Chương 124: Lại bỏ trốn
Editor: Táo đỏ phố núi
Ánh mắt trời chiếu vào cửa sổ sát đất khúc xạ vào trong căn phòng, chiếu sáng tất cả mọi vật. sàn nhà, quần áo trong của đôi nam nữ rơi tán loạn, giường, đôi nam nữ nằm tựa vào nhau mà ngủ.
Mở mắt ra, Nhiếp Tử Phong mỉm cười hôn lên Nhiếp Tử Vũ gối đầu ngủ cánh tay của mình, khoé miệng vô thức cong lên thành hình vòng cung, trong lòng cảm thấy ấm áp. nhìn chăm chú bằng ánh mắt thâm tình lúc lâu, đột nhiên đưa tay ra chỉ chỉ vào cái mũi của . Taoo do leê quíy dđono.
biết lát nữa tỉnh dậy, khi phát ra người đàn ông tối qua là mình có phản ứng gì!
lúc còn nghĩ ngợi, đột nhiên ngoài của có tiếng gõ cửa vang lên. Sợ Vũ Vũ giật mình thức giấc, cho nên Nhiếp Tử Phong vội vã mặc áo ngủ ở bên cạnh vào rồi vội vã ra ngoài.
"Chuyện gì?" Nhiếp Tử Phong nhíu mày, vui nhìn người người giúp việc cắt ngang khoảnh khắc hạnh phúc của .
"Cậu chủ, có vị gọi là 'Joe' tiên sinh ở dưới lầu, ta muốn gặp cậu.”
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, sau đó gật gật đầu: " bảo cậu ta chờ lát, tôi xuống ngay.” xong, lập tức khép cửa lại.
tới thời gian nên giải quyết triệt để tất cả các vấn đề!
Nhiếp Tử Phong nghĩ như vậy, quay người trở lại giường, cúi người xuống hôn lên trán của Nhiếp Tử Vũ, sau đó mới xoay người mở tủ quần áo ra lấy bộ quần áo sạch rồi cầm vào phòng tắm.
. . .
"Có việc gì?" Dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt chải đầu, thay bộ quần áo vest vào vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong có vẻ như tỏa sáng, tinh thần sảng khoái, trán cũng toả ra khí chất sáng ngời.
Nhìn thấy khuôn mặt điển trai của lộ vẻ tươi cười, Joe nhìn ra là có tâm trạng rất vui vẻ.
"Tôi làm tất cả mọi việc giống như lời dặn dò của rồi, vậy có thể cho tôi biết Na… đúng, Vũ Vũ ấy sao rồi?" Tất cả đều làm theo như lời ta , tối quan đưa Vũ Vũ tới đây rồi sau đó lại đưa những nhân viên khác rời khỏi đây. Mà chờ ở khách sạn cả đêm cũng thấy bóng dáng đâu, rất sợ xảy ra chuyện gì, vì thế mới sáng sớm vội vã chạy tới đây rồi.
" ấy trở thành người phụ nữ của tôi rồi, ấy rất ổn.” Nhiếp Tử Phong bá đạo tuyên bố, xem như trả lời câu hỏi của ta.
Nghe đến đó, dù cho có ngốc chăng nữa, Joe cũng hiểu được.
"Vậy lịch trình ngày hôm nay. . . Ý tôi , để cho Vũ Vũ rời khỏi đây sao?” ra đây là vấn đề mà ta quan tâm nhất.
Nhiếp Tử Phong chợt nhíu mày lại, hai chữ rất kiên định bật ra khỏi miệng: " !" người của rồi, làm sao có thể để cho rời khỏi được? Hơn nữa, sớm quyết định rồi, chờ tất cả những chuyện này kết thúc dùng gông xiềng hôn nhân để buộc lại bên người của mình. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong nhìn Joe chăm chú, lúc sau : "Bây giờ ấy , tương lai cũng bao giờ ."
"À. . . Thế nhưng. . ." Mặc dù sớm có đoán ra được, nhưng khi Joe thực nghe thấy điều này vẫn tránh khỏi cảm thấy hốt hoảng. Tạm thời tới chuyện Vũ Vũ quan trọng đối với công ty như thế nào, chỉ bằng tư cách là bạn bè ta cũng nên mấy câu giúp . “Hôm nay kết hôn, tại sao lại muốn giữ ấy lại, chẳng lẽ muốn Vũ Vũ làm…”
Nhưng mà Joe chưa hết câu, Nhiếp Tử Phong liền sẵng giọng cắt ngang lời của ta.
" ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là người vợ duy nhất của tôi!"
kiên định trong lời tuyệt đối thể nghi ngờ gì. Joe nhìn vẻ mặt rất dứt khoát của , liền hiểu phải đùa. Nhưng mà, tạp chí có tới hôn lễ là vào hôm nay, chuyện này bảo ta lý giải lời này của như thế nào đây.
"Vậy hôn lễ hôm nay?"
" có hôn lễ!" Đây chính là câu trả lời của . Sau khi xong Nhiếp Tử Phong liền đứng dậy.
Khóe miệng cong cong thành nụ cười nham hiểm, ánh mắt nheo lại biết nhìn đâu, lúc này biểu của Nhiếp Tử Phong biến đổi hoàn toàn, khiến cho người ta thể biết được suy nghĩ điều gì.
. . .
Sau khi biết được đáp án của Joe rời , chờ tới khi bóng dáng của ta biến mất khỏi tầm mắt của mình, Nhiếp Tử Phong liền vội vã bảo người làm chuẩn bị bữa sáng, còn mình trở về phòng tiếp tục cùng người ở trong lòng hâm nóng lát.
Nhưng mà điều thể ngờ tới là, khi hớn hở đẩy cửa phòng ra nhìn về phía giường của mình, lại hề nhìn thấy người mình mong muốn, sau đó lại vào phòng tắm tìm, nhưng mà vẫn hề thấy đâu. chỉ có như vậy, quần áo vốn vẫn rơi vãi đầy dưới đất của cũng biến mất còn chút gì.
Đối mặt với chăn nệm lộn xộn ở giường, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, sắc mặt tái xanh.
Chết tiệt! lại bỏ trốn rồi!
※
Cuối cùng vẫn bỏ trốn.
Ngồi ở trong xe taxi, hai tay của Nhiếp Tử Vũ ôm ngực, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Thực ra mới sáng sớm tỉnh rồi, nhưng mà giả vờ ngủ say mà thôi. Sau khi xuống dưới lầu, cũng len lén xuống dưới lầu, lại nghe thấy đoạn đối thoại của và Joe, ngờ là tất cả chuyện tối qua là do sắp xếp. tiếp nhận được chuyện này, cho nên nhân cơ hội trốn ra từ cửa sau.
Hôm nay, kết hôn. . .
đánh mất trái tim, mất trong sạch, nhưng muốn ngay cả chút tự tôn cuối cùng cũng mất . Mặc dù , nhưng muốn xen vào cuộc hôn nhân của , trở thành người thứ ba khiến người ta phỉ nhổ…
Những màn hình cực lớn ở bên đường truyền hình trực tiếp trường bổi hôn lễ của , có thể là gây chú ý của toàn thành phố. Nhìn những hình ảnh ra vào có đôi có cặp của bọn họ mấy ngày qua, thậm chí còn có thể tưởng tượng ta, chỉ lát nữa thôi, cười rực rỡ, trao nhẫn cho chị ta, sau đó trong những lời chúc phúc của mọi người, thâm tình ôm hôn chị ta…
!
Nghĩ tới đây, nước mắt của thi nhau trào ra, trong lòng nhói đau từng cơn, khiến cho lúc lâu sau mới có thể trở lại bình thường.
tiếp nhận được! muốn suy nghĩ nữa, lắc đầu mạnh, cố gắng gạt bỏ tất cả những suy nghĩ khiến mình đau khổ ra khỏi đầu.
Đột nhiên Nhiếp Tử Vũ rời khiến cho Nhiếp Tử Phong bị đả kích nặng nề, chỉ lát sau liền lái xe rời khỏi biệt thự ở bờ biển, về hướng khách sạn ở, luôn tiện điện thoại cho Joe ngăn cản lại.
Chết tiệt!
Nhiếp Tử Phong tức giận đến mức gân xanh trán cũng tuôn hết ra, khoé mắt giật giật, đập cái vào tay lái.
Tất cả đều giống như tính toán của , chỉ có chuyện rời khỏi là nằm trong suy nghĩ của ! khó có thể tưởng tượng, nếu phát trễ chút, có phải lại muốn cách xa ba năm rồi mới gặp lại .
lúc còn suy nghĩ, chợt có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, thèm dừng xe, trực tiếp mở Bluetooth nhận nghe.
Vừa mới nhấn nút nhận, còn chưa kịp câu ‘alo’, đầu bên kia lên tiếng rồi.
“Tử Phong, con ở đây vậy? tới hai canh giờ nữa là hôn lễ bắt đầu rồi, sao bây giờ con vẫn ở bên ngoài, còn mau trở về !” Người chuyện chính là mẹ Nhiếp.
Nhiếp Tử Phong cau mày, thản nhiên : "Hôn lễ vẫn cử hành bình thường.” Cho dù xuất !
“Nhà họ Quan qua đây hỏi nhiều lần, hỏi là khi nào con mới tới?”
"Chờ con bắt được cục cưng của con , rồi tự nhiên con đến.”
“Cái gì? Tử Phong, cái thằng này mớ cái gì vậy?”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong khẽ cười tiếng, nhân tiện thêm câu: "Con dẫn người của con về ra mắt ba mẹ.” xong, để ý tới phản ứng của đầu bên kia liền cúp điện thoại.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương này là quà dành cho chị em FA ạ, ko đâu chơi ở nhà đọc truyện cho đỡ buồn 
Chương 124: Lại bỏ trốn
Editor: Táo đỏ phố núi
Ánh mắt trời chiếu vào cửa sổ sát đất khúc xạ vào trong căn phòng, chiếu sáng tất cả mọi vật. sàn nhà, quần áo trong của đôi nam nữ rơi tán loạn, giường, đôi nam nữ nằm tựa vào nhau mà ngủ.
Mở mắt ra, Nhiếp Tử Phong mỉm cười hôn lên Nhiếp Tử Vũ gối đầu ngủ cánh tay của mình, khoé miệng vô thức cong lên thành hình vòng cung, trong lòng cảm thấy ấm áp. nhìn chăm chú bằng ánh mắt thâm tình lúc lâu, đột nhiên đưa tay ra chỉ chỉ vào cái mũi của .
biết lát nữa tỉnh dậy, khi phát ra người đàn ông tối qua là mình có phản ứng gì!
lúc còn nghĩ ngợi, đột nhiên ngoài của có tiếng gõ cửa vang lên. Sợ Vũ Vũ giật mình thức giấc, cho nên Nhiếp Tử Phong vội vã mặc áo ngủ ở bên cạnh vào rồi vội vã ra ngoài.
"Chuyện gì?" Nhiếp Tử Phong nhíu mày, vui nhìn người người giúp việc cắt ngang khoảnh khắc hạnh phúc của .
"Cậu chủ, có vị gọi là 'Joe' tiên sinh ở dưới lầu, ta muốn gặp cậu.”
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, sau đó gật gật đầu: " bảo cậu ta chờ lát, tôi xuống ngay.” xong, lập tức khép cửa lại.
tới thời gian nên giải quyết triệt để tất cả các vấn đề!
Nhiếp Tử Phong nghĩ như vậy, quay người trở lại giường, cúi người xuống hôn lên trán của Nhiếp Tử Vũ, sau đó mới xoay người mở tủ quần áo ra lấy bộ quần áo sạch rồi cầm vào phòng tắm.
. . .
"Có việc gì?" Dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt chải đầu, thay bộ quần áo vest vào vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong có vẻ như tỏa sáng, tinh thần sảng khoái, trán cũng toả ra khí chất sáng ngời.
Nhìn thấy khuôn mặt điển trai của lộ vẻ tươi cười, Joe nhìn ra là có tâm trạng rất vui vẻ.
"Tôi làm tất cả mọi việc giống như lời dặn dò của rồi, vậy có thể cho tôi biết Na… đúng, Vũ Vũ ấy sao rồi?" Tất cả đều làm theo như lời ta , tối quan đưa Vũ Vũ tới đây rồi sau đó lại đưa những nhân viên khác rời khỏi đây. Mà chờ ở khách sạn cả đêm cũng thấy bóng dáng đâu, rất sợ xảy ra chuyện gì, vì thế mới sáng sớm vội vã chạy tới đây rồi.
" ấy trở thành người phụ nữ của tôi rồi, ấy rất ổn.” Nhiếp Tử Phong bá đạo tuyên bố, xem như trả lời câu hỏi của ta.
Nghe đến đó, dù cho có ngốc chăng nữa, Joe cũng hiểu được.
"Vậy lịch trình ngày hôm nay. . . Ý tôi , để cho Vũ Vũ rời khỏi đây sao?” ra đây là vấn đề mà ta quan tâm nhất.
Nhiếp Tử Phong chợt nhíu mày lại, hai chữ rất kiên định bật ra khỏi miệng: " !" người của rồi, làm sao có thể để cho rời khỏi được? Hơn nữa, sớm quyết định rồi, chờ tất cả những chuyện này kết thúc dùng gông xiềng hôn nhân để buộc lại bên người của mình. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong nhìn Joe chăm chú, lúc sau : "Bây giờ ấy , tương lai cũng bao giờ ."
"À. . . Thế nhưng. . ." Mặc dù sớm có đoán ra được, nhưng khi Joe thực nghe thấy điều này vẫn tránh khỏi cảm thấy hốt hoảng. Tạm thời tới chuyện Vũ Vũ quan trọng đối với công ty như thế nào, chỉ bằng tư cách là bạn bè ta cũng nên mấy câu giúp . “Hôm nay kết hôn, tại sao lại muốn giữ ấy lại, chẳng lẽ muốn Vũ Vũ làm…”
Nhưng mà Joe chưa hết câu, Nhiếp Tử Phong liền sẵng giọng cắt ngang lời của ta.
" ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là người vợ duy nhất của tôi!"
kiên định trong lời tuyệt đối thể nghi ngờ gì. Joe nhìn vẻ mặt rất dứt khoát của , liền hiểu phải đùa. Nhưng mà, tạp chí có tới hôn lễ là vào hôm nay, chuyện này bảo ta lý giải lời này của như thế nào đây.
"Vậy hôn lễ hôm nay?"
" có hôn lễ!" Đây chính là câu trả lời của . Sau khi xong Nhiếp Tử Phong liền đứng dậy.
Khóe miệng cong cong thành nụ cười nham hiểm, ánh mắt nheo lại biết nhìn đâu, lúc này biểu của Nhiếp Tử Phong biến đổi hoàn toàn, khiến cho người ta thể biết được suy nghĩ điều gì.
. . .
Sau khi biết được đáp án của Joe rời , chờ tới khi bóng dáng của ta biến mất khỏi tầm mắt của mình, Nhiếp Tử Phong liền vội vã bảo người làm chuẩn bị bữa sáng, còn mình trở về phòng tiếp tục cùng người ở trong lòng hâm nóng lát.
Nhưng mà điều thể ngờ tới là, khi hớn hở đẩy cửa phòng ra nhìn về phía giường của mình, lại hề nhìn thấy người mình mong muốn, sau đó lại vào phòng tắm tìm, nhưng mà vẫn hề thấy đâu. chỉ có như vậy, quần áo vốn vẫn rơi vãi đầy dưới đất của cũng biến mất còn chút gì.
Đối mặt với chăn nệm lộn xộn ở giường, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, sắc mặt tái xanh.
Chết tiệt! lại bỏ trốn rồi!
※
Cuối cùng vẫn bỏ trốn.
Ngồi ở trong xe taxi, hai tay của Nhiếp Tử Vũ ôm ngực, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Thực ra mới sáng sớm tỉnh rồi, nhưng mà giả vờ ngủ say mà thôi. Sau khi xuống dưới lầu, cũng len lén xuống dưới lầu, lại nghe thấy đoạn đối thoại của và Joe, ngờ là tất cả chuyện tối qua là do sắp xếp. tiếp nhận được chuyện này, cho nên nhân cơ hội trốn ra từ cửa sau.
Hôm nay, kết hôn. . .
đánh mất trái tim, mất trong sạch, nhưng muốn ngay cả chút tự tôn cuối cùng cũng mất . Mặc dù , nhưng muốn xen vào cuộc hôn nhân của , trở thành người thứ ba khiến người ta phỉ nhổ…
Những màn hình cực lớn ở bên đường truyền hình trực tiếp trường bổi hôn lễ của , có thể là gây chú ý của toàn thành phố. Nhìn những hình ảnh ra vào có đôi có cặp của bọn họ mấy ngày qua, thậm chí còn có thể tưởng tượng ta, chỉ lát nữa thôi, cười rực rỡ, trao nhẫn cho chị ta, sau đó trong những lời chúc phúc của mọi người, thâm tình ôm hôn chị ta…
!
Nghĩ tới đây, nước mắt của thi nhau trào ra, trong lòng nhói đau từng cơn, khiến cho lúc lâu sau mới có thể trở lại bình thường.
tiếp nhận được! muốn suy nghĩ nữa, lắc đầu mạnh, cố gắng gạt bỏ tất cả những suy nghĩ khiến mình đau khổ ra khỏi đầu.
Đột nhiên Nhiếp Tử Vũ rời khiến cho Nhiếp Tử Phong bị đả kích nặng nề, chỉ lát sau liền lái xe rời khỏi biệt thự ở bờ biển, về hướng khách sạn ở, luôn tiện điện thoại cho Joe ngăn cản lại.
Chết tiệt!
Nhiếp Tử Phong tức giận đến mức gân xanh trán cũng tuôn hết ra, khoé mắt giật giật, đập cái vào tay lái.
Tất cả đều giống như tính toán của , chỉ có chuyện rời khỏi là nằm trong suy nghĩ của ! khó có thể tưởng tượng, nếu phát trễ chút, có phải lại muốn cách xa ba năm rồi mới gặp lại .
lúc còn suy nghĩ, chợt có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, thèm dừng xe, trực tiếp mở Bluetooth nhận nghe.
Vừa mới nhấn nút nhận, còn chưa kịp câu ‘alo’, đầu bên kia lên tiếng rồi.
“Tử Phong, con ở đây vậy? tới hai canh giờ nữa là hôn lễ bắt đầu rồi, sao bây giờ con vẫn ở bên ngoài, còn mau trở về !” Người chuyện chính là mẹ Nhiếp.
Nhiếp Tử Phong cau mày, thản nhiên : "Hôn lễ vẫn cử hành bình thường.” Cho dù xuất !
“Nhà họ Quan qua đây hỏi nhiều lần, hỏi là khi nào con mới tới?”
"Chờ con bắt được cục cưng của con , rồi tự nhiên con đến.”
“Cái gì? Tử Phong, cái thằng này mớ cái gì vậy?”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong khẽ cười tiếng, nhân tiện thêm câu: "Con dẫn người của con về ra mắt ba mẹ.” xong, để ý tới phản ứng của đầu bên kia liền cúp điện thoại.
Last edited by a moderator: 14/7/17