1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố - Paolo Giordano

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 5 - Chỉnh nét - Chương 30
      tới studio của Marcello Crozza buổi sáng lúc mười giờ, và để có đủ tự tin phải lòng vòng ba lần quanh khu nhà. tôi muốn theo nghề này, ông có thể nhận tôi làm thợ học việc được ? Crozza ngồi cạnh máy rửa phim gật đầu đồng ý. Rồi ông ta xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt lúc này tôi thể trả lương cho được. Ông thể với thôi bỏ ý định đấy , vì chính ông cũng làm điều tương tự như thế này rất nhiều năm về trước, và kỷ niệm của cái thời run rẩy đó là tất cả những gì còn sót lại của niềm đam mê chụp ảnh trong ông. Mặc cho tất cả mọi thất vọng, ông muốn tước cảm giác ấy từ bất kỳ ai.

      Chủ yếu là các bức ảnh chụp vào các kỳ nghỉ. Những gia đình ba hay bốn thành viên, bãi biển hay tại các thành phố nghệ thuật, đứng ôm nhau tại trung tâm quảng trường San Marco hay dưới tháp Eiffel, chụp ngang người và luôn trong những tư thế giống nhau. Các bức ảnh chụp bằng máy tự động, chói nắng quá nhiều hoặc là bị nhòe. Alice thậm chí còn chẳng nhìn chúng nữa: rửa phim rồi nhét tất cả vào phong bì giấy có logo vàng và đỏ của hãng Kodak.

      Phần lớn thời gian làm việc tại cửa hàng, nhận phim hai tư hay ba mươi sáu kiểu cất trong hộp phim bằng nhựa, đánh dấu tên khách hàng, hẹn ngày mai chúng xong, viết biên lai, cảm ơn và tạm biệt.

      Đôi khi vào thứ Bảy có đám cưới. Crozza lái xe qua nhà đón lúc chín giờ kém mười lăm. Ông vẫn mặc bộ quần áo thường ngày và đeo cà vạt. cho cùng ông là phó nháy, đâu phải khách mời.

      Trong nhà thờ cần dựng hai đèn chiếu và lần Alice làm đổ cái khiến nó vỡ tan bậc cầu thang dẫn lên bệ thờ và nhìn Crozza hoảng hốt. Ông ta nhăn nhó như bị mảnh thủy tinh cứa vào chân nhưng rồi sao, dọn nó thôi.

      Ông rất quý mà chẳng hiểu tại sao. Có lẽ vì ông có con, hoặc bởi từ khi cửa hiệu có Alice lúc mười giờ ông có thể tới quán bar xem kết quả sổ xố Enalotto và khi quay về mỉm cười hỏi ông chúng ta giàu chưa? Có lẽ bởi bị què chân và còn mẹ như ông có vợ, và thiếu thốn nhiều khi có phần giống nhau. Cũng có lẽ bởi ông chắc chắn sớm cảm thấy mệt mỏi và chiếc nào đó ông phải tự đóng cánh cửa chớp mình, và rồi lại quay về căn nhà nơi chẳng có ai, với cái đầu rỗng tuếch mà sao lại quá nặng nề.

      Ngược lại, hơn năm rưỡi rồi mà Alice vẫn còn ở đó. Giờ có chìa khóa, buổi sáng tới trước ông và Crozza thấy quét vỉa hè cùng với bà ở cửa hàng thực phẩm bên cạnh, người chẳng bao giờ chào ông lấy lời. Ông trả ít ỏi, chỉ năm trăm euro tháng, nhưng nếu họ cùng tới lễ cưới vào cuối ngày khi dừng trước cổng nhà Della Rocca với chiếc Lancia vẫn nổ máy, ông lấy ví từ bậu xe, đưa thêm tờ năm mươi và hẹn gặp lại vào thứ Hai.

      Đôi khi Alice đưa ông xem những bức hình chụp và hỏi ông thấy thế nào, ngay cả khi giờ đây cả hai đều là ông còn gì để dạy nữa. Họ ngồi xuống ghế và Crozza ngắm các bức ảnh, giơ nó lên ánh sáng, rồi với vài điều về tốc độ máy trập và làm sao tận dụng tối đa máy trập. Ông để xài máy Nikon khi muốn và ông thầm quyết định tặng nó cho khi rời cửa hiệu này.

      "Thứ Bảy này ta cưới", Crozza . Đó là cách ông ám chỉ họ được thuê.

      Alice xỏ chiếc áo khoác bò. Fabio sắp tới đón rồi.

      "Okay, ở đâu vậy?" hỏi.

      Gran Madre. Rồi tiệc cưới tại biệt thự tư đồi. Loại nhà giàu ấy mà", Crozza bình luận với vẻ khinh khỉnh, rồi cảm thấy hối tiếc vì ông nhớ ra Alice cũng tới từ chỗ đó.

      "Mm-mm", ậm ừ. "Bác biết họ ?"

      "Họ gửi thiếp mời. Bác để đâu đó chỗ kia kìa." Crozza chỉ hộc bàn dưới quầy thu ngân.

      Alice tìm sợi dây thun trong túi và buộc lại tóc. Crozza lén nhìn từ chỗ ngồi. lần ông thủ dâm và nghĩ tới khi quỳ gối trong bóng tối bao phủ cửa hàng với cánh cửa chớp hạ thấp. Nhưng sau đó ông cảm thấy tệ hại tới mức thể ăn tối, và ngày hôm sau ông bảo nghỉ ở nhà, muốn có ai vướng chân.

      Alice lật lật đống giấy dập ghim dưới bàn, để đỡ phải chờ đợi hơn là vì quan tâm thực . tìm thấy cái phong bì cứng khổ lớn. mở nó ra và cái tên nhảy bật khỏi trang giấy cùng kiểu chứ nghiêng nghiêng ánh vàng bay bướm.

      Ferruccio Carlo Bai và Maria Luisa Turletti Bai vui mừng thông báo lễ thành hôn của hai con chúng tôi Viola ...

      Mắt tối sầm lại trước khi đọc hết. Alice cảm thấy vị kim loại trong miệng. nuốt nước bọt mà như lại lần nữa nuốt ực viên kẹo dẻo trong phòng thay đồ. gập phong bì lại, phẩy phẩy nó lúc, vẻ tư lự.

      "Cháu có thể tới đó mình được ?" Cuối cùng thử hỏi, vẫn đứng xoay lưng về phía Crozza.

      Ông đóng ngăn kéo quầy thu ngân vào với tiếng tin yếu ớt.

      Sao kia?

      Alice quay lại, đôi mắt mở to ánh lên điều gì đó. Crozza phải mỉm cười vì thấy chúng quá đẹp.

      "Giờ cháu học được nhiều rồi đúng ?" Alice lại gần . "Cháu có thể làm được điều đó. Nếu chẳng bao giờ cháu tự làm được mình."

      Crozza nhìn nghi ngờ. rướn người, chống khuỷu tay lên bàn, ngồi đối diện ông. cách ông chỉ gang tay và tia sáng trong mắt khiến ông phải đồng ý mà cầu giải thích.

      "Chẳng biết liệu..."

      " mà bác", Alice ngắt lời.

      Crozza lần mần vành tai và bắt buộc phải rời ánh mắt khỏi .

      "Thôi được", ông đành nhượng bộ. Ông cũng chẳng hiểu sao mình lại thào thêm: "Nhưng được làm gì ngu ngốc đâu đấy."

      "Cháu hứa", Alice gật đầu, đôi môi mỏng biến mất trong nụ cười.

      Rồi tỳ khuỷu tay rướn người hôn má ông, khiến cho Crozza thấy buồn buồn bộ râu chưa cạo ba ngày.

      "Thôi ", ông , tay xua xua.

      Alice cười phá lên, tiếng cười của vang trong khí cùng bước ngả nghiêng lượn sóng rất riêng của mình.

      Chiều hôm đó Crozza nán lại thêm ở cửa hàng dù chẳng có việc gì làm. Ông nhìn mọi vật, thấy chúng trông có vẻ hữu hơn, giống như nhiều năm trước đây, khi chính chúng tìm đến ông để được chụp ảnh.

      Ông lôi máy ảnh ra khỏi túi. Alice luôn cất nó ở đó sau khi lau chùi cẩn thận tất cả ống kính và máy móc bên trong. Ông lia ống tele vào vật đầu tiên trong tầm ngắm là cái giá đựng ô cạnh lối ra vào. Ông phóng to phần cạnh tròn lên cho tới lúc trông nó như vật gì đó khác, giống như miệng núi lửa tắt. Rồi ông lại chụp.

      Ông đặt máy ảnh sang bên, với tay lấy áo khoác, tắt điện và ra ngoài. Ông đóng cửa xếp bằng khóa móc và theo hướng ngược lại hàng ngày. Ông thể thôi nụ cười ngốc nghếch khuôn mặt và chẳng muốn quay về nhà chút nào.

