi.

      Sau khi xác định được gian nhà của bằng hữu đó, ta mới gõ cửa. Lát sau, vị phụ nhân từ trong ra, đầu cài trâm gai quần áo bằng vải, vẻ mặt tươi cười chân thành. Ta lập tức ý định của mình, vị phụ nhân đó : “Tô nương đến chậm bước rồi, hai khắc trước phu quân đến Nhất Phẩm lâu rồi.”

      Ta tiếng cảm tạ, rồi vội vàng đến Nhất Phẩm lâu.

      Vào ngày lễ tết, Nhất Phẩm lâu đều mời tiên sinh đến kể những chuyện lý thú trong lầu, những lời đồn năm trước ta nghe thấy, đa số đều từ Nhất Phẩm lâu lưu truyền ra ngoài. Ta vội vàng ngừng đến Nhất Phẩm lâu, vào, nhìn khắp bốn phía, bên trong tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt. Cũng may bằng hữu kia dáng người cao lớn, rất dễ tìm, sau khi bước lên lầu hai, nhìn lần là nhận ra ngay.

      Ta vội vàng tới, vừa định gọi , dưới lầu lại truyền đến trận náo động. Ta nhìn xuống, bên ngoài Nhất Phẩm lâu, hai toán quan binh như bức tường chắn dân chúng dạt sang hai bên đường, người dân xung quanh giọng trò chuyện suy đoán xem là nhân vật lớn nào. Ta cẩn thận quan sát tư thế, lại nhìn người đầu, quen mặt, nhưng nhìn quần áo phục sức có thể nhận ra đây là quan nhị phẩm. Ta vốn tưởng là Hoài Nam thân vương quay về đất phong, trong trí nhớ của ta, cũng chỉ có vị đệ đệ này của Thường Trữ mới thích phô trương như thế.

      Người đứng bên cạnh ta bỗng dưng hô to tiếng, “A, là bệ hạ cùng An Bình điện hạ.”

      Ta chợt đổ mồ hôi lạnh, kéo mũ sụp xuống, ta run run nhìn sang, quả là Hoàng đế và An Bình. Hoàng đế ngồi ngự liễn (xe vua), ta đứng lầu, chỉ nhìn thấy ống tay áo màu vàng sáng của Hoàng đế, xe kéo của An Bình theo sát phía sau Hoàng đế, nàng ta thỉnh thoảng vẫy tay với dân chúng, mắt phụng mày ngài, tư thái mười phần phong lưu.

      Dân chúng đường nhao nhao quỳ xuống hành lễ, ta thấy những người bên cạnh cũng e sợ thiên uy mà cùng nhau quỳ xuống, ta cũng quỳ xuống theo. Hoàng đế và An Bình xuất hành cùng nhau, mà tư thế như thế, xem ra An Bình phải quay về Bình quốc.

      Trong đầu ta vừa suy nghĩ đến đó, xung quanh lại có người xì xào bàn tán.

      “Vị An Bình điện hạ này cực kỳ lợi hại, cậu tôi làm quan trong triều, lúc trước tôi nghe cậu An Bình điện hạ muốn đến triều đình ta chọn đấng lang quân đem về, ta bèn cùng mấy vị bằng hữu thân quen cược ít ngân lượng xem người nào may bị Vương quân Bình Quốc này chọn mang về nước làm nam hầu. Vốn người có khả năng lớn nhất là Trương Thị Lang ở Công bộ, nhiều lần ta thấy An Bình điện hạ cùng Trương Thị Lang gặp mặt riêng tư ở Lê viên. ngờ cuối cùng chúng ta đều thua hết, lang quân mà An Bình điện hạ mang về là Thẩm tướng. Các ngươi nhìn xem, người ngồi bên trong kiệu trắng bên kia kìa là Thẩm tướng đấy.”

      “Haizz, Trương huynh biết đấy thôi. Thẩm Khinh Ngôn sớm bị bãi chức rồi. Mùng Tết Thẩm tướng mưu phản thành, có câu thắng làm vua thua làm giặc, Bệ hạ vốn định tru di cửu tộc Thẩm Khinh Ngôn, ngờ An Bình điện hạ lại ra mặt cầu xin, cũng nguyện dùng thành trì làm sính lễ, Bệ hạ mới miễn cưỡng đồng ý miễn tội cho Thẩm Khinh Ngôn, đem Thẩm Khinh Ngôn hứa gả cho An Bình điện hạ. Thẩm Khinh Ngôn này cũng rất lợi hại, mưu phản thành, chỉ bị trị tội chết, ngược lại lại trở thành lang quân của An Bình điện hạ. Tuy là nam hầu, nhưng sau này An Bình điện hạ đăng cơ thành quân vương nước, Thẩm Khinh Ngôn nếu bỏ thêm chút sức lực, có khi lại lên làm phu quân của Vương quân nước.”

      “Hừ, mọi chuyện đều phụ thuộc vào nữ nhân, vậy cũng gọi là nam tử hán đại trượng phu nữa chắc?”

      “Tập tục ở Bình quốc là như vậy, cũng có gì đáng trách cứ. Nghe Bình Trữ Thân vương cũng tham gia mưu phản, Bệ hạ mềm lòng chỉ cách chức giáng xuống làm thứ dân. Nhưng mà giờ tứ đại gia tộc ở kinh thành, Tô gia sớm bị diệt môn, Thẩm gia cũng bị lưu đày tới biên cương, vị trí tướng quốc còn để trống, Ninh đại tướng quân cũng biết tung tích. Mà tôi còn nghe ngày mùng Tết trong cung có trận hỏa hoạn lớn, biết có người nào chết . Vừa mới sang năm mới mà thế, xem ra năm nay mọi việc thuận lợi rồi.”

      “……”

      Đúng lúc này kiệu trắng đó đến Nhất Phẩm lâu, rèm kiệu buông xuống che , làm ta nhìn thấy người trong kiệu. Trong lòng ta chẳng biết là cảm giác gì, theo tính tình của Thẩm Khinh Ngôn, hành động này của Hoàng đế còn đáng sợ hơn cả chém đầu. Ta tuyệt đối ngờ mục tiêu của An Bình là Thẩm Khinh Ngôn. Ta nhớ lúc trước mọi hành động của An Bình, thoạt nhìn là để ý Ninh Hằng, thực tế lại giương đông kích tây, tâm cơ của vị Vương quân ta quả bì được.

      Ta nhìn kiệu trắng xa dần, mắt bỗng ươn ướt. Nhưng mà ta lập tức chớp mắt để nước mắt rớt xuống. Thẩm Khinh Ngôn có kết cục như vậy, chung quy đều do dã tâm của quá lớn. Tuy ta báo trước cho Hoàng đế biết, nhưng trong tình huống đó ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân. ta ích kỉ cũng được hay ta tiểu nhân cũng thế, ta hối hận những gì mình làm.

      Thẩm Khinh Ngôn, giấc mộng thời niên thiếu của ta, tạm biệt.

      Dân chúng đường đứng dậy, ta cũng vịn bàn đứng dậy, vị tiên sinh kể chuyện trong lâu vỗ bàn cái rồi bắt đầu liến thoắng, Nhất Phẩm lâu lại quay lại bầu khí ồn ào, náo nhiệt.

      Mọi người xung quanh tiếp tục cất tiếng tranh luận, ta loáng thoáng nghe thấy bọn họ đề cập đến chuyện Thái hậu, thấy hiếu kì liền hỏi: “Ban nãy mọi người trong cung có trận hỏa hoạn lớn, có người nào chết cháy ? Ta có tỷ tỷ làm việc trong cung, chẳng biết tỷ ấy có bị làm sao .”

      Có người trả lời: “Tôi cũng có huynh đệ làm thị vệ trong cung, nghe cung điện của Thái Hậu bị cháy nghiêm trọng nhất, nhưng mà Thái hậu cũng sao. nương yên tâm , nghe đâu trận hỏa hoạn này được dập tắt rất nhanh, chắc là có người chết.”

      Trong lòng ta đầy nghi hoặc, chẳng lẽ Hoàng đế phát có gì kì lạ, cho nên mới phong toả tin tức? Ta gật đầu với người trả lời, lời đa tạ. Sau đó để ý gì nữa, tiến lại gần vị bằng hữu ý định đến đây.

      Vị bằng hữu này họ Tống, tính tình cởi mở, là người từ tây nam đến, lúc trước khi lâm vào bước đường cùng, ta hùng hồn xuất tiền cứu mạng, cho nên mới có giao tình hôm nay. nhận lời rất sảng khoái, lập tức quay về hẻm ở phía đông thành cầm rương hòm rồi cùng ta về hẻm phía nam thành.

      Nhạn Nhi thấy ta dẫn người trở về, vẻ mặt cảnh giác, ta nhân lúc Tống đại phu bắt mạch cho Ninh Hằng bèn kéo Nhạn Nhi sang bên, giọng : “ là bằng hữu ta kết giao lúc trước, biết thân phận ta. Mà lại có tật xấu, chỉ nhận giọng nhận mặt, muội có thể yên tâm.”

      có người như vậy sao?”

      Ta gật đầu : “ đời này thiếu chuyện kỳ lạ.”

      Vẻ mặt Nhạn Nhi hơi thả lỏng.

      Lát sau, Tống đại phu với ta: “ bị ngoại thương, dưỡng bệnh vài ngày nữa là tốt lên, nghiêm trọng lắm. Nhưng vừa rồi ta sờ qua đầu , phát sau đầu sưng lên khối, hôn mê chưa tỉnh chính là vì nguyên nhân này.”

      Nhạn Nhi vội : “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      Tống đại phu : “Điều này rất khó , trước tiên làm hết sưng rồi mới được. Ta viết đơn thuốc, hai người cứ theo phương pháp ta mà sắc. uống nửa tháng, có thể hết sưng. Chỉ có điều…”

      Ta : “Chỉ có điều gì? Tống đại phu cứ .”

      Tống đại phu thở dài tiếng: “Khối u đầu nằm ở phía sau, ta sợ sau khi tỉnh lại nhớ được những chuyện trước kia.”

      Ta và Nhạn Nhi liếc mắt nhìn nhau, sau khi tiễn Tống đại phu , Nhạn Nhi đến dược quán mua thuốc, ta ở lại chăm sóc Ninh Hằng. Ta ngồi xuống cạnh giường, nhìn mặt đến xuất thần.

      Ta nghĩ thầm nhớ cũng tốt, quên ta rồi mọi chuyện đều tốt, Ninh Hằng vì ta mà làm trái lại đạo trung thành của . Chỉ có điều cứ như vậy quên , trong lòng ta cũng thấy thoải mái.

      Ta thở dài, thôi cứ đợi Ninh Hằng tỉnh lại rồi nghĩ tiếp.

      Ninh Hằng tỉnh lại, là ba ngày sau, lúc đó ta dùng phương thức làm người ta xấu hổ đỏ mặt tim đập thình thịch mớm thuốc cho Ninh Hằng, vẫn như thường lệ đưa lưỡi quấn lấy đầu lưỡi ta, ta quen hành động này của rồi, cho nên cũng có phản ứng gì khác.

      Nhưng mà lần này lại cảm thấy Ninh Hằng hình như nồng nhiệt hơn thường ngày, quấn lấy lưỡi trong miệng ta đến nghiêng trời lệch đất, cho đến khi ta thở hổn hển mới thôi. Khi ta kinh ngạc, phát Ninh Hằng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào ta.

      hỏi: “Nàng là ai?”

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 43

      Ngay vừa nãy mới miệng lưỡi quấn lấy nhay, vậy mà lúc này lại dùng ánh mắt xa lạ để nhìn ta, hỏi ta là ai. Chuyển biến nhanh như vậy làm ta phản ứng kịp, trong lòng thấy hơi khó chịu.

      Dù sao lúc trước đó những lúc chăm sóc Ninh Hằng, ta nghĩ hết các phản ứng khi Ninh Hằng tỉnh lại. Cho nên lúc này, ta nhanh đứng thẳng người dậy, nở nụ cười : “Ngươi tỉnh lại là tốt rồi, ta gọi đại phu tới.”

      Ninh Hằng nhớ nổi ta là ai, như vậy nhất định cũng nhớ ta sao lại rời khỏi Hoàng cung. Cho nên, đối với ta mà , nếu lúc này có thể rời khỏi Ninh Hằng, về sau chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Chỉ có điều, theo tính tình cố chấp của Nhạn Nhi, nàng ta nhất định rời bỏ Ninh Hằng. Ta muốn xuống Nam, phải cần người có thân thủ tốt theo. Nếu có Ninh Hằng, Nhạn Nhi là lựa chọn tốt nhất của ta.

      Chỉ tiếc…

      Trong lòng ta buông tiếng thở dài, đẩy cửa phòng ra gọi Nhạn Nhi đến. Nhạn Nhi nhìn thấy Ninh Hằng tỉnh lại, mặt khó nén được vui mừng. Ta giọng với nàng: “ còn nhớ ta là ai, có lẽ tại chuyện gì cũng nhớ. Muội vào xem , ta tìm Tống đại phu đến.”

      Ta vừa quay người định rời , Nhạn Nhi lại kéo ống tay áo ta lại, nàng ấy vui mừng phấn khởi : “Tỷ tỷ, nếu đầu gỗ tướng quân chuyện gì cũng nhớ, chúng ta cùng rời dễ dàng hơn rồi.”

      Vẻ mặt ta chứa ý cười gật đầu. Ta vỗ tay Nhạn Nhi, “Ta gọi Tống đại phu đến.”

      Dứt lời, ta cầm lấy mũ rồi vội vàng ra ngoài. đường đến ngõ hẻm ở đông thành trong lòng ta đầy tâm , suy nghĩ của Nhạn Nhi với ta hoàn toàn khác nhau, giờ Ninh Hằng tuy nhớ nổi ta, nhưng khó sau này nhớ lại.

      Ta muốn quay về Hoàng cung, cho nên Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi ta đều phải bỏ lại.

      Sau khi đến ngõ hẻm ở đông thành, ta với Tống đại phu tình trạng của Ninh Hằng, Tống đại phu trầm ngâm lát rồi cầm hòm thuốc theo ta về hẻm ở nam thành. đường , ta giả bộ lơ đãng với Tống đại phu rằng ta muốn xa, nhưng mà mình hơi nguy hiểm.

      Tống đại phu ta biết ở tây thành có ít người cao lớn khôi ngô khoẻ mạnh võ công cũng tốt tụ tập lại, cũng có người tốt, chỉ cần ta đưa ra ít bạc, có thể chọn được người cùng xa rồi, tránh được bị bọn sơn tặc cướp bóc.

      Ta nghe xong, trong lòng mừng thầm.

      Tống đại phu bắt mạch cho Ninh Hằng xong, hỏi Ninh Hằng số vấn đề, rồi mới với ta và Nhạn Nhi: “Thể chất tệ, người bình thường mà bị thương thế này, ít nhất cần hơn nửa tháng mới có thể khỏi hẳn. Mà chỉ vẻn vẹn có mấy ngày, mà thương thế tốt rồi.”

      Ta vội vàng hỏi: “Lúc nào mới nhớ lại những chuyện trước kia?”

      Tống đại phu : “Y thuật ở phương diện này ta tinh thông lắm, dù sao thương thế này, ít vài ngày, nhiều vài năm, đều phụ thuộc vào biến số của thôi. giờ thân thể vẫn còn hư nhược, ta viết đơn thuốc để điều hoà thân thể.” Viết đơn thuốc xong, lại : “Ở huyện Nam Hoa ta có vị cố hữu (bằng hữu từ xưa), họ Ôn tên Hàn, chuyên nghiên cứu thương tổn thế này, Tô nương có thể đến đó hỏi xem.”

      Ta nhìn Ninh Hằng ngồi giường, vẻ mặt có chút mờ mịt, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nhưng mà từ lúc ta bước vào phòng, ánh mắt của chưa từng rời khỏi người ta. Ta vừa nhìn , lại càng nhìn chằm chằm vào ta.

      Ta nhanh chóng thu lại ánh mắt, lời cảm tạ với Tống đại phu.

      Sau khi Tống đại phu rời , Nhạn Nhi cũng tới tiệm dược mua thuốc, trong phòng chỉ còn lại hai người ta và Ninh Hằng. Ánh mắt Ninh Hằng vẫn nhìn chăm chú ta, nhìn nhiều đến mức ta cảm thấy được tự nhiên. Ta hắng giọng, : “Ngươi mấy ngày ăn uống rồi, ta xuống phòng bếp lấy cho ngươi ít thức ăn.”

      Dứt lời, còn đợi mở miệng ta vội vàng chạy trốn khỏi tầm mắt của Ninh Hằng. Sau khi đóng cửa lại, ta lập tức thở phào hơi. Ta xoa xoa ngực, nghĩ thầm Ninh Hằng nhớ lại chuyện trước kia mà ánh mắt lại càng khó nắm bắt. Chuyện này chẳng biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.

      Cũng may Nhạn Nhi để lại trong phòng bếp nồi cháo, vẫn nóng hôi hổi, có lẽ Nhạn Nhi vừa mới nấu xong. Ta múc ra chén lớn rồi đem vào phòng Ninh Hằng.

      Ninh Hằng vẫn ngồi giường, ánh mắt nhìn vào hư , chẳng biết suy nghĩ gì. Vừa thấy ta vào, ánh mắt lại lập tức chiếu vào người ta. Ta cười khan tiếng, đặt chén cháo nóng hôi hổi lên bàn gỗ, với : “Ngươi ăn , nếu đủ ta lấy thêm, ở phòng bếp vẫn còn nữa.”

      Ninh Hằng bước xuống giường, rất chậm, cứ bước được vài bước lại nâng mắt nhìn ta, dường như là sợ ta biến mất vào khí vậy. Ta lại cười gượng tiếng, : “Ngươi mau ăn , nguội mất.”

      Cuối cùng Ninh Hằng cũng ngồi xuống, cầm lấy thìa sau khi ăn ngụm cháo, mày nhíu lại, lại ăn thìa thứ hai, mày nhíu lại càng lúc càng chặt. Cho đến thìa thứ ba, buông thìa xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn ta, : “Quán Quán, hương vị cháo này đúng.”

      Ta thấy gọi ta Quán Quán, trong lòng lập tức kinh hoảng, hỏi vội: “Ngươi nhớ lại rồi?”

      Ninh Hằng lắc đầu, ” Nhạn Nhi cho ta biết.”

      Ta nhàng thở phào, nhưng ngay sau đó ta lại thấy lo lắng. Nhạn Nhi biết giữ miệng, chuyện gì cũng với Ninh Hằng, vạn nhất Ninh Hằng hỏi thêm vài câu, Nhạn Nhi chắc chắn ràng hơn bất cứ người nào.

      Lòng ta yên, nhìn Ninh Hằng, cuối cùng nhịn được hỏi: “Nhạn Nhi còn gì với ngươi nữa ?”

      Ninh Hằng : “Chúng ta bị người khác đuổi giết, qua mấy ngày nữa phải rời khỏi đây. Nhạn Nhi nàng họ Tô tên Cán, tên hồi là Quán Quán. Bình thường ta đều gọi nàng là Quán Quán.” Dừng lại lúc, hai mắ lại sáng rực lên, “Nàng ấy còn Quán Quán là người trong lòng ta, là nương tử chưa xuất giá của ta.”

      Nhạn Nhi này đúng là loạn hết rồi, có lẽ phải đưa nàng ta tới Nhất Phẩm lầu để nàng ta phân tài cao thấp với tiên sinh kể chuyện mất. Ta giải thích: “Câu sau là giả đấy, ta phải là người trong lòng ngươi, cũng phải nương tử chưa xuất giá của ngươi, đều là Nhạn Nhi tự suy đoán lung tung.”

      Ninh Hằng nhíu mày, “Nhưng mà lúc ta tỉnh lại nàng hôn ta.”

      Mặt ta nháy mắt đỏ bừng lên, ta vội vàng : “Lúc đó ngươi hôn mê uống thuốc được, ta đành phải giúp ngươi uống thuốc.”

      Ninh Hằng trầm mặc, ta cũng chẳng biết gì cho phải, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng bừng. dùng phương pháp này Ninh Hằng uống thuốc được là , nhưng ta mượn lý do này để khinh bạc Ninh Hằng cũng là .

      Giây lát sau, Ninh Hằng lại : “Lúc ta hôn mê, đều là nàng giúp ta ăn cháo sao?”

      Ta khụ khụ vài tiếng, “Đúng.”

      Ánh mắt Ninh Hằng như vô tình mà có ý đảo qua môi ta, “Trách được hương vị cháo thay đổi, hoá ra là như thế.”

      Lời này của lại làm mặt ta đỏ thêm vài lần, ta nhìn Ninh Hằng, sắc mặt bình thường tiếp tục ăn cháo. Ta nghĩ thầm thế đạo đúng là thay đổi rồi, lúc trước toàn là Ninh Hằng mặt đỏ, hôm nay chỉ mấy câu đơn giản mà mặt ta đỏ bừng.

      Đầu gỗ đỏ mặt, cảnh tượng như này làm ta thấy khó thích ứng được.

      Ninh Hằng ăn cháo xong, đột nhiên hỏi ta câu: “Quán Quán, nàng phải là nương tử chưa xuất giá của ta?”

      Đầu tiên ta sửng sốt, rồi sau đó gật đầu khẳng định.

      Ninh Hằng hình như suy nghĩ gì đó nhìn ta, bỗng dưng, nghiêm túc : “Quán Quán chịu thừa nhận, nhất định là ta làm sai chuyện gì đó làm nàng tức giận. Sau này ta bao giờ làm nàng tức giận nữa, Quán Quán nàng đừng giận ta nữa.”

      Ninh Hằng như vậy, làm ta chẳng biết phản ứng ra sao.

      chẳng biết từ lúc nào chạm vào tay ta bàn gỗ, năm ngón tay nắm chặt, nhìn chằm chằm ta, lại : “Quán Quán, đừng tức giận nữa.”

      Ta dở khóc dở cười, “Ngươi nhìn chỗ nào thấy ta tức giận?”

      “Nàng chịu thừa nhận là nương tử chưa xuất giá của ta.”

      Ta thở dài: “Ta phải là nương tử chưa xuất giá của ngươi.”

      Ninh Hằng cố chấp : “Nàng là nương tử chưa xuất giá của ta.”

      Ta nhíu mày, “Ta ta phải.”

      Ninh Hằng nắm tay ta chặt, “Quán Quán đừng giận nữa.”

      “Ta giận.”

      lại : “Nàng chịu thừa nhận…”

      Ta ngắt lời , “Đừng nữa.” Cứ lại như vậy biết phải đến năm nào tháng nào nữa mất, ta biết Ninh Hằng cứ cố chấp như vậy là vì sao, nhưng ta muốn tiếp tục dây dưa với Ninh Hằng nữa.

      giờ cứ dây dưa càng sâu, chờ đến lúc nhớ lại chuyện trước kia càng thấy đau. Đau dài bằng đau ngắn, ta vẫn nên sớm rời khỏi Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi tốt hơn. Nghĩ xong, ta cũng muốn nhiều với Ninh Hằng nữa, chuyển sang ngồi ở ghế xa hơn.

      Ninh Hằng thấy ta gì, cũng bắt đầu trầm mặc, nhưng mà ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ta. Ta càng nghĩ, lại càng thấy kỳ quái, theo lý mà , Ninh Hằng nhớ ta, nên giờ đối với , ta hẳn là người vừa mới gặp mặt lần đầu tiên. Vì sao chỉ vì câu của Nhạn Nhi mà nhận định ta là nương tử chưa xuất giá của , mà lại còn là bộ dáng ta phải là chuyện thể? Chẳng lẽ ta nhiều đến mức dù nhớ được những chuyện trước kia nhưng trong đầu vẫn giữ lại chút tình cảm?

      Nhạn Nhi lâu sau vẫn chưa trở về, cuối cùng ta nhịn được, thử hỏi: “ chuyện gì ngươi cũng nhớ?”

      Ninh Hằng gật đầu.

      Ta : “Vậy vì sao ngươi lại nhận định ta là nương tử chưa xuất giá của ngươi? Chuyện gì ngươi cũng nhớ, giờ đối với ngươi ta chỉ là nương xa lạ, ngươi cũng hề có tình ý với ta…”

      Ninh Hằng vội : “ phải.”

      “Hả? Sao lại thế?”

      Ninh Hằng hai tai đỏ hồng, “Ta vừa tỉnh lại thấy nàng hôn ta, mà cảm giác này rất quen thuộc, ta nghĩ ta đối với nàng là có tình ý.”

      Ta : “Nhưng mà ngươi nhớ ta. Nếu ngươi mở mắt thấy Nhạn Nhi thân mật với ngươi, vậy chẳng phải ngươi cũng có tình ý với Nhạn Nhi sao?”

      giống nhau.”

      “Sao lại giống nhau?”

      Ninh Hằng nghĩ ngợi, rồi mới nghiêm túc : “Ta chỉ muốn thân mật với nàng, muốn thân mật với Nhạn Nhi.”

      Đầu gỗ này mất trí nhớ rồi lời tình tứ lại càng trôi chảy hơn trước kia, nghe xong mà tim ta đập loạn, suýt nữa định nhào tới ôm lấy . Nhưng ta nhớ lại Ninh Hằng từng muốn dẫn ta hồi cung giao ta cho Hoàng đế, trong lòng lập tức nguội lạnh như cơn gió tháng chạp.

      Đúng lúc này Nhạn Nhi trở về, lúc này ta đứng dậy… chạy trối chết.

      Ta biết ta thể tiếp tục nữa, bằng ta cùng Ninh Hằng đều rơi vào kết cục được báo trước đó. Cho nên, sáng hôm sau ta dậy sớm ra ngoài nhân lúc Nhạn Nhi và Ninh Hằng còn chưa dậy.

      giờ tình hình của ta rất kỳ lạ. Trong cung vẫn chưa có tin tức Thái hậu băng hà, nhất thời ta nghĩ ra ý đồ của Hoàng đế, mà đến giờ vẫn chưa biết là ai phái sát thủ tới giết ta. Mà Ninh Hằng giờ lại như thế…

      Ta đúng là vẫn sớm rời khỏi Kinh thành tốt hơn.

      Nghe theo lời Tống đại phu đến phía tây thành, rất thuận lợi chọn được tráng sĩ dáng người vạm vỡ thoạt nhìn có sức có võ bảo vệ ta xuôi nam, ta hỏi tên vị tráng sĩ rồi đưa tiền đặt cọc, dặn đêm mai giờ Thìn sáu khắc chuẩn bị xe ngựa đợi ta dưới cây liễu ở đông thành.

      Lúc ta quay về hẻm nam thành, nhân tiện mua cho đầu gỗ và Nhạn Nhi hai chén đậu hũ cùng mấy chiếc màn thầu (bánh bao). Lúc Ninh Hằng ăn bánh bao, trước mặt ta khiển trách Nhạn Nhi lượt, bảo nàng được lung tung, Nhạn Nhi vẫn cúi đầu lời nào.

      Sau đó ta nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng ở chung với Ninh Hằng và Nhạn Nhi, nên vẻ mặt cũng dịu dàng lại.

      Lúc này, Ninh Hằng đột nhiên : “Quán Quán, sáng nay nàng đâu thế?”

      Tim ta đập mạnh, nhưng vẻ mặt vẫn như trước: “ tìm Tống đại phu.”

      Ninh Hằng : “Lần sau ta cùng nàng.”

      “Ngươi được ra ngoài, tất cả mọi người bên ngoài đều tìm ngươi.” Ta liếc mắt nhìn Nhạn Nhi, hỏi: “Muội có cho biết nguyên nhân chưa?” Ta thấy Nhạn Nhi lắc đầu, nghĩ thầm dù sao ta cũng sắp rời , cho Ninh Hằng biết cũng sao, : “Trước kia ngươi là…”

      Nhạn Nhi đột nhiên : “Trước kia người là phu quân được đính hôn với tỷ tỷ.”

      Ta suýt nữa phun sạch nước trong miệng, ta trừng mắt nhìn Nhạn Nhi. Nhạn Nhi bắt đầu ấp úng, bộ dáng như thể ta ép buộc nàng ấy được ra . Ta bất đắc dĩ, quét mắt nhìn Ninh Hằng, lại nghiêm túc nhìn ta : “Chuyện trước kia như thế nào ta đều muốn biết.”

      Ta giật mình.

      Nhạn Nhi cười rạng rỡ, “Ninh đại ca rất đúng, trước kia xảy ra chuyện gì đều quan trọng, chuyện sau này mới là quan trọng.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :