Chương 43 Mời dùng phương thức của người thường chuyện với ta “Tiểu thư Khuynh , mời dùng phương thức của người thường chuyện với ta.” Đối phương chậm rãi mở miệng, ngữ khí lễ phép mà xa cách. Khuynh ôm đầu đứng dậy nổi, nếu cả đời ngốc ở cái thế giới này, nàng thà cả đời bình thường . Tiếp theo là tiếng thở dài, bên tai Khuynh liền vang lên trận bước chân, tiếng cọ xát của áo choàng cùng thảm xe ngựa khiến cho sống lưng của nàng căng thẳng. “Nàng vì sao phát run?” Thân hình này của Trường Minh chỉ là dùng ý niệm thực thể hóa, phải thân thể của . “Ta… ta biết!” Mồm mép Khuynh cứng đơ, nàng cũng muốn biết bản thân mình tại sao phải sợ. Tựa như lần đầu tiên gặp mặt , làm cho người ta rét mà run. Tựa như từ khi đến đây, mỗi buổi tối ở trong mộng nàng bị đôi con ngươi đen làm cho nàng sợ hãi đến bừng tỉnh. Tựa như mỗi lần nhìn thấy , trái tim giống như là muốn nổ vậy, tứ chi vô lực, toàn thân chột dạ, nàng căn bản dám nhìn tới ánh mắt , trừ bỏ lần trước bản thân mình phát điên, có thần trí dám xông lên nắm cổ áo – – bất quá nàng biết sai rồi, nàng sai lầm rồi, tại cho dù cho nàng mười lá gan, nàng cũng dám làm như thế. Lại là trận trầm mặc. Ngay tại lúc Khuynh cho là rời , thân thể của nàng bắt đầu chuyển động, sau đó lấy loại phương thức quỳ ngồi đúng tiêu chuẩn thục nữ ngồi xuống, đột nhiên nhìn đến đối phương trước mặt, nàng có lựa chọn nhìn thẳng , lông tơ dựng đứng lên. Nam nhân đối diện cũng lẳng lặng nhìn nàng, toàn bộ trang phục có bất kì nếp nhăn, sạch thể xâm phạm, ngũ quan càng có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn dật. có nụ cười, toàn bộ khí đều đông lại. “Tuy tiểu thư Khuynh cũng có bị hạn chế tự do, bất quá nàng vẫn là người chờ xử tội, cũng thích hợp lại chung quanh, tới gần hoàng tộc kỳ thực cũng là được phép.” Từ ngữ của như là máy móc, ánh mắt Khuynh nhìn chung quanh mơ hồ, nhưng dám nhìn người . “Bất quá Lam Tranh là đệ đệ của ta, người xem trọng ta cũng muốn gây cản trở.”Trường Minh chút để ý ánh mắt bay loạn của nàng, chỉ : “Bất quá nếu nàng còn muốn trở về, thể có con, cho dù có cũng chỉ có thể giữ ở thần giới.” “, , ngài hiểu lầm…” Khuynh run lên nửa ngày mới nặn ra được mấy chữ. “Nàng nên biết Lam Tranh cũng chưa bao giờ cho nữ tử tới gần tẩm cung của , cho nên nàng hẳn là tương đối đặc biệt.” Đặc biệt dễ khi dễ sao? =_= “Phụ hoàng cùng mẫu hậu biết chuyện này, cho nên rất có khả năng triệu kiến nàng. Nàng phải chuẩn bị sẵn sàng, học tập các loại lễ nghi hoàng cung, bởi vì ở phương diện nào nàng cũng rất kém.” “Các loại… chờ chút! Ta muốn.” ngắt lời nàng: “Tiểu thư Khuynh đồng ý học tập sao? Ta hiểu suy nghĩ của người phàm, nhưng đây là bắt buộc, thể chất của nàng còn rất kém, tư cách cũng còn chưa đủ, nhưng Lam Tranh hiếm khi kiên trì như vậy, lần trước còn với ta muốn lấy nàng làm phi. Ta nghĩ là nghiêm túc, làm huynh trưởng ta thấy cần thiết phải nhắc nhở nàng, cầu của phụ hoàng cùng mẫu hậu còn cao hơn ta. Nếu nàng cố gắng tốt, có lẽ trong vòng hai trăm năm là có thể thành hôn.”
Chương 44 Muội rồi, các người làm sao ở chung “Hai.. hai trăm năm?” Khuynh nhốn nháo trận, nếu phải tay chân đều bị pháp thuật cố định, nàng lập tức nhảy xuống xe, che mặt rơi lệ mà chạy . Nếu như chuyện cưới xin tốn hai trăm năm, vậy thời gian để nàng có thể về nhà dài đến bao nhiêu? Khuynh đột nhiên có loại cảm giác mê muội mà tuyệt vọng. Nam nhân nhàng ‘ừ’ tiếng, cánh môi mỏng manh mang theo độ ấm: “Hai trăm năm hề dài, nàng trước hết tu luyện ra thân Thần Tộc, chứng minh mình là trong sạch.” “Ta… ta vốn là trong sạch!” “Chờ mấy ngày nữa ta sai Nam Huân qua cung Thiên Xu cho nàng biết an bày cụ thể. Chúng ta an bày sư phụ dạy nàng bắt đầu tu hành.” Hai huynh đệ này đều là nghe người khác chuyện. Đầu óc Khuynh ong ong, nàng mơ hồ đáp cái, “Ờ.”. Kế tiếp Trường Minh phần lớn về Thần giới tu luyện như thế nào, các thuật ngữ chuyên dụng, mặc dù từng cái từ ngữ đều nhẫn nại giải thích lần, bất quá Khuynh nghe rất trừu tượng. Tựa như cầu người bình thường đột nhiên biến thành Siêu Xayda, căn bản nhiệm vụ thể thực nha. Buổi chuyện ngắn ngủn nhưng mặt Khuynh tái nhợt, cả người đều giống như trải qua chiến trường gió bão tàn phá, chân ngồi quỳ run lên, đến lúc kết thúc Trường Minh mới nhàng phất phất tay áo : “Lúc nãy sai Nam Huân mang nàng đến, động tác có chút vô lễ, nàng cũng cần để ý.” Đối với hoàng tử mà , mấy lời này nể tình. Khuynh chỉ muốn rời , vội : “ sao.” “Nàng mặc dù là người phàm, bất quá nếu đến thần điện cũng phải hiểu được quy củ của Thần Tộc. Công chúa phương Bắc là khách quý, cũng là hoàng tộc tôn quý, lúc cần thiết nàng phải hiểu được tôn trọng cùng thoái nhượng.” ràng hiểu tôn trọng cùng thoái nhượng là công chúa phương Bắc . Khuynh vẫn :“Được.” “Ta còn có số việc cần xử lý, Nam Huân đưa nàng trở về điện Thiên Xu.” “, cần.” “Vậy xin lỗi tiếp được.” căn bản cho nàng cơ hội phát biểu ý nghĩ của mình, hơi hơi vuốt cằm sau đó biến mất ở trong ánh sáng của ngọc bội. Khuynh ngơ ngác nhìn buồng xe ảm đạm, chú thuật người tiêu thất, toàn thân đều giống như còn sức lực ngồi ở thảm lông xe ngựa.. Thẳng đến Nam Huân vén rèm lên, tức giận : “Đến cung Thiên Xu.” Nàng mới bỗng dưng đứng lên nhanh như chớp, sau đó nhảy xuống xe ngựa, cũng quay đầu lại chạy ra. …………….. “Điện hạ Trường Minh, làm cho ngài đợi lâu.” Lê Thiên Thường mang theo giọng mềm mại, bên cạnh còn có Toàn Cơ đầu tóc đỏ như là ngọn lửa thiêu đốt cả bầu trời. Điểm kết thúc của chuyến du hành là điện Toàn Cơ của công chúa Toàn Cơ, dựa theo lễ tiết, công chúa phương Bắc đến thương nghị hôn lễ của điện hạ Toàn Cơ, cho nên bọn họ cần phải cùng nhau tế Thiên Đài, vì hai nước cầu phúc, quá trình này chỉ có nữ tử cao quý thánh khiết mới có thể tiến hành, cho nên Trường Minh làm thái tử cần phải chờ ở bên ngoài. Trường Minh gật gật đầu, sau đó cầm ngọc bài trong tay, dấu vết bỏ vào tay áo. “Nhân duyên của hai nước là đại trời chúc phúc, nhất định vạn phúc tề thiên, điện hạ Toàn Cơ được làm thần hậu là phúc khí của nàng.” Lê Thiên Thường vô cùng thân thiết kéo tay Toàn Cơ: “Đúng tỷ tỷ?” Khóe môi Toàn Cơ hơi cong: “Đúng vậy. Bắc quốc nhất định rất đỏ lửa.” Lê Thiên Thường vẫn chưa nghe ra châm chọc bên trong, phá lệ cười vui vẻ, kế tiếp nàng cần phải thần điện, bái kiến Thần vương cùng Vương Hậu ở điện Trường Sinh, nàng cần ngoại điện trước để bỏ hết thảy vũ khí cùng pháp lực mới có thể vào điện. Đối với việc hôn này, Toàn Cơ phản kháng lâu, bây giờ có thể nghe lời như vậy, cùng Lê Thiên Thường tế trời