      Nhà thờ được trang hoàng với hai bó lớn hoa thủy vu và hoa cúc cuốn dọc hai bên bệ thờ và hàng chục bó hoa cùng loại tết theo cặp đôi ở bên mỗi dãy ghế. Alice dựng đèn chiếu và chỉnh bảng điều chỉnh ánh sáng, rồi ngồi ở hàng đầu tiên chờ đợi. phụ nữ hút bụi tấm thảm đỏ mà tiếng nữa Viola bước qua. Alice nghĩ tới hôm và Viola ngồi bậc cầu thang sắt chuyện phiếm với nhau. nhớ họ những gì, chỉ nhớ chỗ ngồi nơi đăm đăm nhìn ta, chỗ ngồi khuất bóng, ngay phía sau mắt , nơi đầy những suy nghĩ rối rắm mà ngay cả lần này nữa cũng cố giấu .

      Trong vòng nửa giờ đồng hồ các dãy ghế đều được lấp đầy và mọi người vẫn tiếp tục kéo vào đông tới tận những dãy ghế cuối, nơi họ phải đứng và quạt phe phẩy bằng tờ giấy có in lời thánh ca.

      Alice bước ra ngoài đứng bậc thềm chờ xe ôtô chở dâu tới. Mặt trời nóng bỏng tay và như thể xuyên qua da. Từ bé thích nhìn lòng bàn tay ngược nắng với đường kẽ tay đỏ hồng lên. lần giơ cho ba xem và ông hôn đầu ngón tay , giả tảng như muốn ăn chúng.

      Viola tới trong chiếc Porsche xám bóng lộn và tài xế phải giúp ta xuống xe và nâng đống chân váy to phồng. Alice bắt đầu chụp ảnh liên tục để giấu mặt sau chiếc máy ảnh. Rồi chờ tới tận lúc dâu bước ngang qua Alice mới cố tình hạ máy xuống, mỉm cười.

      Hai người nhìn nhau lát và Viola giật nảy người lên, Alice chưa kịp tìm hiểu biểu của ta ra sao dâu bước qua khoác tay cha mình tiến vào trong nhà thờ. Chẳng hiểu sao Alice luôn tưởng tượng ông ta phải cao hơn.

      chú ý làm mất thời gian dù chỉ là giây. thay đổi các cấp độ đầu tiên ngắm vào dâu chú rể rồi gia đình họ. chụp cảnh trao nhẫn, đọc lời nguyện, thông báo chính thức, cảnh hôn nhau, cảnh người làm chứng ký xác nhận. là người duy nhất lại khắp trong nhà thờ. Alice thấy hình như mỗi khi mình vươn người về phía Viola ta đều hơi so vai lại. lại tăng thêm tốc độ máy trập để đạt được vẻ hư ảo, cái theo Crozza tạo được cảm giác vô tận vĩnh hằng.

      Trong lúc dâu chú rể ra khỏi nhà thờ, Alice trước họ, bước khập khiễng giật lùi ra sau và hơi khuỵu gối để phải thay đổi tư thế của hai người mà vẫn phối được cảnh từ dưới hất lên. Qua ống kính có thể thấy Viola nhìn mình với nụ cười nửa như hoảng sợ, như thể ta vừa nhìn thấy ma. Alice chụp chính diện sử dụng đèn flash với nhịp đều đặn khoảng mười lăm lần gì đó, cho tới khi dâu bắt buộc phải chớp chớp mắt.

      nhìn họ trèo lên xe và Viola còn đưa mắt nhìn từ phía sau cửa kính xe. Chắn hẳn ta ngay lập tức kể cho chồng mình về , rằng lạ lùng làm sao lại gặp lại ở đây. ta tả như đứa con bị mắc bệnh chán ăn trong lớp, cái con què ấy, cái đứa con ta bao giờ thèm kết bạn. ta chẳng kể chuyện cái kẹo dẻo, bữa tiệc và tất cả mọi chuyện còn lại. Alice mỉm cười nghĩ đó có thể nửa vời đầu tiên giữa hai vợ chồng son, kẽ nứt đầu tiên trong số bao kẽ nứt phát sinh trong mối quan hệ, nơi sớm hay muộn cuộc đời cũng lồng vào cái nạy ổ khóa và hất tung nó ra.

      "Này , đôi vợ chồng đợi ở bờ sông để chụp ảnh", ai đó sau lưng Alice .

      quay lại, nhận ra trong số những người làm chứng.

      "Vâng, tôi tới đó đây."

      nhanh chóng quay vào trong nhà thờ dọn dẹp đống dụng cụ. còn xếp lại vài phụ kiện máy ảnh trong chiếc túi thuôn hình chữ nhật nghe tiếng gọi.

      Alice?

      quay lại, nhận ra được đó là giọng của ai.

      "Ừ."

      Trước mặt là Giada Savarino và Giulia Mirandi.

      "Chào, Giada , kéo dài o cuối cùng, và tiến lại gần hôn lên má .

      Giulia vẫn đứng lại đằng sau, cụp mắt xuống y như hồi trung học.

      Alice áp má hờ lên Giada, mà hề hé môi ra hôn.

      "Cậu làm gì ở đây vậy?" Giada hỏi cộc lốc.

      Alice nghĩ câu hỏi ngu khiến tức cười.

      "Mình chụp ảnh."

      Giada đáp lại bằng nụ cười, lộ hai lúm đồng tiền giống như hồi mười bảy tuổi.

      lạ khi đứng đó, vẫn còn sống trong mảng quá khứ chung mà đột nhiên lại thấy nó chẳng đáng kể gì nữa.

      "Chào Giulia", Alice đành .

      Giulia mỉm cười, cách khó nhọc.

      "Bọn mình biết chuyện mẹ cậu. Bọn mình rất tiếc."

      Giada gật gật đầu đồng ý như để thể đóng góp của ta.

      "Ừ. Cám ơn", Alice đáp.

      Rồi quay lại nhanh chóng sắp xếp đồ đạc. Giada và Giulia đứng nhìn .

      "Bọn mình để cậu làm việc nhé", Giada chạm vào vai . "Cậu bận mà."

      Okay.

      Họ quay bước về phía cửa. Tiếng giày cao gót khô khốc vang quanh bức tường nhà thờ giờ vắng hoe.

      Đôi vợ chồng đợi dưới bóng gốc cây to, họ ôm nhau. Alice đậu xe cạnh chiếc Porsche rồi xuống xe, túi đeo vai. Trời nóng nực và cảm thấy tóc dính sát gáy.

      "Chào", tiến lại gần họ.

      "Ali", Viola . "Mình biết là..."

      "Mình cũng thế", Alice ngắt lời.

      Họ ôm hờ nhau, như thể sợ làm nhàu quần áo. Viola còn đẹp hơn cả thời trung học. Cùng với năm tháng đường nét khuôn mặt ta trở nên mềm mại hơn, thân hình nuột nà hơn và ánh mắt mất vẻ sắc lạnh long lanh khó nhận biết từng khiến chúng trở nên dễ sợ. ta vẫn có thân hình tuyệt đẹp.

      " Carlo", Viola giới thiệu.

      Alice bắt tay ta, cảm thấy nó trơn mềm.

      "Chúng ta bắt đầu chứ?" vào việc luôn.

      Viola gật đầu và tìm ánh mắt của chồng, nhưng ta nhận ra.

      "Chúng tôi đứng đâu đây?" ta hỏi.

      Alice nhìn xung quanh. Mặt trời lên đỉnh và phải dùng đèn flash để loại bỏ mọi khoảng bóng khuôn mặt. chỉ ghế băng giữa nắng gắt cạnh bờ sông.

      "Hai người ngồi đó ."

      dựng máy móc lâu hơn cần thiết. giả tảng bận rộn với đèn flash, lắp ống kính này rồi lại thay ống kính kia. chồng Viola nới lỏng cà vạt để thở còn ta dùng ngón tay cố gắng chấm chấm giọt mồ hôi lăn tăn trán.

      Alice cứ để cho họ bị nướng chín thêm lúc nữa, giả bộ chỉnh khoảng cách để chụp ảnh.

      Rồi bắt đầu ra lệnh cho họ bằng giọng khô khốc. bảo: hai người ôm nhau, cười lên, giờ nghiêm mặt lại, cầm tay ấy, dựa đầu vào vai ta, thầm vào tai ta, nhìn nhau, lại gần hơn, nhìn ra sông, cởi áo khoác ra. Crozza dạy được để cho đối tượng lấy hơi, cho họ thời gian nghĩ ngợi gì, bởi chỉ chốc lát thôi là tự nhiên bay biến hết.

      Viola nghe theo, hai ba lần còn hỏi với giọng ngoan ngoãn thế được chưa?

      "Được rồi, giờ ta lại chỗ thảm cỏ kia", Alice .

      "Chụp nữa à?" Viola ngạc nhiên hỏi. Màu má đỏ lựng ứ huyết của ta bắt đầu lộ ra dưới lớp phấn nền. Đường kẻ bút chì màu đen quanh mắt hơi lem ra, các nét đứt rời rạc khiến ta có vẻ mệt mỏi và hơi tiều tụy.

      "Cậu giả bộ chạy còn ấy đuổi theo bãi cỏ", Alice giải thích.

      "Hả? Phải chạy sao?"

      "Ừ, phải chạy."

      "Nhưng..." Viola phản đối. ta nhìn chồng, còn ta chỉ nhún vai.

      ta thở hắt ra, rồi nâng váy lên chút và bắt đầu chạy. Gót giày nhọn của cắm xuống đất vài mi li mét làm xới lên những miếng đất , dây bẩn phía trong gấu váy trắng. Chồng ta chạy phía sau.

      "Em chạy chậm quá", ta .

      Viola quay ngoắt lại nhìn cháy cả chồng theo cái cách mà Alice vẫn còn nhớ . cứ để hai người chạy hai ba phút, cho tới khi Viola bị ta tóm được, miệng vậy là đủ rồi.

      bên tóc vấn của ta xõa ra. cái ghim kẹp tóc bị tuột khiến lọn tóc rơi má.

      "Ừ", Alice . "Chỉ thêm vài kiểu nữa thôi."

      dẫn họ tới ki ốt bán kem và mua hai que kem chanh.

      "Cầm lấy này", , đưa cho hai vợ chồng.

      Họ có vẻ hiểu, nghi ngờ xé vỏ que kem. Viola cẩn thận làm bẩn tay bởi nước xi rô dính nháp.

      Họ phải giả bộ ăn kem, khoác tay nhau, rồi mời nhau ăn que của người kia. Nụ cười của Viola ngày méo xệch.

      Khi Alice bảo họ hãy tới cột đèn trụ tròn và xoay quanh nó, Viola buột miệng . "Thối hoắc." chồng nhìn ta hơi phát hoảng, rồi quay sang Alice như muốn xin lỗi . Alice cười.

      " phần album kiểu truyền thống mà", giải thích. "Chính hai người cầu loại đó. Nhưng chúng ta có thể bỏ qua cũng được."

      giả bộ như . cảm thấy hình xăm đạp mạnh như muốn nhảy bật khỏi lớp da. Viola nhìn giận dữ và Alice giương mắt nhìn lại cho tới lúc mắt cháy bỏng lên.

      "Chúng ta xong chưa đây?" Viola hỏi.

      Alice gật đầu.

      "Vậy ta thôi", dâu với chồng.

      Trước khi rời ta lại gần lịch bắt tay Alice.

      "Cám ơn."

      " có gì."

      Alice nhìn họ trèo lên sườn dốc của công viên để tới chỗ bãi gửi xe. Xung quanh thanh lễnh loãng ngày thứ Bảy, tiếng cười của bọn trẻ chơi đu quay và tiếng các bà mẹ đứng xung quanh canh chừng chúng. Có cả tiếng nhạc vẳng tới từ đâu đó xa xăm và tiếng xe chạy đường như tấm thảm.

      rất thích được kể lại chuyện này cho Mattia, vì cậu ấy hiểu. Nhưng giờ đây cậu lại ở xa. nghĩ chắc ông Crozza phát điên lên, nhưng cuối cùng tha thứ cho . chắc chắn vậy.

      Sao thấy buồn cười quá. mở ngăn chứa phim chiếc máy ảnh, lôi cuộn phim ra và trải thẳng nó dưới ánh mặt trời chói lòa.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 31
      Ba gọi cho Mattia tối thứ Tư, khoảng giữa tám giờ và tám giờ mười lăm. Trong suốt chín năm họ ít khi gặp nhau và lần gặp gần đây nhất cũng lâu lắm rồi, nhưng trong căn hộ hai phòng của Mattia điện thoại bao giờ đổ chuông mà có người nhấc máy. Giữa những khoảng ngắt quãng lời chỉ nổi lên im lặng từ cả hai phía. Chẳng bao giờ thấy tivi hay đài bật. Chẳng bao giờ thấy khách khứa lách cách dao dĩa đĩa ăn.

      Mattia có thể tưởng tượng cảnh mẹ nghe cuộc chuyện điện thoại từ ghế sofa với khuôn mặt chẳng hề thay đổi biểu và hai tay đặt thành ghế, giống như khi và Michela học cấp và bà ngồi lắng nghe chúng đọc thuộc lòng các bài thơ. Mattia lúc nào cũng thuộc hết trong khi Michela im thít, chẳng thể nhớ bất cứ điều gì.

      Mỗi thứ Tư sau khi gác máy Mattia lại tự hỏi biết tấm ga màu hoa cam phủ ghế bành có còn hay ba mẹ thay nó rồi, từ hồi ở nhà nó bươm ra chút. tự hỏi ba mẹ có già . Chắc chắn họ phải già hơn rồi, có thể nhận thấy điều đó từ giọng chậm chạp và nặng nề hơn của ba. có thể nhận thấy điều đó từ hơi thở của ông phát ra trong điện thoại ngày thêm khó nhọc.

      Mẹ chỉ họa hoằn mới trực tiếp nghe máy và lúc nào cũng là những câu hỏi khuôn mẫu giống nhau. Trời lạnh , con ăn tối chưa, lớp học thế nào. Ban đầu Mattia giải thích cho bà ở đây mọi người ăn lúc bảy giờ. Giờ chỉ vâng thôi.

      "Alô?"

      Chẳng có lí do gì để tiếng . Chỉ có dưới mười người biết số điện thoại nhà và chẳng đời nào có ai trong số họ gọi cho vào giờ này.

      "Ba đây."

      chậm trễ của câu trả lời là đáng kể. Đáng lẽ Mattia phải cầm theo chiếc đồng hồ bấm giờ để do chậm trễ đó và có thể tính xem tín hiệu lệch bao nhiêu so với đường thẳng hơn ngàn ki lô mét giữa và ba, nhưng lần nào Mattia cũng quên.

      "Chào ba. Ba khỏe ?"

      "Ừ. Còn con?"

      "Ổn cả... Mẹ...?"

      "Mẹ ở đây."

      Quãng im lặng đầu tiên luôn bắt đầu sau lúc ấy, giống như hớp khí sau cơn nghẹn thở đầu tiên.

      Mattia miết ngón tay trỏ dọc theo vết trầy xước dài khoảng gang tay từ giữa cái bàn gỗ tròn sáng màu. thậm chí còn chẳng nhớ chính mình hay những người thuê nhà trước đó làm xước nó. Ngay dưới mặt bàn được đánh véc ni là kẽ nứt mà có xọc móng tay vào cũng thấy đau. Mỗi thứ Tư lại xọc cho kẽ nứt ấy sâu thêm được phần mấy mi li mét, nhưng hết cả đời chắc chắn cũng đủ để tay thọc xuyên được sang phía bên kia.

      "Thế con ngắm bình minh lên chưa?" Ba hỏi.

      Mattia mỉm cười. Đó là chuyện đùa giữa họ, có lẽ là chuyện đùa duy nhất. Khoảng năm trước đây Pietro đọc được tờ báo nào đó viết bình minh biển Bắc là trải nghiệm thể bỏ qua và buổi tối hôm ấy ông đọc mẩu báo cho Mattia nghe qua điện thoại. Chắc chắn con phải tới đó, nhớ đấy. Từ hôm ấy thỉnh thoảng ông lại hỏi thế nào con ngắm bình minh lên chưa? Mattia lúc nào cũng trả lời chưa. Chuông đồng hồ báo thức luôn kêu lúc tám giờ mười bảy phút và con đường ngắn nhất tới trường qua biển.

      "Chưa, chưa có bình minh", trả lời.

      "Ừ, dù gì nó cũng chẳng thể biến đâu được." Pietro đáp.

      Họ lại lặng yên, lưỡng lự vài giây nữa, áp ống nghe vào tai. Cả hai hít thở chút cái thân tình còn tồn tại giữa họ cứ giảm dần theo hàng trăm ki lô mét dây cáp đồng trục, cái thân tình từng được nuôi dưỡng bởi điều gì đó họ tên và có lẽ, nếu nghĩ đến cùng, cũng chẳng còn tồn tại nữa.

      "Thế nhé con", cuối cùng Pietro .

      "Vâng."

      "Cố gắng giữ gìn."

      "Okay. Chào mẹ cho con."

      Họ gác máy.

      Với Mattia thế là hết ngày. qua bàn, lơ đãng nhìn đống giấy tờ kẹp ghim để phía, cộng với đống việc mang từ văn phòng về. vẫn còn giậm chân tại điểm đó. Dù chứng minh xuất phát từ bất cứ điểm nào cả hai, và Alberto, trước sau gì cũng mắc lại. cảm thấy phía sau vật cản sau cùng đó có giải pháp, rằng vượt qua được nó rồi tới đích cuối dễ dàng hơn, giống như nhắm chặt mắt lại mà lăn mình xuống từ đỉnh thảm cỏ dốc vậy.

      Mattia quá mệt mỏi để tiếp tục công việc. vào bếp, mở vòi lấy nước vào nồi, đặt lên bếp và bật lửa. Bao lâu rồi sống mình như thế, đơn hẳn khiến người bình thường phát điên lên trong vòng tháng.

      Mattia ngồi ghế gấp bằng nhựa, nhưng buông thả hoàn toàn. ngước nhìn lên ngọn đèn treo giữa trần nhà. Nó bị cháy bóng tháng ngay sau khi Mattia chuyển đến và chẳng bao giờ thay nó cả. ăn trong ánh đèn hắt từ phòng khác sang.

      Nếu tối đó rời khỏi căn hộ và quay về nữa chẳng có ai tìm được dấu hiệu cho thấy từng sống ở đây, ngoại trừ đống giấy khó hiểu chất bàn. Mattia mang đến cái gì của riêng mình. vẫn giữ nguyên các thứ đồ gỗ vô hồn bằng gỗ sồi hoa sáng màu, tấm thảm ngả vàng treo tường từ khi ngôi nhà này được xây lên.

      đứng dậy, đổ nước vào tách và thả gói trà vào trong, nhìn nước ngả sang màu sẫm. Lửa vẫn còn hồng và trong vùng tối mờ nó có màu xanh đậm. vặn lửa cho tới khi nó hầu như tắt hẳn và tiếng reo yếu dần. hơ tay bếp. Hơi nóng tạo sức ép lòng bàn tay bị tàn phá. Mattia chậm chạp hạ dần, hạ dần bàn tay, và lòng bàn tay bao trùm lên ngọn lửa.

      Giờ vẫn còn nhớ, sau hàng trăm hàng ngàn ngày trôi qua giống hệt như nhau tại trường đại học và những bữa trưa cũng lặp lại như vậy trong nhà ăn nằm ở tòa nhà nằm ở tòa nhà nằm tận trong cùng khu học xá của trường. Nhớ lần đầu tiên tới đây, chỉ bắt chước làm theo động tác của các sinh viên khác. xếp hàng dần dần tới dãy khay gỗ mềm đựng đĩa ăn. cho khăn ăn, dao dĩa và chiếc cốc lên đó. Rồi tới trước chị phục vụ đồ ăn, chỉ bừa trong ba khay nhôm, chẳng để ý coi trong đó có gì nữa. chị nấu bếp hỏi gì đó bằng tiếng địa phương hoặc tiếng , nhưng Mattia chẳng hiểu. lại chỉ lại khay thức ăn và chị ta nhắc lại câu hỏi. Mattia lắc đầu I don't understand bằng giọng cứng ngắc ngượng ngập. Chị ta ngước mắt lên trời tay hoa hoa cái đĩa vẫn còn trống trơn. She's asking if you want a sauce, thanh niên đứng cạnh Mattia . quay sang ngơ ngác Tôi... I don't... Cậu người Ý à? ta hỏi. Ừ. Chị ta hỏi cậu có muốn lấy nước xốt . Mattia lắc đầu, vẫn lúng túng. ta quay sang chị phục vụ nước xốt. Chị ta mỉm cười và cuối cùng cũng xúc đầy vào đĩa cho Mattia và đặt lên bệ. ta cũng chọn món đó và trước khi đặt đĩa vào khay của mình ta đưa nó lên ngử, rồi khịt mũi kêu kinh thế.

      Cậu mới tới hả? ta hỏi Mattia sau đó chút, mắt vẫn nhìn món xúp đặt trong đĩa. Mattia ừ và ta nhíu mày gật đầu như thể họ chuyện gì nghiêm túc lắm. Trả tiền xong Mattia vẫn đứng chôn chân trước quầy thanh toán, tay giữ chặt khay thức ăn. Mắt tìm bàn trống cuối phòng, nơi có thể xoay lưng lại tất cả và phải cảm thấy quá nhiều cặp mắt hướng về mình trong khi ngồi ăn lẻ loi. vừa bước bước về phía đó cậu thanh niên lúc nãy bước ngang qua lại chỗ kia .

      Alberto Torcia ở đây được bốn năm rồi, với vị trí nghiên cứu thường trực và tài trợ đặc biệt dành được từ Ủy ban châu Âu nhờ những bài viết chất lượng cao của ta gần đây. ta cũng chạy trốn điều gì đó, nhưng Mattia bao giờ hỏi xem đó là chuyện gì. Sau nhiều năm cả hai vẫn chẳng có thể gọi người kia là bạn hay đơn giản là đồng nghiệp, cho dù ở chung phòng làm việc và ăn trưa cùng nhau tất cả các ngày.

      Hôm đó là thứ Ba. Alberto ngồi đối diện, liếc nhìn dấu vết mới, tái xám và tròn vo trong lòng bàn tay Mattia qua ly nước đầy giơ lên miệng. ta hỏi gì Mattia, chỉ rướn mày nhìn ý mình thấy rồi. Gilardi và Montanari cùng ngồi ăn với họ, cười khùng khục vì điều gì đó thấy Internet.

      Mattia uống hơi hết cốc nước. Rồi hắng giọng.

      "Tối qua mình nảy ra ý tưởng cho đứt đoạn mà..."

      "Xin cậu đấy Mattia", Alberto ngắt lời, bỏ dĩa xuống và ngả người ra sau ghế. Các động tác của ta luôn quá trớn. "Tha cho mình ít nhất là trong lúc ăn chứ."

      Mattia cúi đầu. xắt lát thịt trong đĩa ra thành từng miếng vuông vắn và giờ tách xếp chúng tạo vỉ với các đường trắng cách đều nhau.

      "Sao buổi tối cậu làm gì khác?" Alberto hơn, như thể muốn cho hai người kia nghe thấy. Trong lúc ta hua hua con dao thành từng vòng trong khí.

      Mattia chẳng gì, cũng chẳng nhìn ta. đưa lên miệng miếng thịt, chọn trong số những miếng rìa xung quanh thừa ra khỏi hình vừa xếp.

      "Ví như thỉnh thoảng qua nhà bọn mình uống chút gì đó..." Alberto tiếp tục.

      "." Mattia trả lời khô khốc.

      "Nhưng..." bạn đồng nghiệp .

      "Cậu biết mà."

      Alberto đành thôi, chỉ nhăn trán lắc đầu. Sau bao năm gã này vẫn khăng khăng như vậy. Từ khi quen nhau đến giờ ta mới chỉ lôi được Mattia ra khỏi nhà dưới chục lần.

      ta quay sang xen ngang câu chuyện của hai người bên cạnh.

      "Ê, thấy nàng kia chưa?" Alberto chỉ ngồi cách đó hai bàn cùng người đàn ông đứng tuổi. Theo như Mattia biết ta dạy môn địa chất. "Nếu mình chưa cưới Chúa mới biết mình làm gì với nàng."

      Hai người kia hơi do dự trong giây lát vì nó chẳng liên quan gì tới chuyện họ cả, nhưng họ cũng mặc và hùa theo Alberto đoán già đoán non tại sao nàng xinh tươi như vậy mà lại ngồi cùng bàn với lão lụ khụ thế.

      Mattia thái chéo tất cả các miếng thịt vuông ra. Rồi ghép tất cả các tam giác lại thành hình lớn hơn. Đĩa thịt giờ nguội lạnh. xiên miếng rồi hầu như nuốt chửng luôn. Chỗ còn lại động tới nữa.

      Ra tới ngoài nhà ăn Alberto lừng chừng châm thuốc, để Gilardi và Montanari xa dần. ta đợi Mattia sau họ quãng, đầu cúi thấp, chân bước theo vết nứt dọc lối , đăm chiêu nghĩ ngợi điều gì đó chẳng liên quan gì tới việc ở nơi đây.

      "Cậu muốn gì với mình về gián đoạn?" Alberto hỏi.

      " quan trọng."

      "Thôi nào, đừng có rách ruột thế."

      Mattia nhìn đồng nghiệp. Đầu điếu thuốc môi là thứ duy nhất có màu sắc sáng lên trong cả ngày xám xịt này, như tất cả các ngày trước đây và tất cả các ngày sau đó.

      "Chúng ta thể thoát ra được", Mattia . "Giờ đây chúng ta tin là nó có ở đấy. Tuy nhiên có lẽ mình tìm ra cách để lôi ra được điều gì đó hay ho.

      Alberto lại gần hơn. ta ngắt lời Mattia cho tới khi giải thích xong, bởi ta biết Mattia kiệm lời, nhưng khi rất đáng ngậm miệng mà lắng nghe.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 32
      Gánh nặng của hậu quả đột ngột đổ ập xuống vào buổi tối khoảng hai năm trước đây khi Fabio trong lúc Alice thầm vào tai muốn có con. Mặt sát gần mặt Alice đến nỗi nhận thấy hơi thở của trượt mặt rồi tỏa xuống tấm khăn trải giường.

      ghì sát gần hơn, áp đầu vào giữa khoảng trống cổ và vai mình. lần khi còn chưa cưới nhau, đó là nơi hoàn hảo, rằng cái đầu sinh ra chỉ để được ấp vào đó thôi.

      Thế nào, em thấy sao? Fabio hỏi , giọng nghẹt lại bởi chiếc gối. Alice trả lời nhưng ôm mạnh hơn chút nữa. Hơi thở nghẹt lại.

      nghe tiếng đóng ngăn kéo đựng bao cao su lại và gập đầu gối phải lên chút để lấy chỗ cho . ngừng nhịp nhàng vuốt tóc trong suốt khoảng thời gian đó với cặp mắt luôn mở to.

      Bí mật ấy theo kể từ thời trung học, nhưng nó bao giờ túm được đầu óc quá vài giây. Alice để nó sang bên như thể điều gì đó mà nghĩ tới sau này. Giờ đây đột ngột nó lại ra giống như vực thẳm khổng lồ gớm ghiếc thể chế ngự được bị đào sâu trong trần nhà đen của căn phòng. Alice muốn bảo Fabio ngừng lại chút, đợi , có điều em muốn , nhưng ta vẫn cử động với niềm tin giản đơn và chắc chắn ta chẳng hiểu gì.

      Lần đầu tiên cảm thấy nó chảy vào tận trong, và tưởng tượng chất lỏng dính dớp đầy hứa hẹn phát tán trong cơ thể khô ráo của , nơi nó lưu lại rồi cũng khô cong .

      muốn có con, hoặc có lẽ có. chưa bao giờ thực nghĩ tới điều này. Chỉ đơn giản là vấn đề chưa bao giờ được đặt ra, vậy thôi. Kinh nguyệt của dứt hẳn vào lần cuối cùng ăn hết cả cái bánh sô la. là Fabio muốn có con và phải sinh nó cho . phải làm thế, bởi khi họ làm tình cầu bật điện lên, làm thế kể từ sau lần đầu tiên ở nhà . Bởi khi xong, nằm tựa và sức nặng cơ thể xóa mọi nỗi sợ hãi và dù nhưng chỉ cần ở đó và hơi thở của là đủ. phải làm thế vì dẫu cho , nhưng tình của đủ cho cả hai người, đủ để bảo vệ cả hai.

      Sau tối hôm đó tình dục mang diện mạo mới, có mục đích ràng rất nhanh sau đó khiến họ bỏ qua tất cả những gì thực cần thiết.

      Nhưng hàng tuần, rồi hàng tháng sau đó có gì mới cả. Fabio khám và lượng tinh trùng đếm được cho kết quả tốt. Buổi tối lại với Alice khi giường ôm chặt trong tay. Rồi tìm lời tiếp luôn em đừng lo, phải lỗi tại em. Ngay lập tức lẩn mình thoát khỏi tay sang phòng khác trước khi bật khóc, và Fabio tự thấy ghét bản thân bởi thực tế nghĩ, đúng hơn biết chắc lỗi là tại vợ mình.

      Alice bắt đầu cảm thấy bị soi mói. giả bộ tính toán số ngày, đánh dấu gạch vào cuốn sổ cạnh điện thoại. mua băng vệ sinh rồi vứt chúng hề dùng đến. Trong những ngày giả bộ ấy ban đêm đẩy Fabio ra, hôm nay được.

      cũng giấu giếm tính toán. Bí mật của Alice trơn trượt và trong suốt giữa họ, khiến cả hai ngày càng xa nhau hơn. Mỗi lần Fabio nhắc tới bác sĩ, chuyên khoa, hay nguyên nhân của vấn đề, khuôn mặt Alice lại tối sầm lại và chắc chắn chỉ vài giờ sau đó tìm cớ, dù là bất cứ chuyện vớ vẩn nào, để cãi nhau.

      Dần dần mệt mỏi chiến thắng cả hai. Họ thôi đến chuyện đó nữa và cũng như các đoạn hội thoại, kể cả chuyện chăn gối cũng thưa dần, trở thành nghi thức khó nhọc vào mỗi tối thứ Sáu. Cả hai đều tắm rửa lần lượt trước và sau chuyện đó. Fabio quay vào từ nhà tắm, da mặt còn sáng màu xà phòng và mặc đồ lót sạch . Trong lúc đó Alice mặc áo, hỏi giờ em vào được chưa? Khi quay lại phòng ngủ, hay đúng hơn là nhắm mắt lại, quay sang bên và cả thân hình nằm gọn về phía.

      Thứ Sáu đó chẳng có gì khác cả, ít nhất là lúc đầu. Alice lên giường lúc hơn giờ đêm, sau khi cả tối hôm đó làm việc trong phòng tối mà Fabio làm cho thay cho phòng làm việc như món quà nhân ba năm ngày cưới. hạ thấp tờ tạp chí đọc xuống và nhìn đôi chân trần của vợ bước sàn gỗ về phía mình.

      Alice chui vào trong chăn và ôm . Fabio quăng tờ báo xuống đất, tắt đèn ngủ tủ đầu giường. làm tất cả để có vẻ là thói quen đơn thuần, hy sinh bắt buộc, nhưng thế nào cả hai đều .

      Họ tuân theo loạt các động tác thuần thục theo thời gian khiến tất cả trở nên đơn giản hơn và sau đó Fabio dùng cả tay tác động thêm.

      Alice có phải khóc thực , bởi nghiêng đầu sang bên theo cách để phải tiếp xúc với da , nhưng nhận thấy có điều gì đó khác trong cách chuyển động. đẩy mạnh hơn, bạo liệt hơn mọi lần, rồi đột nhiên ngừng lại, thở mạnh và lại tiếp tục, như thể đấu tranh giữa việc làm tới cùng và việc tách ra khỏi , khỏi căn phòng này. thấy sịt mũi trong lúc thở hổn hển.

      Lúc xong rồi rụt người lại rất nhanh, dậy khỏi giường và khóa mình trong phòng tắm mà bật điện lên.

      ở trong đó lâu hơn mọi khi. Alice dịch người ra giữa giường, chăn đệm vẫn còn ấm. đặt tay lên bụng, nơi chẳng có gì xảy ra và lần đầu tiên cảm thấy chẳng có ai để mà đổ lỗi, rằng tất cả mọi sai lầm đều chỉ mình gây ra mà thôi.

      Fabio vào phòng trong bóng tối lờ mờ và nằm xuống, xoay lưng về phía . Giờ là đến lượt Alice nhưng động đậy. cảm nhận thấy điều gì đó sắp xảy ra, bởi nó tràn ngập trong khí rồi.

      im lặng thêm , hoặc hai phút nữa mới :

      "Ali"

      "Vâng?"

      vẫn lưỡng lự.

      " thể chịu thế này thêm được nữa", chậm rãi.

      Alice cảm thấy lời như thắt bụng lại, giống như những cây leo đột ngột trồi lên giường. trả lời. để tiếp.

      " cũng biết nữa", Fabio tiếp tục. Giọng ngày càng dứt khoát hơn, chúng đạp vào bốn bức tường tạo tiếng vang như tiếng kim loại. "Em muốn can thiệp vào, cũng chẳng muốn nhắc tới chuyện đó. Nhưng cứ thế này..."

      Rồi im bặt. Mắt Alice mở to. Chúng quen với bóng tối. phân biệt được hình dáng các đồ đạc trong phòng: ghế bành, tủ quần áo, tủ kéo có tấm gương bên chẳng phản chiếu điều gì. Tất cả những đồ vật cứ đứng yên ở đó, im lìm bất động tưởng như tồn tại đến đáng sợ.

      Alice nghĩ tới phòng ngủ của ba mẹ. nghĩ chúng giống nhau, và rằng tất cả các phòng ngủ đời đều giống nhau. tự hỏi mình sợ hãi điều gì: sợ mất hay mất những đồ vật này: tấm rèm treo, những bức tranh, tấm thảm, tất cả mọi đồ quý giá cất cẩn thận trong ngăn kéo.

      "Bữa tối nay em chỉ ăn vớ ăn vẩn hai lát bí", Fabio lại .

      "Em đói", đáp lại gần như tự động.

      Lại bắt đầu rồi đây, nghĩ.

      "Hôm qua cũng thế. Em còn chẳng hề động đến thịt. Em thái chúng ra thành mảnh vụn rồi giấu trong khăn ăn. Em nghĩ ngu thế à?"

      Alice bấu chặt tấm đệm. Làm sao lại có thể nghĩ rằng bao giờ nhận ra kia chứ? như nhìn thấy lại hàng trăm, hàng ngàn lần cảnh tượng duy nhất diễn ra trước mắt chồng. cảm thấy giận dữ vì tất cả những gì hẳn thầm nghĩ.

      "Em đoán còn biết em ăn gì tối hôm kia, hôm kìa nữa ấy chứ."

      "Giải thích nghe xem tại sao lại thế?" , lần này cao giọng hơn. "Sao em lại kinh thức ăn đến thế?"

      nghĩ tới cách ba cúi sát đầu vào liễn xúp khi ăn, tiếng xụp xoạp ông gây ra như thể ông mút thìa chứ chỉ đơn giản là đút nó vào miệng. nghĩ mà thấy kinh đống thức ăn nghiền nát trong miệng chồng mỗi lần ngồi ăn tối đối diện nhau. nghĩ tới cái kẹo của Viola dính đầy tóc và tới vị dâu nhân tạo của nó. Rồi nghĩ tới chính bản thân mình, cởi trần soi vào tấm gương lớn trong căn nhà cũ và tới vết sẹo dài khiến cho chân tách rời ra khỏi thân mình, hoàn toàn vô ích. nghĩ tới cân bằng quá mỏng manh của đường nét, tới dải xương sườn gầy gò hằn lên bụng và rằng sẵn sàng chống đỡ bằng mọi giá.

      "Thế muốn gì? Muốn tôi bắt đầu nhồi nhét thức ăn? Rằng tôi phải thay hình đổi dạng cho đứa con của ?" như thể đứa bé có rồi, ở đâu đó trong vũ trụ. cố tình gọi nó là con . "Tôi có thể chữa trị nếu muốn có nó đến thế. Tôi có thể tiếp thêm hoóc môn, uống thuốc, tất cả những thứ đáng kinh tởm nhưng cần thiết để có đứa con. Như thế thôi soi mói tôi nữa."

      "Đó phải điểm chính", Fabio bác lại. Đột ngột tìm lại được toàn bộ giận dữ vững vàng của mình

      Alice dịch người về phía mép giường để rời xa khỏi cơ thể đầy hăm dọa của ta. Fabio nằm ngửa ra. mở mắt và nhăn nhó mặt mày như thể cố nhìn điều gì đó trong bóng tối.

      " phải sao?"

      "Em phải nghĩ tới tất cả mối nguy hiểm, đặc biệt trong hoàn cảnh của em."

      Trong hoàn cảnh của em, Alice nhắc lại trong đầu. Theo bản năng thử gập đầu gối yếu ớt lên, để chứng tỏ cho chính bản thân rằng hoàn toàn tự chủ được, nhưng nó nhúc nhích.

      "Tội nghiệp Fabio", . "Với vợ què và..."

      thể tiếp. Lời cuối cùng rung trong khí cứ mắc nghẹn lại trong cổ họng.

      lờ , như thể lời giải thích khiến mọi thứ trở nên đơn giản hơn. "Có phần trong não, có thể là khoang hypothalamus điều tiết chỉ số ham muốn của cơ thể. Khi chỉ số này giảm quá nhiều, hoạt động của tuyến yên với hoóc môn gonadotrophin bị cản trở. Cơ chế bị tắc lại, kinh nguyệt dứt. Nhưng đó chỉ là triệu chứng ban đầu. có nhiều chuyện khác nghiêm trọng hơn xảy ra. Hàm lượng chất khoáng trong xương giảm sút, gây bệnh loãng xương. Xương dễ gãy vụn ra như bánh xốp."

      như bác sĩ, liệt kê nguyên nhân và hậu quả bằng giọng đều đều, như thể biết được tên bệnh đồng nghĩa với việc chữa trị được nó. Alice nghĩ xương của lần bị gãy vụn và những điều đấy chẳng làm để tâm.

      "Chỉ cần nâng chỉ số ấy lên thôi là tất cả trở lại bình thường", Fabio thêm. "Đó quá trình chậm chạp, nhưng chúng ta vẫn còn thời gian."

      Alice chống khủy tay nhỏm dậy. muốn rời khỏi phòng.

      "Tuyệt vời. Tôi nghĩ muốn ra từ lâu lắm rồi ấy nhỉ. Tất cả chỉ có thế thôi. Đơn giản quá phải ."

      Cả Fabio cũng nhỏm dậy. cầm cánh tay , nhưng hất ra. nhìn vào mắt trong cảnh lờ mờ tối.

      " chỉ liên quan tới mình em nữa", .

      Alice lắc đầu.

      "Ngược lại", . "Mà có lẽ đó chính là điều tôi muốn, nghĩ thế sao? Tôi muốn nghe tiếng xương mình gãy vụn ra, tôi muốn cơ chế bị tắc lại giống như ."

      Fabio đập tay xuống tấm đệm làm nảy người.

      "Giờ thích làm gì nào?" thách thức.

      Fabio thở rít qua kẽ răng. tức giận kìm nén trong phổi khiến hai cánh tay cứng đơ lại.

      " chỉ là kẻ ích kỷ. Được nuông chiều và ích kỷ."

      nằm vật xuống giường, quay lưng lại phía . Trong thoáng chốc tất cả mọi đồ vật có vẻ lại quay trở về chỗ của chúng trong bóng tối. Im lặng, nhưng đó chỉ là im lặng mơ hồ. Alice nghe như có tiếng vo vo yếu ớt giống tiếng sột soạt của những thước phim cũ trong rạp chiếu bóng. lắng nghe, cố hiểu xem nó từ đâu phát ra.

      Rồi nhìn hình dáng chồng chỉ hơi trồi lên chút. cảm nhận được những tiếng nấc kìm nén lại, giống như run rẩy nhịp nhàng của tấm đệm. Cơ thể đòi hỏi vươn tay ra, chạm vào , âu yếm , vuốt ve cổ và tóc . Nhưng mặc nằm lại đó, ngồi dậy khỏi giường và vào nhà tắm, đóng cửa lại sau lưng.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 33
      Sau bữa trưa Alberto và Mattia xuống dưới tầng hầm, nơi thời gian lúc nào cũng như thể chỉ giờ duy nhất và ta chỉ có thể tính toán được thời gian trôi qua nhờ mí mắt nặng trĩu tràn ngập ánh sáng trắng của đèn nê ông trần nhà. Cả hai vào phòng trống và Alberto ngồi bục. ta có thân hình đáng kể, chưa tới mức béo nhưng Mattia có cảm tưởng cũng phát phì dần dần.

      " . Giải thích lại tất cả cho mình từ đầu", Alberto .

      Mattia cầm viên phấn bẻ ra làm đôi. lớp bụi trắng mỏng rơi lả tả đầu mũi giày da, chính là đôi giày từ hôm tốt nghiệp.

      "Ta xét vấn đề hai phương diện", bắt đầu vừa vừa viết bằng nét chữ rất đẹp, viết từ góc cao bên trái và viết kín dần hai phần bảng đầu tiên. Phần thứ ba đầy những kết quả cần dùng tới sau đó. Có vẻ như từ khi nảy ra ý tưởng trong đầu làm phép tính toán này cả trăm lần rồi. Thỉnh thoảng quay nhìn Alberto nghiêm túc gật gật đầu, trong khi đầu óc còn rơi lại phía sau những nét phấn.

      Sau nửa giờ giải thích xong, Mattia viết đ.p.c.m. cạnh kết quả được khoanh lại, giống như từ hồi còn . Viên phấn kết khô vào da tay, nhưng còn chẳng nhận thấy. Chân hơi run lên.

      Cả hai đều im lặng suy tưởng và chiêm ngưỡng trong vòng vài chục giây. Rồi Alberto vỗ tay và tiếng động trong yên tĩnh nghe như tiếng quất vụt. ta nhảy xuống khỏi bục giảng, suýt ngã xuống đất bởi đôi chân tê do ở tư thế gập lại quá lâu. ta đặt tay lên vai Mattia và thấy vừa nặng nề lại vừa yên tâm.

      "Lần này đừng có vớ vẩn gì đấy. Tối nay qua nhà mình, phải liên hoan mới được."

      Mattia mỉm cười. "Được rồi."

      Cả hai cùng xóa sạch bảng, cẩn thận để ai có thể đọc được, ai có thể phân biệt được ngay cả vết mờ những gì viết ra. Chẳng ai có khả năng hiểu được, nhưng ngay lập tức họ cảm thấy chỉ muốn bo bo giữ lấy kết quả đó, giống như người ta vẫn thường cảm thấy khi giữ bí mật tuyệt đẹp.

      Họ rời khỏi phòng và Mattia tắt đèn . Rồi họ trèo lên cầu thang, từng người , mỗi người tận hưởng chút ít vị vinh quang nhoi trong giây phút ấy.

      Nhà Alberto nằm trong vùng dân cư giống y hệt nơi Mattia sống, nhưng ở phía bên kia thành phố. Mattia bắt chiếc xe buýt trống nửa, trán dựa vào cửa sổ. Lớp kính lạnh tiếp xúc với da khiến cảm thấy nhõm và nhớ tới dải băng mẹ đặt lên đầu Michela, chỉ là chiếc khăn mùi soa ẩm thôi nhưng như thế cũng đủ làm dịu nó mỗi khi tối đến bị tấn công bởi những cơn run rẩy toàn thân khiến nó nghiến chặt hàm răng. Michela muốn cả nó cũng phải đeo dải băng ấy, nó điều đó với mẹ qua ánh mắt và thế là nằm dài giường, cứ thế đợi cho đến khi đứa em thôi quằn quại nữa.

      mặc sơ mi và áo khoác đen. tắm và cạo râu. Tại cửa hàng bán rượu chưa bao giờ bước chân vào, mua chai rượu đỏ, chọn chai có nhãn trông lịch nhất. Người bán hàng bọc chai rượu vào giấy lụa rồi cho nó vào cái túi giấy bạc. Mattia đung đưa chiếc túi từ trước ra sau chút như chơi với con lắc trong lúc đợi ai đó ra mở cửa. lấy chân dịch tấm thảm chùi chân trước cửa cho trùng khớp với đường gạch vỉa hè.

      Vợ Alberto ra mở cửa. lờ cả bàn tay Mattia giơ ra lẫn túi đựng rượu mà kéo lại mà hôn lên má.

      " biết hai có chuyện gì mà em chưa bao giờ thấy Alberto vui như vậy", thầm. " vào ."

      Mattia phải cưỡng lại ý muốn chùi má vào vai để xóa cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

      "Albi, Mattia tới rồi", gọi với sang phòng khác, hoặc với lên tầng .

      Thay vì Alberto lại thấy con trai họ, Philip. Mattia nhận ra nó từ tấm ảnh ba nó đặt bàn lúc Philip mới được vài tháng, tròn trĩnh và bình phàm tương tự như tất cả những đứa trẻ mới sinh. Chưa bao giờ lại nghĩ nó lớn lên như thế này. vài nét của ba mẹ dưới dáng vẻ của nó: cái cằm quá dài của Alberto, mí mắt hơi sụp xuống của mẹ. Mattia nghĩ tới cơ chế tàn khốc của phát triển, tới lớp sụn mềm phải chịu những thay đổi tinh tế mà tàn nhẫn và chỉ thoáng thôi lại nghĩ tới Michela và những đường nét của nó mãi mãi dừng lại kể từ cái ngày ở công viên đó.

      Philip đạp xe ba bánh tít mù lại gần. Khi nhận thấy Mattia, nó phanh lại ngay lập tức, nhìn ngạc nhiên, giống như họ giấu giếm nó làm điều gì đó. Vợ Alberto nhấc nó ra khỏi chiếc xe ba bánh.

      "Thằng quỷ sứ đây", , dụi mũi vào má nó.

      Mattia gượng mỉm cười với thằng bé. Trẻ con khiến cảm thấy thoải mái.

      "Chúng ta lại kia . Nadia tới rồi", vợ Alberto tiếp.

      "Nadia?" Mattia hỏi.

      ta nhìn bối rối.

      "Vâng, Nadia. Albi với sao?"

      "."

      chút ngại ngừng thoáng qua. Mattia quen ai là Nadia cả. tự hỏi chuyện gì thế này và sợ phải biết điều đó.

      "Dù thế nào cứ lại đó ."

      Trong khi họ vào bếp, Philip nghi ngờ nhìn Mattia từ sau lưng mẹ, nó ngậm ngón trỏ và ngón giữa trong mồm khiến các khớp tay đầy nước dãi. đành ngó lơ qua chỗ khác. nhớ lại khi theo Alice dọc cái hành lang dài hơn thế này. nhìn các tấm hình của Philip treo tường thay vì các khung tranh và chú ý giẫm lên đống đồ chơi vứt rải rác dưới sàn nhà. Toàn bộ căn nhà, kể cả các bức tưởng, đều ngấm mùi sống mà quen. nghĩ tới căn hộ của mình, nơi quá dễ dàng để quyết định chỉ đơn giản là tồn tại. cảm thấy hối tiếc vì nhận lời mời tới ăn tối.

      Trong bếp Alberto chào Mattia bằng cái bắt tay nhiệt tình và cũng máy móc đáp lại. Người phụ nữ ngồi bàn đứng dậy giơ tay ra bắt.

      " ấy là Nadia", Alberto giới thiệu. "Còn đây là người sắp được nhận huân chương Fields của chúng ta."

      "Chào ", Mattia ngại ngùng .

      Nadia cười với . ta hơi nhích người trước lên chút, có lẽ để hôn lên má Mattia, nhưng bất động của khiến dừng lại, chỉ đơn giản:

      "Rất vui được gặp ."

      chăm chú nhìn mấy giây vào trong số các vòng khuyên tai lúc lắc bên tai ta: vòng tròn dát vàng có đường kính ít nhất năm xăng ti mét và khi ta cử động nó đung đưa theo chuyển động phức tạp. Mattia thử phân tích ba trục thuộc hệ tọa độ Descartes. Kích thước của đồ nữ trang và tương phản của nó mớ tóc đen nhánh của Nadia khiến nghĩ tới điều gì đó xấc xược, thậm chí là tục tĩu, vừa làm hoảng hốt, vừa cảm thấy bị kích thích.

      Họ ngồi xuống bàn và Alberto rót rượu vang đỏ cho mọi người. ta trang trọng nâng ly chúc mừng bài phân tích mà họ viết và bắt Mattia giải thích cho Nadia nghe bằng lời lẽ đơn giản. ta tham gia với nụ cười chắc chắn, để lộ ra những suy nghĩ khác khiến đánh mất mạch vài lần.

      "Có vẻ thú vị đấy", cuối cùng Nadia nhận xét và Mattia cúi thấp đầu.

      "Hơn thú vị rất nhiều", Alberto , tay khoắng khoắng hình elip trong gian mà Mattia cảm tưởng như nhìn thấy thực .

      vợ Alberto bước vào tay bê liễn xúp sực mùi thìa là. Chủ đề chuyển sang thực phẩm, lãnh địa trung gian hơn. căng thẳng mà họ nhận thấy có vẻ như được giải tỏa dần trong khí. Tất cả, ngoại trừ Mattia, đều bày tỏ tiếc nuối cho vài món ngon lành nào đó mà ở vùng Bắc này người ta có thể quên mất. Alberto kể về món mì cuốn ravioli mẹ ta từng tự làm lấy. Vợ ta nhớ món xa lát đồ biển họ ăn cùng nhau từ thời đại học trong quán ăn trước bãi biển. Nadia tả món bánh nhồi pho mai mềm rắc sô la đen mà chỉ có tiệm bánh duy nhất ở quê mới biết làm. Khi tả lim dim mắt, mím miệng như thể chút hương vị món bánh ấy vẫn còn lưu lại môi. Răng cửa cắn môi dưới chút rồi thả ra. Mattia nhìn động tác ấy cách vô thức. nghĩ có gì đó thái quá trong nữ tính của Nadia, trong cái cách múa tay nhịp nhàng và cách phát của người dân miền Nam, thường kéo dài môi những chỗ cần thiết. Nó như thế lực đen, khiến cảm thấy bị hạ thấp, nhưng đồng thời cũng thấy nóng má.

      "Chỉ cần có lòng dũng cảm để quay lại thôi", Nadia kết luận.

      Cả bốn người yên lặng trong vài giây. Có vẻ như mỗi người nghĩ tới lí do tại sao họ lại chôn chân tại xứ này. Philip ngồi cách bàn vài bước, đập beng beng đồ chơi vào nhau.

      Alberto biết cách kéo dài đề tài giời ơi đất hỡi nào đó suốt cả bữa ăn. Thường là mình ta nhiều nhất, tay khoắng bàn ngày càng loạn xạ hơn.

      Sau món tráng miệng chị vợ đứng lên thu dọn bát đĩa. Nadia dợm đứng lên giúp nhưng ta cứ ở nguyên đó rồi biến vào trong bếp.

      Họ ngồi im lặng. Mattia chìm trong suy nghĩ riêng, lướt ngón trỏ lưỡi dao phần có răng cưa.

      "Mình vào xem trong đó thế nào", Alberto đứng dậy . Từ sau lưng Nadia ta đưa mắt nhìn Mattia như muốn cố mà trổ hết tài nghệ ra .

      Chỉ còn Mattia và Nadia ở lại với Philip. Cả hai ngước mắt lên nhìn cùng lúc, vì chẳng còn ai khác mà nhìn, rồi bật cười vì ngại ngùng.

      "Còn ", Nadia hỏi sau lúc. "Sao chọn ở lại đây?"

      lim dim mắt nhìn lướt Mattia như thể muốn đoán ra bí mật của . ta có cặp lông mi dài và dày, với Mattia chúng quá cứng đơ như thể .

      chuyển sang vun vụn bánh mì bằng ngón trỏ, nhún vai :

      "Chẳng nữa. Có vẻ ở đây nhiều ôxy hơn."

      ta gật đầu suy tư, như thể hiểu được điều . Từ trong bếp vẳng ra tiếng Alberto và vợ bàn tán những vấn đề chung chung, vòi nước lại bị tắc, ai cho thằng cu Philip ngủ, những điều với Mattia lúc ấy tự nhiên sao quan trọng thế.

      Lại im lặng. cố thử nghĩ ra điều gì để , điều gì có vẻ thông thường thôi. Bất cứ chỗ nào nhìn vào cũng thấy Nadia, như thể diện choán lối. Màu sắc nhạt nhòa của bộ váy hở cổ tập trung mọi chú ý của Mattia, ngay cả khi giờ đây nhìn chằm chằm vào chiếc ly rỗng. Chân họ giấu kín dưới lớp khăn trải bàn và tưởng tượng trong bóng tối chúng bị gò bó trong thân cận ép buộc.

      Philip lại gần bắn chiếc xe về phía , ngay tấm khăn trải bàn. Mattia nhìn mô hình chiếc Maserati, rồi nhìn Philip ngó chờ đợi quyết định làm gì đó.

      Hơi lưỡng lự, nhón hai ngón tay cầm lấy mô hình, đẩy nó từ trước ra sau. cảm thấy cái nhìn chăm chú của Nadia cân đo lúng túng của . Mattia giả tiếng brừm brừm rồi thôi. Philip vẫn nhìn chằm chằm , hơi chán nản. Nó vươn tay túm lấy xe rồi quay lại với đống đồ chơi của mình.

      Mattia rót rượu vào ly rồi uống ngụm. Rồi nhớ ra phải mời Nadia trước mới phải nên hỏi xem có muốn uống thêm . ta rồi đưa tay lên xoa hai vai như khi người ta thấy lạnh.

      Alberto hắng giọng bước vào phòng. ta xoa xoa mạnh tay lên mặt.

      "Đến giờ ngủ rồi", ta bảo con, túm cổ áo nhấc nó lên như nhấc hình nộm.

      Philip chẳng phản đối gì. Nó khỏi phòng, mắt vẫn còn liếc đống đồ chơi chất đống sàn nhà, như thể nó giấu gì đó giữa đống đồ ấy.

      "Có lẽ tôi cũng phải về thôi", Nadia , hẳn là với Mattia.

      "Ừ, có lẽ đến giờ rồi", hùa theo.

      Cả hai cùng như thể sắp đứng dậy, nhưng đó chỉ là động tác hờ. Họ vẫn ngồi im và lại nhìn nhau. Nadia mỉm cười và Mattia cảm thấy qua ánh mắt như bị lột tới tận xương, như thể giấu được điều gì nữa.

      Họ đứng dậy, gần như cùng lúc. Họ đẩy ghế sát bàn và Mattia nhận ra ta cũng chú ý nhấc nó khỏi mặt đất.

      Alberto trở lại phòng thấy họ đều đứng mà biết phải làm gì sau đó.

      "Sao thế? Các cậu định về rồi sao?"

      "Muộn rồi, chị mệt mất", Nadia trả lời thay cả hai.

      "Để mình gọi taxi", Alberto nhìn Mattia mỉm cười đồng lõa.

      "Mình xe buýt", Mattia nhanh.

      Alberto liếc xéo .

      "Giờ này sao? Thôi ông. Nhà Nadia cũng cùng đường mà."
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 34
      Chiếc taxi lướt qua những con đường ngoại ô vắng vẻ, giữa các dãy nhà giống hệt nhau có ban công. vài cửa sổ hiếm hoi còn sáng đèn. Ngày tháng Ba ngắn dần và quá trình biến thái trong cơ thể dần quen với ban đêm.

      "Ở đây các thành phố tối hơn", Nadia , như thể vừa nghĩ vừa .

      Họ ngồi sát ra hai bên cánh cửa ghế sau. Mattia nhìn chăm chăm các con số thay đổi đồng hồ tính tiền. Các tín hiệu đỏ nhấp nháy bật tắt tạo nên các con số khác nhau.

      Nadia nghĩ tới khoảng trống đơn kỳ cục ngăn cách hai người và cố tìm đủ dũng cảm để lấp bớt nó bằng cơ thể mình. Căn hộ của chỉ còn cách đó vài lô nhà nữa thôi và thời gian cũng rút ngắn như con đường vậy. chỉ là thời gian của buổi tối ngày hôm nay, mà còn là thời gian của cơ hội, của cái tuổi ba mươi lăm của . Năm vừa rồi, kể từ khi và Martin chia tay, bắt đầu cảm nhận được xa lạ của chốn này, chịu đựng cái lạnh cắt da bao giờ thực buông tha kể cả vào mùa hè. Ấy thế mà chẳng thể quyết định rời bỏ nó mà . Giờ đây trở nên lệ thuộc vào chốn này, bị dính chặt với nó theo cách người ta bám lấy những điều khiến ta đau đớn.

      nghĩ nếu có điều gì đó có thể giải quyết được, cần phải xử lý ngay trong cái xe này đây. Sau đó còn sức lực nữa. bị bỏ rơi chẳng chút thương xót trong đống sách dịch mà cặm cụi tỉ mẩn xem xét ngày đêm để kiếm sống, và cũng để vợi nỗi trống vắng đong đầy theo thời gian.

      thấy ta quyến rũ. ta rất lạ, lạ hơn cả đống đồng nghiệp mà Alberto giới thiệu cho nên cơm cháo gì. Chuyên môn của họ có vẻ chỉ hấp dẫn được những người kỳ dị, hoặc khiến cho họ trở nên kỳ dị như vậy theo thời gian. có thể hỏi Mattia thuộc kiểu nào, để điều gì đó vui nhộn chút, nhưng rồi lại thôi. Dù sao ta cũng "lạ". Và bất an. Nhưng trong cái nhìn của ta cũng có cả điều gì đó, giống như phân tử lấp lánh bơi trong cặp mắt đen mà Nadia chắc chắn rằng chưa người phụ nữ nào có khả năng nắm bắt được.

      có thể khiêu khích ta, muốn làm thế đến chết lên được. túm hết tóc sang bên để hở chiếc cổ trần và các ngón tay lướt lướt lại đường khâu chiếc túi đặt đùi. Nhưng chẳng dám làm gì hơn thế và cũng chẳng muốn quay sang. Nếu như ta nhìn qua chỗ khác sao, muốn biết điều ấy.

      Mattia ho trong lòng bàn tay nắm lại để làm nóng nó lên. hiểu được bức thúc của Nadia, nhưng vẫn chưa thể quyết định. Mà ngay cả quyết định được chăng nữa, nghĩ cũng chẳng biết phải làm thế nào. lần khi tự về bản thân Denis bảo mọi cách thức đều giống nhau cả thôi, giống như khai mở ván cờ. cần phải tạo ra điều gì cả, cần, bởi gì gì cũng chỉ là hai người cùng tìm điều duy nhất. Rồi tự trò chơi tìm được nước và chỉ tới lúc đó mới cần dùng tới chiến lược.

      Nhưng mình còn biết phải mở ván cờ thế nào nữa kia.

      Điều mà làm chỉ là đặt bàn tay trái lên giữa ghế ngồi, giống ném đầu sợi dây thừng xuống biển. cứ để nó ở đó, cho dù lớp vải bọc tổng hợp khiến thấy run run.

      Nadia hiểu được và trong im lặng, ngồi dịch vào giữa, nhàng gây tiếng động. cầm cổ tay nâng cánh tay lên, vòng nó quanh cổ mình, dựa đầu vào ngực và nhắm mắt lại.

      dùng loại nước hoa mùi mạnh, lẫn trong mớ tóc dính áo Mattia và nó xộc thẳng vào mũi .

      Chiếc taxi đậu lại bên trái đường, trước nhà Nadia, động cơ vẫn chạy.

      "Số nhà 1730", người lái xe thông báo.

      nhỏm dậy và cả hai đều nghĩ cực nhọc thế nào mới có thể lại gặp lại nhau lần nữa như thế này, phá vỡ rồi xây dựng lại thế cân bằng khác. Họ cũng tự hỏi liệu họ còn có khả năng làm thế nữa hay khng.

      Mattia lục túi lôi ví tiền ra. đưa tờ hai mươi và cảm ơn, cần trả lại. mở cửa xe.

      Giờ mình bước theo ấy, Mattia nghĩ, nhưng chẳng hề nhúc nhích.

      Nadia bước lên bậc thềm. Người lái xe nhìn Mattia qua gương chiếu hậu, chờ đợi câu lệnh tiếp theo. Bảng điện tử đồng hồ tính tiền bật sáng và nhấp nháy 00.00.

      "Lên đây nào", Nadia nghe theo.

      Chiếc taxi mất và họ trèo lên cái cầu thang dốc với các bậc thang trải thảm xanh và hẹp tới mức Mattia phải nép người mà .

      Căn hộ của Nadia sạch , gọn gàng và chỉn chu, đúng như nhà của phụ nữ độc thân. Giữa cái bàn tròn có giỏ đan bằng cây liễu gai đựng đầy cánh hoa khô hết mùi từ lâu. Các bức tường sơn màu xam, xanh và vàng trứng, toàn những màu lạ lẫm với vùng đất phương Bắc này nên trông có vẻ như khá bất kính.

      Mattia xin phép vào và nhìn Nadia cởi áo khoác để lên ghế với vẻ thoải mái của người ở trong gian của mình.

      "Em lấy cái gì đó uống", .

      đứng lại giữa nhà, bàn tay bị hủy hoại giấu trong túi. Nadia sớm quay lại, tay cầm hai ly đầy nửa rượu đỏ. cười vì ý nghĩ nào đó.

      "Em chẳng quen nữa. lâu lắm có chuyện như thế này rồi", thú nhận.

      "Được rồi mà", Mattia , thay vì bảo còn chưa từng thế này bao giờ.

      Cả hai uống rượu trong im lặng, nhìn xung quanh cách thận trọng và đôi lúc cái nhìn của họ lại giao nhau. Cứ mỗi lần như thế họ lại mỉm cười như hai thiếu niên mới lớn.

      Nadia ngồi gập chân văng để hướng sát gần hơn về phía Mattia. Khung cảnh bày ra sẵn sàng. Chỉ còn thiếu hành động nữa thôi, hung bạo và mau lẹ như bao khởi đầu khác.

      nghĩ ngợi thêm lát rồi đặt ly ra phía sau văng để tránh đạp phải nó và dứt khoát trườn về phía Mattia. hôn . lấy chân hất đôi giày cao gót, chúng rơi xuống sàn nhà lốc cốc. trèo lên người , để Mattia lấy hơi mà phản đối.

      bỏ cái ly cầm ra, đặt tay lên bên eo mình. Lưỡi Mattia cứng đờ ra. bền bỉ lấy lưỡi mình xoay quanh lưỡi để tạo nhịp cho tới khi cũng bắt đầu làm như vậy theo hướng ngược lại.

      Hơi lúng túng ngại ngùng chút họ đổ xuống văng. Mattia nằm dưới. chân buông thõng dưới văng, chân thẳng đuỗn bị đè dưới sức nặng của . nghĩ tới nhịp chuyển động vòng quanh của lưỡi mình, tới cử động đều đặn của nó, nhưng rồi mất tập trung, như thể khuôn mặt của Nadia sát mặt cuối cùng có thể cản hết mọi vòng suy nghĩ phức tạp của , giống như cái lần và Alice, xưa kia.

      Tay luồn dưới lớp áo Nadia và tiếp xúc với làn da khiến cảm thấy khó chịu. Họ cởi đồ chầm chậm, rời nhau ra mà cũng chẳng mở mắt, bởi trong phòng có nhiều ánh sáng quá và bất kỳ gián đoạn nào thôi cũng khiến họ dừng hẳn.

      Trong lúc đối phó với việc tháo nút áo ngực Nadia, Mattia nghĩ xảy ra rồi đó. Cuối cùng cũng xảy ra, theo cái cách mà trước đó bạn hề biết tới.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :