Chương 10: mưu sơn tặc (hai)
Hai ngày sau đó, “Dê béo huynh đệ” được toàn thể đồng nghiệp dưới Thần Phong trại nhiệt tình chiêu đãi, ngoại trừ người, chính là người thiếu niên mơ mộng tài giỏi nhưng được trọng dụng Khí Nha, à… Còn có người nữa, chính là vị huynh đệ trước mắt này. Người này tên Ngưu Đại Thôn, bởi vì hơi ngốc nghếch, cho nên chưa từng phân phó xuống núi cướp bóc, chỉ ở đây làm tạp vụ, giờ phút này, cầm chổi quét dọn trước đại sảnh.
“Đại Thôn huynh đệ, có thể cho ta biết trại chủ các huynh làm gì ?”
Lúc này Phó Du Nhiên cực kỳ buồn bực, chúng tặc này biết ăn lầm thuốc gì, trừ bỏ hạn chế việc ra ngoài của nàng, ai ai nhìn nàng cũng mặt mày hớn hở, hết mực ân cần, bất luận người nịnh bợ dù phải kẻ gian cũng là phường đạo tặc… Ách… Được rồi, bọn họ cũng chẳng phải là người tốt, nhưng mà vẫn rất khác thường. Nhất là Lý Phái Sơn, ngày hôm qua còn đến đây tìm nàng chuyện rất ân cần, áp dụng chiến thuật vòng vèo tìm hiểu tình hình cơ bản của “”, Phó Du Nhiên làm sao mà biết được? Vốn nàng định kể toàn bộ tình trạng tại, nhưng lại lo sợ trái tim của Lý Phái Sơn mỏng manh yếu đuối, lại hươu vượn phen. mình họ Tề, sống bằng nghề buôn bán trà, nhà ở Lâm Giang, trong nhà còn phụ mẫu, dưới có huynh đệ tỷ muội, nhận uỷ thác đến đây tìm người.
Chuyện này hiển nhiên làm cho Lý Phái Sơn hết sức hài lòng, trong lúc chuyện ngừng cường điệu hóa các ưu điểm của “Phó Du Nhiên”, chẳng hề đả động đến chút khuyết điểm nào, ai biết còn tưởng rằng Phó đại trại chủ này là danh môn khuê tú nhà nào. Nghĩ đến đây, cuối cùng Phó Du Nhiên ngửi thấy mùi vị bất thường, NND, đám người này phải người đàng hoàng gì, ngờ lại muốn đề cao trình độ nghiệp vụ, chỉ hận gả nàng ra ngoài nhanh hơn vậy?
Còn Lâm Hi Nguyệt, sau buổi sáng nàng được “đối xử tử tế”, thấy bóng dáng Lâm Hi Nguyệt và Tề Diệc Bắc đâu, trong lòng Phó Du Nhiên thầm mắng biết bao nhiêu lần, Sát thiên đao Lâm Hi Nguyệt này, biết tên kia phải nàng, còn cố tình lôi kéo “Nàng” hồ nháo, để lại mình đơn ở đây. Hỏi người trong trại, bọn họ hoặc là cười trộm đáp, hoặc là biết, hỏi quanh vòng, chỉ còn sót lại vị huynh đệ Đại Thôn này. có cách nào khác, đành thử hỏi lần, mà Ngưu Đại Thôn hình như biết. Phó Du Nhiên gãi gãi đầu, “Ngưu đại hiệp, ta tìm trại chủ các huynh có chuyện quan trọng, nếu tìm giúp ta Lâm Hi Nguyệt cũng được, huynh cho ta biết nàng ở đâu .”
Mơ ước lớn nhất trong cuộc đời của Ngưu Đại Thôn chính là trở thành đại hiệp, cho nên huynh đệ trong trại đều gọi là đại hiệp. Quả nhiên, Ngưu Đại Thôn vừa nghe cách xưng hô của Phó Du Nhiên, lập tức thay đổi thái độ: “Cơm mềm vương huynh đệ, phải ta muốn cho ngươi biết, mà là Khí Nha huynh đệ cho ta chuyện với ngươi.”
Phó Du Nhiên biết thân thể mình mang này vì sao lại biến thành “Cơm mềm vương”, tuy nhiên nàng cũng ngại, chỉ mong sao nhanh chóng gặp được trại chủ “Phó Du Nhiên”.
“Ngưu đại hiệp, ta biết từ trước đến nay huynh luôn hành hiệp trượng nghĩa, thực ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn với trại chủ các huynh…”
“Thả P, thả P, thả P…” (P: rắm ^^)
“Huynh làm sao vậy?” Phó Du Nhiên đen mặt nhìn chằm chằm Ngưu Đại Thôn kêu to. Ngưu Đại Thôn khó xử : “Khí Nha huynh đệ muốn ta xem lời của ngươi như thả P, là huynh đệ tốt của ta, ta phải nghe lời .”
“Huynh…”
“Ngươi đừng có gấp, ta còn biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Phó Du Nhiên có chút nghi ngờ Ngưu Đại Thôn có nghĩ ra biện pháp hay ho nào .
“Ngươi cũng đem lời của mình thành thả P , như vậy khó chịu nữa.”
……………
Phó Du Nhiên cam chịu ngồi ở bậc thang, Ngưu Đại Thôn nhếch miệng cười, “Thế nào? Có phải rất có tác dụng ?”
“Ngưu đại hiệp, bằng như vậy, huynh cho ta biết trại chủ làm gì, ta giúp huynh bắt mười con dế.”
Hai mắt Ngưu đại thôn sáng lên, sưu tầm các loại dế khác nhau là giấc mơ lớn thứ hai của , tuy rằng Khí Nha huynh đệ giao phó, nhưng lực cám dỗ của mười con dế cũng rất lớn. Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, trong cái đầu hỗn độn của Ngưu Đại Thôn đột nhiên lên tia sáng, chỉ vào Phó Du Nhiên hét lớn: “Hang dế trong sơn trại sớm bị ta đào hết rồi, ngươi đâu bắt cho ta được mười con dế chứ? Ngươi xấu xa, dám gạt ta à? May mắn Ngưu Đại Thôn ta so với khỉ còn tinh ranh hơn!"
Phó Du Nhiên im lặng nhìn Ngưu Đại Thôn “so với khỉ còn tinh ranh hơn”, ngoan ngoãn ngửa mặt lên trời thở dài.
“Sao ngươi gì? Có phải còn muốn gạt ta nữa ?”
“Huynh so với khỉ còn tinh ranh hơn, ta làm sao lừa huynh được!”
Ngưu Đại Thôn vừa lòng gật đầu, “Ngươi hiểu được là tốt.” xong, có lẽ cao hứng do phá vỡ được quỷ kế của dê béo, cười thầm điên cuồng khua chổi. Nhìn tư thế này, đem toàn bộ sơn trại phủi sạch lần tuyệt đối bỏ qua .
Cùng lúc này, khắp sơn trại vang lên tiếng chuông đồng “Boong boong”, đây là lệnh mọi người xuống núi, thanh điều động đàn lừa, chẳng lẽ là có buôn bán? phiền muộn, Phó Du Nhiên bật dậy, thẳng đến cổng trại, buồn bực hai ngày, vừa vặn luyện tập mua bán chút. Lúc tới nơi, Lý Phái Sơn đứng trước đám sơn tặc diễn thuyết, vẫn là câu cũ “Phấn khởi lên đường, về nhà bình an”, thấy Phó Du Nhiên đến, chúng tặc đều thấy hơi mất tự nhiên, gãi đầu cười ngây ngô nửa ngày, sơn tặc giáp mới :“Tề công tử, đây là nghề của chúng ta, ngươi cũng đừng chê trách.”
“Nghề nghiệp phân cao thấp, Tề công tử sao có thể là người tầm thường như vậy được?” Lý Phái Sơn cười gượng hai tiếng: “Việc làm của chúng ta quả thực được mọi người chấp nhận, nhưng công tử yên tâm, trại chủ chúng ta thường ngày được tham dự vào chuyện mua bán này, nên nàng đành phải đánh đàn ca hát, vẽ tranh ngâm thơ…”
Đánh đàn ca hát? Vẽ tranh ngâm thơ? Trong “kế hoạch bồi dưỡng Tài nữ” của Cốt ca (chú thích: nghe khi tài nữ về nhà phu quân có thể tăng thêm tiền sính lễ), ra nàng cũng vẽ vài bức tranh, hơn nữa trong lúc tình cờ góp phần phát triển cho nền công nghiệp của Đại Tấn, gián tiếp đẩy mạnh hiểu quả của ngành sản xuất dây đàn và bút lông nước Đại Tấn. Năm ngoái trong huyện tổ chức bình chọn “Mười điều tốt”, Phó Du Nhiên tự tin nếu đạt giải thưởng cá nhân ưu tú cũng có thể mang về ba, bốn lá cờ đỏ. Nhưng mấy lão già trong Ban chấp hành bình chọn e ngại nàng xuất thân kém, lấy lí do cống hiến đủ rồi hủy bỏ tư cách dự thi của nàng, khiến cho tâm tình Phó Du Nhiên suy sụp thời gian, cũng rất hạn chế chạm vào bút lông và đàn, mỹ danh gọi là: Chuyện cũ thương tâm khó nhắc lại.
“Dừng lại!” Phó Du Nhiên vô cùng cảm kích đám người Lý Phái Sơn ra sức bán nàng như vậy, nhưng lại chênh lệch rất xa so với thực tế. Tuy nhiên tại phải là lúc thích hợp để giải thích, dê béo chạy trốn cũng chỗ kêu oan, nàng lập tức cười to: “Sơn ca sai, Tề mỗ ta lẽ nào lại là kẻ phàm phu tục tử đó? Hôm nay đến đây chỉ muốn tham gia náo nhiệt cùng với mọi người thôi.”
Chúng tặc mừng rỡ, nhưng Lý Phái Sơn có chút do dự: “Tề công tử, ngươi là người buôn bán, người quen khắp thiên hạ, nếu để cho người ta biết được ngươi ở trong sơn trại, dường như rất bất lợi với thanh danh của ngươi.”
“Sơn ca sao lại thế, nghề nghiệp phân sang hèn, cũng có nghề nào được làm, tiểu đệ nay có dự định mở rộng sản nghiệp trong nhà, tiến quân sang lĩnh vực khác, lần này đúng là cơ hội thực nghiệm rất tốt.”
Đám sơn tặc rối rít hưởng ứng: “Tề công tử rất đúng, nay thiên hạ thái bình, đầu tư vào sơn trại chúng ta chắc chắn bị lỗ vốn!”
Cứ như vậy, vì chuyện này mà khiến cho “Tề công tử” càng tiến gần đến trái tim của chúng tặc hơn. Mà qua việc hoàn thành chu đáo hành động cướp đoạt này, cũng làm cho chúng tặc nhìn nhận “Tề công tử” với ánh mắt khác. “Tề công tử” chỉ có thiên phú hơn người trong việc làm sơn tặc, mà còn lý giải chuẩn xác các nguyên tắc cướp bóc của Thần Phong trại: Tuyệt đối đuổi cùng giết tận, cấp lộ phí cho dê béo đủ đến An Dương, đây chính là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo ở thể cấp độ cao nhất. Điều này khiến cho đám sơn tặc cùng ồ lên tán thưởng rồi chuyển sang vui mừng cực độ, ánh mắt trại chủ quả nhiên tầm thường, Thần Phong trại, xem như có người kế nghiệp.
Lý Phái Sơn nhất thời kích động đến nỗi nước mắt đầm đìa, lúc nhị ca còn ở núi, hai người thường vì hôn của Phó Du Nhiên mà than ngắn thở dài, tại xem ra cần phải lo lắng nữa, phải tìm được, mà là duyên phận chưa tới thôi. Lý Phái Sơn nhìn “Tề công tử”, càng ngắm càng thuận mắt, càng nhìn càng vừa lòng. Sau này bất luận Du Nhiên gả làm vợ thương nhân, vẫn nên để “Tề công tử” ở rể Thần Phong trại, cũng vì mọi người muốn thường xuyên gặp gỡ. Phiền toái duy nhất chính là Lâm Hi Nguyệt, nếu nàng cũng coi trọng Tề công tử vậy nguy rồi, dù sao nữa Lâm đại nương cũng còn có chút dáng vẻ của nữ nhi. Nếu so sánh với Phó Du Nhiên, phần thắng của nha đầu này cũng chỉ dưới phần trăm thôi, cho nên nhiệm vụ hàng đầu trước mắt chính là đuổi Lâm đại nương về Lâm Đình trại, trừ bỏ hậu họa.
Phó Du Nhiên tất nhiên hề biết suy nghĩ trong lòng Lý Phái Sơn, được thư giãn gân cốt, tâm tình tốt hơn nhiều, đắc ý hoàn toàn quên mất lời thề dưới ánh trăng cùng Tề Diệc Bắc. Quả nhiên làm nam nhân tốt, những được thoải mái ăn thịt uống rượu, mà ngay cả chà vặn tay vặn chân trước mặt mọi người cũng có ai phản đối, hắc hắc, đương nhiên, vẫn nên vặn, chỉ bày ra bản sắc của Phó trại chủ thi oẳn tù tì uống rượu với mọi người, tất nhiên là để lôi kéo trái tim của chúng tặc rồi. Chớp mắt trời cũng sẩm tối, Lâm Hi Nguyệt và Tề Diệc Bắc vốn biến mất hai ngày vừa vào tới đại sảnh, liền thấy ngay cảnh tượng “Tề công tử” rất thân thiết với chúng tặc.
………………………..
Hết chương 10
Chương 11: Tâm nguyện chó má của trại chủ
Tề Diệc Bắc thấy vẻ mặt của Phó Du Nhiên giống như tùy tiện, giận đến tái mặt giơ ngón tay thon dài chỉ: “…. quên lời thề tối hôm đó sao?”
Vẻ mặt chúng tặc vừa hưng phấn lại có chút ám muội, buổi tối? Lời thề? Xem ra trại chủ có triển vọng, cũng khó trách trại chủ coi trọng Tề công tử như vậy, còn đặc biệt chạy xuống núi mua bộ y phục của nữ nhi, lại dặn mọi người giữ bí mật, xem ra muốn tạo cho Tề công tử bất ngờ.
Phó Du Nhiên hưng phấn chơi oẳn tù tì với người khác, gần như quên “thân phận” của mình, mãi đến lúc nghe thấy “chính mình” chỉ trích, mới giật mình quay lại, tuy nhiên, tại nàng có thời gian để ý tới Tề Diệc Bắc giậm chân tức tối.
“Lâm Hi Nguyệt!” Phó Du Nhiên vọt tới trước mặt Lâm Hi Nguyệt:
“Con mẹ chạy đâu thế?” (Phương: vì nữ chính của chúng ta là sơn tặc nên P để nguyên câu chửi cho hợp ngữ cảnh)
Lâm Hi Nguyệt cười khan hai tiếng: “Đến Lâm Đình trại đón cái Yến tiểu thư gì đó.”
Phó Du Nhiên sửng sốt, theo phản xạ hỏi : “Người đâu?”
“Vẫn hôn mê, có lẽ đến sáng mai mới tỉnh.” Nhắc tới đây Lâm Hi Nguyệt thấy tức giận, nàng hề ngược đãi cái Yến Bội Nhược đó, sao nàng ta vừa nhìn thấy nàng ôm ngực gào thét chói tai chứ? còn cách nào khác, đành phải làm cho nàng ta bất tỉnh rồi vác tới đây.
“Nhưng cũng đâu cần mất hai ngày chứ?” Phó Du Nhiên tức giận , “Hơn nữa sao cho ta tiếng rồi hãy ?”
Thái độ khác thường của “Tề công tử” đối với Lâm Hi Nguyệt khiến cho chúng tặc cảnh giác đứng dậy, vì hạnh phúc cả đời của trại chủ, bọn họ tự động tiến lên vây quanh “Tề công tử” và “Phó Du Nhiên”, ngăn chặn Lâm Hi Nguyệt ở bên ngoài, hai tên sơn tặc nhanh chóng bắt cóc Lâm Hi Nguyệt rời khỏi đại sảnh. Lâm Hi Nguyệt la lên phản đối nhưng có hiệu quả, Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc trong lòng mờ mịt, liếc nhìn nhau, sau đó Phó Du Nhiên mới nhớ tới việc phải chất vấn Tề Diệc Bắc, “Sao huynh lại tự ý xuống núi mình mà hỏi ý kiến của ta?”
Tề Diệc Bắc định trả lời, sơn tặc giáp lớn tiếng :
“Tề công tử, trại chủ chúng ta muốn cho ngươi điều kinh hỉ, mới gạt ngươi tự xuống núi .”
“Kinh hỉ?” Lúc này đến phiên Phó Du Nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, phải đón Yến Bội Nhược sao? Sao lại liên quan đến nàng?
Sơn tặc ất tiếp lời: “Kỳ Tề công tử là người phóng khoáng như vậy, đâu có thể để ý tới cách ăn mặc giả nam trang của trại chủ chứ? Cho dù bình thường trại chủ giống nam nhân, tin chắc rằng Tề công tử cũng để ý .”
“A?” Phó Du Nhiên càng nghe càng mơ hồ, Tề Diệc Bắc thở dài đè xuống nỗi buồn bực trong lòng, kéo Phó Du Nhiên ra khỏi vòng vây, thấp giọng : “Chúng ta có duyên phận kỳ lạ như vậy, ta cũng ngại thay hoàn thành tâm nguyện từ .”
Phó Du Nhiên hoàn toàn suy sụp, nàng có phải là xuyên đâu? Sao có thể hiểu được kì diệu trong lời của đây?
“Ta… tâm nguyện gì?”
Tề Diệc Bắc liếc nhìn chúng tặc dỏng tai lên nghe ngóng, bọn họ đều cười cách ám muội, sau đó quay về giả bộ tụ tập uống rượu. Tề Diệc Bắc kéo Phó Du Nhiên đến góc, khẽ : “Hi Nguyệt cho ta biết, ngờ còn tuổi, mà lại có nỗi khổ tâm riêng.”
Phó Du Nhiên trở giọng khinh thường: “Nha đầu chết tiệt kia với huynh những gì? Có thể tỉ mỉ kể lại từ đầu tới cuối cho ta nghe được ?”
Tề Diệc Bắc thở dài:
“Nàng tuy rằng từ sinh trưởng trong trong sơn trại, nhưng lại rất thích mặc trang phục nữ nhi, chỉ vì cha mắc bệnh qua đời, bất đắc dĩ phải tiếp nhận chức vụ trại chủ, từ đó đến nay ép mình phải mặc nam trang, ra trong lòng vô cùng thống khổ.”
Nhìn vẻ mặt Phó Du Nhiên dại ra, Tề Diệc Bắc lại than thở: “Ngày ấy khi chúng ta ra khỏi đại sảnh, Sơn ca phải dịu dàng chút mới có thể thu hút ánh mắt của người khác phái, tốt cho việc xuất giá sau này. Khi đó, ta còn tưởng rằng hận thể gả được, sau này Hi Nguyệt cho ta biết, mỗi khi nhắc tới việc này, vô cùng đau khổ. Từ có nguyện vọng làm hiền thê lương mẫu, nay lại vì bận tâm đến cảm nhận của các vị huynh đệ mà giả vờ thô lỗ, từ bỏ niềm thích, có thể hiểu được trong lòng đau khổ nhường nào. tại ta thay , hoàn thành tâm nguyện, mặc nữ trang lần.”
“Cái gì?” Phó Du Nhiên ngừng ép mình nhẫn nại, nàng biết nha đầu chết tiệt kia nhất định bỏ qua cơ hội tốt lần này, nhưng thế nào cũng nghĩ tới, đúng là suy nghĩ độc ác, nhưng quan trọng chính là mặc nữ trang ư? Trước năm tám tuổi quả Phó Du Nhiên mặc nữ trang, sau vì tiện hoạt động nên loại bỏ tất cả. Đối với nữ sơn tặc Lâm Hi Nguyệt coi trọng hình thức mà , hành động này của Phó Du Nhiên khác gì việc tự cam chịu. Từ đó trở , Lâm Hi Nguyệt nghĩ rất nhiều biện pháp “khuyên” Phó Du Nhiên mặc lại nữ trang, đương nhiên, có lần nào thành công.
“Cho nên… Huynh liền…”
Tề Diệc Bắc gật đầu: ”Lúc đầu chúng ta An Dương may bộ xiêm y, sau đó mới tới Lâm Đình trại đón Bội Nhược, vì vậy mới chậm trễ hai ngày.”
“Bộ y phục kia đâu?”
“Lúc y phục làm xong ta định thay ra, nhưng ta nghĩ lại quấn ngực, nên phần phía trước ngực có hơi chật, sửa lại.”
“Huynh, , cái, gì?”
Phó Du Nhiên lửa giận bộc phát : “Huynh… Huynh nhìn…”
“ có!” Tề Diệc Bắc vội vàng giải thích: “Toàn bộ quá trình thay y phục đều do tay Hi Nguyệt xử lý, ta luôn nhắm mắt lại.”
Phó Du Nhiên tức muốn ói máu, gầm lên: “Lâm Hi Nguyệt! Ta để yên cho !”
Tiếng hét kinh thiên động địa của nàng đục thủng bên tai nghe lén của mọi người, mặc dù nghe thấy hai người gì, nhưng chỉ dựa vào những lời này, hy vọng trại chủ đoạt giải quán quân liên tục tăng cao. Tề Diệc Bắc nhăn mặt nhíu mày : “Hi Nguyệt cũng chỉ muốn tốt cho …”
“Nàng ta muốn chọc tức ta có!”
“Sao có thể? Mặc nữ trang cũng tệ mà, so với việc giống như nam nhân như bây giờ tốt hơn nhiều.”
“Ngươi ai giống nam nhân!”
Tuy rằng mặc nam trang, nhưng nàng vẫn là giai nhân thanh tú có được hay ? Tề Diệc Bắc cúi đầu nhìn lại y phục chính mình, lại nhìn sang chúng tặc giả vờ tụ tập uống rượu, cuối cùng đến góc phòng kéo Khí Nha bày ra bộ mặt buồn bực đến, nhìn với Phó Du Nhiên : “ nhìn chúng ta xem, có khác nhau gì ?”
Phó Du Nhiên nhíu mày càng chặt, cuối cùng cũng thể bác bỏ được ý nghĩ mình giống nam nhân. Ngoại trừ khuôn mặt, nàng cùng Khí Nha tựa như đôi song sinh, y phục giày dép giống nhau, cùng kiểu tóc, giống cả đai lưng, ngay cả trâm gỗ cài đầu cũng xuất xứ từ xưởng. Nhưng điềun quan trọng nhất, Khí Nha là nam nhân. Cuối cùng, Phó Du Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Khí Nha cái, tên tiểu tử thối, có việc gì làm hay sao mà lại học theo bộ dạng của nàng, Khí Nha hiểu gì nhưng cũng trừng mắt lại. Tề Diệc Bắc đến bên cạnh Phó Du Nhiên thấp giọng : “Ta biết vẫn luôn hy vọng quay lại làm nữ nhân, yên tâm , hai ngày sau ta xuống núi mang xiêm y đến, giúp hoàn thành tâm nguyện.”
Đây… sao giống như hai người nhau chuyện vậy? Phó Du Nhiên lại liếc mắt nhìn đám sơn tặc dỏng tai nghe ngóng, cam chịu kéo Tề Diệc Bắc ra ngoài, con mẹ nó, phải chuyện ràng với . Trong thời gian ngắn ngủi tại đây, thể để cho Lâm Hi Nguyệt đem thanh danh lẫy lừng đời của mình phá hỏng còn chút gì. Khí Nha định tiến lên ngăn cản, bị mọi người chặn lại, đừng có đùa, đây chính là cơ hội tốt của trại chủ, sao có thể để tên tiểu tử ngươi phá hỏng được.
Phó Du Nhiên lôi Tề Diệc Bắc thẳng đến phía sau đại sảnh trong “Trác viện”, Tề Diệc Bắc theo thói quen đẩy cánh cửa “Văn hương trai”, Phó Du Nhiên lập tức vội vàng kéo lại, “Huynh làm gì vậy, ta bình thường đều ở gian phòng bên kia.”
“Ta biết.” Tề Diệc Bắc cười : “Tối hôm kia Hi Nguyệt đưa ta tới đây, nàng ngủ phòng của , bảo ta tùy tiện chọn gian, ta liền chọn nơi này.” Dứt lời, nghiêng mình vào, lục lọi châm đèn lên, Phó Du Nhiên bất đắc dĩ theo, thở dài: “Nếu Cốt ca ở đây, thấy ‘ta’ chủ động vào thư phòng, rất kích động.”
Tề Diệc Bắc mỉm cười: “ ngờ, trong sơn trại còn có nơi như vậy.”
Phó Du Nhiên hừ lạnh: “Nơi đây là của cha ta.”
Gian thư phòng này, là của trại chủ tiền nhiệm Phó Nhị Thủy, cũng chính là cha của Phó Du Nhiên cẩn thận kiến tạo. Chịu ảnh hưởng của cha, Phó Du Nhiên thường ngồi hàng giờ trong đó, tuy nhiên sau khi trại chủ tiền nhiệm qua đời, Phó Du Nhiên như chú thỏ nhút nhát, những chữ tựa như “Thư phòng” đều bị Phó Du Nhiên tự động loại bỏ. Ước chừng hơn năm sau, Cốt ca thấy hành động và lời của Phó Du Nhiên dần dần lỗ mãng, sau nhiều lần rút kinh nghiệm, cuối cùng “trao đổi” quy định “phạm thượng” (theo ngôn ngữ của Phó Du Nhiên), khiến cho Phó Du Nhiên đau khổ cả đời. Viết bài văn ngắn gồm ba trăm từ, được tuần núi lần; từ năm trăm chữ đến nghìn chữ, được xuống núi tập hợp; từ nghìn chữ đến hai nghìn chữ, được tham gia cướp bóc lần…
Dưới kiểu quản lý sắt đá của Cốt ca, Phó Du Nhiên đối với “Văn hương trai” này thể ghi hận, mỗi lần qua chỉ muốn bịt mắt để nhìn thấy nó, hôm nay lại chủ động tiến vào. Dù sao cũng quan trọng, mục đích chủ yếu của nàng là phải dạy dỗ tốt cho thiếu niên thuần khiết này nhận thức được xã hội rất hiểm ác … Ách, được rồi, tại là thiếu nữ, vì vậy mà xuất cuộc đối thoại như sau:
Phó Du Nhiên: “Huynh có biết mình vừa phạm phải sai lầm nghiêm trọng ?”
Tề Diệc Bắc: “Hả?”
Phó Du Nhiên: “Sai lầm của huynh là dễ dàng tin tưởng người khác.”
Tề Diệc Bắc ngây ngô hỏi : “Gì?”
Phó Du Nhiên khinh thường : “Người kia chính là Lâm Hi Nguyệt!”
Tề Diệc Bắc “Há?”
Phó Du Nhiên nổi trận lôi đình:
“Hệ thống phát của huynh bị mất cân đối à?”
Tề Diệc Bắc vẻ mặt mờ mịt, giọng của Phó Du Nhiên trở nên vô cùng sắc bén, quát lên: “Mẹ kiếp, huynh nhiều thêm chút!”
Tề Diệc Bắc sau nửa ngày mới phun ra chữ: “Được…”, lại nhớ lời Phó Du Nhiên vừa , nhiều hơn à, kết quả là thêm câu nữa: "Ừ”
Phó Du Nhiên gật đầu, hai từ, xem như có chút tiến bộ, vì để làm cho tức chết, nên nàng lập tức nảy ra quyết định vĩ đại.
“ tại cần huynh trả lời, nghe kĩ lời ta đây.” Phó Du Nhiên giơ giơ nắm tay: “Lâm Hi Nguyệt kia, từ chơi cùng ta, nên phải là thục nữ đàng hoàng gì cả, về sau những chuyện nàng với huynh, toàn bộ được tin! Cái gì mà tâm nguyện của ta? Còn mặc nữ trang? Làm hiền thê lương mẫu? Nàng muốn lấy ta làm trò cười, huynh có hiểu hay ?”
Tề Diệc Bắc nháy mắt mấy cái nhìn Phó Du Nhiên, lên tiếng. Phó Du Nhiên cả giận : “ hiểu chưa?”
“Ta… Có thể ?” Tề Diệc Bắc cẩn thận hỏi lại, đầu năm nay, nữ sơn tặc dễ chọc vào, mà linh hồn nữ sơn tặc ở trong thân xác của nam nhân lại càng được chọc vào. Sau khi được Phó Du Nhiên cho phép, Tề Diệc Bắc khẽ hắng giọng, đồng ý : “Ta cảm thấy Hi Nguyệt phải loại người như vậy, dù sao thể tiếp tục thế này cả đời được, nếu rất khó xuất giá.”
Phó Du Nhiên tức bể phổi, “Ta có gả được hay liên quan gì đến nàng ta? Mà lại càng liên quan gì đến huynh? Huynh rốt cuộc có hiểu lời ta ? Ta : được phép tin tưởng nàng!”
Tề Diệc Bắc lập tức gật đầu, “ hiểu.” Lý trí cho biết, nếu kiên quyết phủ nhận, trường có người phát điên: “Vậy… tâm nguyện của …”
“Tâm nguyện chó má!”
“Này!” Tề Diệc Bắc cũng phát cáu, “ cho phép dùng miệng của ‘Ta’ ra những lời thô tục.”
“Ta hoài nghi huynh có phải nam nhân hay .”
“Tin rằng biết hơn ta.” Tề Diệc Bắc nhịn cơn tức : “Miệng phát ra lời thô tục nhất định phải là nam nhân, trái lại, văn nhã hẳn là ẻo lả.”
Phó Du Nhiên đối với lời này rất xem thường, cũng khó trách, nàng từ đến lớn, người văn nhã nhất từng gặp chỉ có Lý Phái Sơn, nhưng là người nham hiểm, cho nên trong ấn tượng của nàng, cướp đoạt phải là nam nhân! Hai quan điểm dưới ánh mắt “ mến” của Phó Du Nhiên hợp thành , cuối cùng Tề Diệc Bắc đáp ứng tin vào “lời dối” của Lâm Hi Nguyệt nữa, Phó Du Nhiên lúc ấy mới hài lòng bình tĩnh lại.
Lúc này trong phòng chỉ nghe ấm thanh tiếng tim đập Thịch… Thịch…Đôi tai Tề Diệc Bắc được thanh tĩnh nhưng lại đột nhiên trở nên khó chịu, chết tiệt, chẳng lẽ thích bị ngược sao? Nhìn quanh vòng, ánh mắt Tề Diệc Bắc dừng lại tường: “Bức thư pháp này là do cha viết sao?”
Thiểu vô thích tục vận, tính bổn ái khâu sơn.
Ngộ lạc trần võng trung, nhất khứ tam thập niên.
Ki điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên.
Khai hoang nam dã tế, thủ chuyết quy viên điền.
Phương trạch thập dư mẫu, thảo ốc bát cửu gian.
Du liễu ấm hậu diêm, đào lí la đường tiền.
Ái ái viễn nhân thôn, y y khư lí yên.
Cẩu phệ thâm hạng trung, kê minh tang thụ điên.
Hộ đình vô trần tạp, hư thất hữu dư nhàn.
Cửu tại phiền lung lí, phục đắc phản tự nhiên.[1]
Ở phần đề chữ viết: Nước Sở, Cảnh Hiến năm thứ mười, ái nữ Du Nhiên – Lâm Nhị Thủy, Nhật Tuyên tùy bút ngày vui.
Cảnh Hiến năm thứ mười, đó là Đại Tấn năm Chiêu Thái thứ mười tám, cũng chính là mười bảy năm trước, nét chữ của năm câu đầu mạnh mẽ có lực, năm câu sau lại xinh đẹp ràng, hiển nhiên được viết ra từ hai người khác nhau.
Hôm trước Tề Diệc Bắc nhìn thấy bức thư pháp này, cảm thấy rất kinh ngạc, đây là bài thơ rất nổi tiếng “Quy Điền Viên Cư” kỳ , làm cho người ta đọc lên rất có cảm giác “Hào hoa lạc tận kiến chân thuần”[2], giữa những hàng chữ đều toát lên nỗi khát khao được tự do, có cuộc sống thỏa mãn của người chấp bút. Thơ hay, chữ đẹp, quả thực tương xứng với hoàn cảnh xung quanh, làm ơn , nơi này là tặc trại, viết bài thơ xa vời này làm gì?
……………………………
[1] Bài thơ “Quy Điền Viên Cư” kỳ 1 – Đào Tiềm (tức Đào Duy Minh). Dưới đây là bản dịch thơ của Hoàng Tạo – Thivien.net:
Trẻ hùa thói tục, tính thích núi non chơi
Lưới bụi khi trót vướng, chốc ba chục năm trời
Chim lồng nhớ rừng cũ, Cá vũng tiếc đầm khơi
Đồng nam về vỡ rậm, Yên phận ruộng vườn vui
Mười mẫu đất vừa vặn, Tám chín gian sơ sài
Hiên sau du liễu rợp, Thềm trước lý, đào tươi
Xóm cũ tuôn khói bếp, Làng xa thoáng bóng người
Ngõ sâu chó sủa vọng, Ngọn dâu gà gáy dài
Sân ngoài mảy bụi, Nhà rỗng thừa thảnh thơi
Cũi lồng bó buộc mãi, Lại được thoả thuê đời.
[2] “Hào hoa lạc tận kiến chân thuần” là câu thơ trong bài “Luận Thi Kỳ” 4 – Nguyên Hiếu Vấn. Bài này luận về thơ Đào Tiềm đời Đông Tấn, đại ý phong cốt Hán Ngụy đến đời Đông Tấn suy, thi nhân đa phần chú ý câu từ hoa mỹ, nhưng vẫn có Đào Tiềm phong cách tự nhiên bình đạm.
Nguyên văn:
Nhất ngữ thiên nhiên vạn cổ tân,
Hào hoa lạc tận kiến chân thuần.
Nam song bạch nhật Hy hoàng thượng,
Vị hại Uyên Minh thị Tấn nhân.
Dịch thơ:
Mỗi chữ tự nhiên còn mãi mới,
Hào hoa rụng hết thấy chân thuần.
Phục Hy chẳng cản bên nam vách,
Đời Tấn Uyên Minh gửi tấm thân
(Bản dịch của Điệp Luyến Hoa – thivien.net)
... ...... ...... ......
Hết chương 11
Last edited by a moderator: 13/10/15