là dễ dàng. lúc sau. “Ca, ta vừa mới thả cái Ngũ Độc Chu ở thân nữ nhân đó chờ xem kịch vui.” Toàn Cơ nhún nhún vai, tóc đỏ phô trương khiến khuôn mặt tuyệt sắc của nàng càng thêm diễm. Trường Minh bất đắc dĩ, nhưng cũng theo, nhiều. “Ca ca, nhiều năm như vậy ca vẫn là bộ dạng này.” Toàn Cơ dựa vào lan can, tay tùy ý vung vẩy thanh chủy thủ hoàng kim: “Nếu muội rồi, ca cùng Lam Tranh làm sao ở chung?” Lông mi Trường Minh nhàng run rẩy, cuối cùng buông mi mắt: “Có lẽ cứ như vậy cũng tốt.” Toàn Cơ lười biếng lườm liếc: “Liền như bây giờ?” “Ừ.” Toàn Cơ đấm đấm bả vai ca ca nhà mình, : “Ca vĩnh viễn , nó liền vĩnh viễn nghe, hai người các người ràng đều rất quan tâm đối phương, vì sao cố tình thể tốt đẹp như vậy?” Trường Minh mím môi, có mở miệng. Toàn Cơ nhìn , có loại cảm giác bị thất bại, chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Đối với việc vì sao biến thành bộ dáng trầm mặc này, trong lòng nàng có đáp án, nhưng có số việc là kiêng kị, cho dù là em ruột cũng phải có thể nhắc tới. Nàng cố ý : “Cứ như vậy cũng tốt, nếu có ngày muội nhìn đến huynh đệ các người vai kề vai chuyện trò vui vẻ, đó mới là điên cuồng.” Trường Minh nghe vậy lại nhàng mím môi. Tuy rằng vẫn cười nhưng ánh mắt cũng mềm mại rất nhiều. “Bất quá hi vọng muội có thể điên cuồng chút tốt rồi.” Toàn Cơ cũng khẽ cười.
Chương 45 Nếu ngủ được, cứ tới đây Tối hôm đó Khuynh gặp cơn ác mộng. Trong mộng có con dã thú đầu đen đuổi theo nàng, nàng ngừng chạy, nhưng bỗng dưng tuyết trắng đầy trời, toàn bộ thế giới đều là mảnh trắng xoá. Chợt tầng tuyết đổ sụp, mà dưới hai chân là vực sâu vạn trượng đầy nham thạch nóng chảy!! Nàng hét lên tiếng, ngồi dậy, phát chung quanh là tường ngọc lạnh tanh, mà trán nàng đầy mồ hôi lạnh. Vừa rồi hét cũng đủ lớn, nàng lo lắng nhìn xuyên qua khe hở bình phong, muốn nhìn cái xem hoàng tử điện hạ cáu kỉnh có bị bản thân mình hù hay . Nhưng chỉ thấy tấm đệm giường lộn xộn. “Điện hạ Lam Tranh?” Nàng thử kêu câu. Phòng ngủ trống trải. cũng ngon giấc, biết chạy đâu. Cả người Khuynh lạnh như băng, trong đầu còn bị ác mộng vừa rồi dây dưa, có loại cảm giác sợ hãi đến còn gì để . Chỉ cần vừa nhắm mắt, đầy trong óc đều là những hình ảnh nhìn thấy ghê người. Dưới tình huống như vậy, nàng căn bản là ngủ được. Run rẩy mặc áo khoác, Khuynh xuống giường, sau đó đẩy cửa ra ngoài. Đây là ngày thứ 59 nàng đến Thần giới. có đèn nê-ông thành thị, bầu trời đêm nơi này đặc biệt tối, nàng biết những vì sao chợt lóe ở trung ra là các tinh linh cầm đèn lồng, nàng cũng biết kiến trúc huy hoàng treo ở trung là điện Trường Sinh vĩ đại của thành Đông Phương. Khuynh chậm rãi dọc theo hành lang gấp khúc, gió đêm thổi, tắm ánh trăng mới miễn cưỡng khiến mình trấn định lại. Điện Thiên Xu rất lớn, so sánh với cung Ngọc Hành của Trường Minh, nơi này thủ vệ rất ít, ở trong tẩm cung của Lam Tranh gần như thấy được người. có vẻ như vô cùng thích người ngoài quấy rầy, tâm phúc cũng chỉ có Già Diệp. Ngẫu nhiên cáu kỉnh mười con trâu cũng đỡ nổi. Người sống ngàn tuổi mà vẫn tùy ý như đứa . Khuynh nghĩ tới đó đột nhiên dừng bước. Ở chỗ xa, Lam Tranh lẳng lặng nhìn chăm chú vào hồ tiên đầy nước. Thời gian dường như dừng lại người , áo bào kéo mặt đất, lộ ra đoạn cổ bóng loáng, gương mặt như trong suốt. Khuynh ngây cả người, muốn lặng lẽ lui về, thể tới quấy rầy , lại nghe bên tai truyền đến giọng của – - “Nếu ngủ được cứ tới đây a.” Lam Tranh nhìn qua bên nàng, trong con ngươi lóe ra màu vàng dị.