1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Vương phi

      Lại chỉ nghe được Mạnh Khách : “Ta chỉ xem chút thôi, còn chưa tính mua.”

      Đột nhiên Cảnh Phi : “Nếu như vậy, đồ ta thích lại có được ngay.”

      Nhớ Cảnh Phi từng với tôi, có số thứ, nếu gặp được trong tình huống khắc cốt ghi tâm, cho dù mấy chục xuân hạ thu đông qua , vẫn luôn khắc sâu vào trong xương
      Khắc sâu vào trong xương tủy, buổi sáng tình cơ gặp lại, vẫn thích như cũ.

      Cho nên giờ phút này, mắt Cảnh Phi chăm chú nhìn hộp mực trong tay Mạnh Khách, nhìn chăm chăm như muốn phát ra tia lửa.

      Tay Mạnh Khách tun lên, da mặt co rùm, giọng : “Vương gia, vi thần cũng cũng phải là phải vật này là được.”

      Cảnh Phi cười tiếng, : “Bởi vì như vậy, bổn vương từ chối.” quay đầu lại nhìn tôi, : “Hôm nay cho ta mượn ít bạc, ngày khác trả ngươi.”

      Tôi bĩu môi: “Trong phủ của người hiếm gì mà có, muốn cái này làm cái gì?”

      cười : “Vừa rồi tỏng ‘Đại Phúc’ thấy đôi bình, thương lượng với chưởng quỹ rồi. trùng hợp phía đó cũng vẽ cảnh Tây Hồ rất thích hợp ghép thành đôi với hộp mực này. Mấy ngày nữa là sinh thần của hoàng hậu nương nương, thể thiếu phần lễ.”

      Tôi : “ trách được hoàng hâu nương nương thích người như vậy.”

      Cảnh Phi mất mẹ từ , được hoàng hậu nương nượng nhận về cung của mình nuôi dưỡng, cùng lớn lên với Cảnh Thành. Hoàng hậu lão thái thái giống như mẹ ruột của vây.

      Bên này Cảnh Phi thầm phen với chưởng quỹ, vừa vặn thương lượng giá tiền đủ để tôi trả được.

      Cảnh Phi được phen hài lòng.

      Cảnh Phi vui sướng dùng bọc bọc lại hộp mực, Mạnh Khách đứng ở bên, giọng với rôi: “Đáng tiếc Vương gia phải là Vương gia, bằng làm thương nhân nhất định là giàu có phương.”

      Thương nhân trọng lợi, kể cả cái lợi cực . Đối với điểm này, chính xác Cảnh Phi vô cùng am hiểu, vả lại làm biết mệt.”

      Bỗng nhiên tôi toát ra ý niệm: tính toán chi li chính là tính cách của Hộ hộ thị lang Đỗ Nguyên Vân, như vậy cũng nuôi dạy nữ nhi có học thức về phương diện này, xứng với vị Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi trước mắt này, nhất định vô cùng xứng đôi.”

      Đầu tôi nhanh chóng chuyển, suy nghĩ phen, cảm thấy đúng là vô cùng thỏa đáng, hợp lý.

      Nếu hai người bọn ho có thể thành đôi như tôi mong muốn, chính chính là phu xướng phụ tùy, cầm sắt hài hòa.

      Tôi vừa nghĩ như vậy, nụ cười mặt nhịn được mà xuất . Cảnh Phi cầm gói đồ tới, thấy tôi liền hỏi: “Ngươi cười cái gì vậy?”

      Tôi cố gắng ngừng cười, đáp.

      Ba người từ biết đầu phố, Mạnh Khách muốn đến Tri thư viện đọc tập kinh sử cổ. Cảnh Pho dặn dò tôi lần nữa phải quan tâm đến hôn của . Tôi gật đầu cười, sau đó từ biệt.

      Gần đây, phủ Thái tử luôn yên tĩnh. Quang cảnh náo nhiệt lúc cưới Thái tử phi trong nháy mắt còn thấy đâu nữa. tôi nghĩ chuyện này có liền quan đến việc sau khi kim thượng nghe Đỗ lão khẳng khái muốn giản lược chi phí cuộc sống của các chư vương.

      Diên Nhạc tam tử Cảnh Thành ở trong thư phòng, thân thể còn yếu, thể vào triều, chỉ có thể mỗi ngày ngồi trong thư phòng đọc sách, viết chữ.

      Mấy ngày nay, Cảnh Phi cũng lo âu tới chuyện từng với tôi. Mặc dù lần trước tiền nhiệm Binh bộ thượng thư chết vì việc chỉ trích việc Thái tử hôn mê gây khó khăn tới nghiệp thống nhất đất nước, bị kim thượng dùng đạo thánh chỉ lấy mất đầu, đám triều thần an tính dám gì nữa nhưng sao đám cưới thân thể Thái tử vẫn yếu đuối, thể vào triều, sợ rằng đám triều thần cũng kín đáo phê bình rồi.

      Dù kim thượng thái tử như thế nào cũng thể duy trì với văn võ toàn triều, cũng thẻ giết thêm thượng thư nữa.

      Tôi vào thư phòng thấy Cảnh Thành, đưa bình vào ra cho nhìn.

      cười: “Tốn bao nhiêu bạc? Ta bổ sung thêm cho ngươi.”

      Tôi giá cả, kinh ngạc : “Lại là giá tiền này, chẳng lẽ Cảnh Phi cùng với ngươi?”

      Tôi phải lại cười : “ Cảnh Phi đunhs là tay cao thủ phương diện này.”

      Tôi : “ riêng gì bình này, còn lừa gạt được hộp mực mà Mạnh Khách coi trọng.”

      Cảnh Thành khẽ mỉm cười : “Ngươi và Cảnh Phi suốt ngày ở chung chỗ, mỗi ngày đều đến Tri thư viện lấy việc quấy rầy tài tử làm vui?”

      Tôi : “Cũng phải là vui cho lắm, vừa vặn Vương gia chuẩn bị lễ mừng sinh thần của hoàng hậu nương nương, chính là hộp mực cùng với đôi bình vẽ cảnh Tây Hồ ở tiệm vàng bạc.”

      Cảnh Thành nheo mắt lại : “Vẫn là Cảnh Phi để tâm. Tranh cảnh Tây hồ, mẫu hậu thích nhất là Tây hồ.”

      Tôi : “Vương gia để tâm như vậy, tất nhiên khiến hoàng hậu thích. Trước đó vài ngày, Vương gia còn cằn nhằn muốn kết hôn. Tuy là đùa nhưng khó bảo đảm tại . Dứt khoát thừa dịp mấy ngày nữa sinh thần hoàng hậu nương nương, người thừa dịp hoàng hậu nương nương vui mừng, giúp Vương gia định hôn .”

      Cảnh Thành cười : “Chẳng lẽ ngươi có thí sinh?”

      Tôi : “Nữ nhi Đỗ gia Đỗ thị lang tôi thấy, nhân phẩm tướng mạo đều rất tốt, hứa gả cho Duyên Hỉ vương gia, phải là hợp sao?”

      Cảnh Thành nghe xong lời này, nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng gật đầu cái, : “Được!”
      Last edited by a moderator: 2/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Thành thư
      Trời vào đông giá rét. Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi cưới chi nữ Đỗ thị lang.

      Tin tức vừa truyền ra, làm tan nát từng trái tim oanh oanh yến yến Giang Nam Giang Bắc Đại Cảnh.

      Trong Miên thành Giang Nam, danh kỹ nổi tiếng gọi là Dung Dung làm bài thơ, đề khăn gấm thơm ngào ngạt, sai người ngàn dặm xa xôi từ Miên thành chuyển đế vương phủ Duyên Hỉ.

      Thơ viết:
      Bích Thúy lâu tiền son phấn hương
      Giang Nam thanh tao lâu lan truyền
      Miên thành lạc hoa xuân
      Ngày nào làm lại mộng đầy giường.

      Thơ vẫn còn non, chữ cũng tốt. Nhưng khăn gấm đề thơ lại thơm ngào ngạt, có thể tưởng tượng thấy giai nhân nhàng rơi lệ, từng chút từng chút mềm lòng.

      Mặc dù tôi là nữ tử, thấy vậy tâm tình cũng động, huống chi vị
      vương gia Cảnh Phi phong lưu này.
      Tay nâng khăn gấm, liên tiếp thở dài mấy tiếng, có ý đành lòng.
      Sau đó : "Nhậm Lan Chân ngươi làm việc quá nhanh."
      Tôi cười: "Vương gia, người ở Miên Thành mấy năm, đến tột cùng là để lại bao nhiêu chuyện phong lưu? Ngày du ngoạn ở Giang Nam, phong quang vô hạn, ngươi đếm chút, để cho tôi may mắn lần no bụng sướng tai thích mắt?"
      Cảnh Phi ngửa mặt lên trời thở dài: "Giai nhân Giang Nam tuy nhiều, nhưng chỉ có Dung Dung được lòng ta nhất. Đáng tiếc, đáng tiếc."
      Tôi xì mũi coi thường: "Nếu như người bỏ được, vẫn còn kịp."
      Cảnh Phi đáp: "Thôi thôi, suy nghĩ thương tâm vô ích, bằng lúc này thu tâm lại, trải qua nhưng ngày vợ chồng tôn trọng nhau."
      Ngày Cảnh Phi lập gia thất, bách quan chúc phúc. Thân thể Cảnh Thành ôm bệnh thể đến được, nhờ tôi đưa lên đôi ẫu đơn làm bằng phỉ thuý, chúc rằng trăm năm hoà hợp.
      Mạnh Khách dẫn các thư sinh trong Tri thư viện cũng chúc. Quà tặng của thư sinh, tất nhiên là bất đồng. Ví dụ Mạnh Khách vẽ bức hoạ, phía núi non , nước chảy xa xa, gian đình viện trong núi, hoa đào nở rộ, ong bướm vờn quanh.
      bức tranh đề chữ, ở bên trái, đỉnh núi nhắn xinh xắn có ấn đỏ.
      Cảnh Phi tay nâng bức tranh, chậc chậc khen ngợi dứt.
      Tôi cười : "Ngài biết vẽ?"
      Cảnh Phi đáp: "Tranh Lam Lạc vẽ, nhìn qua liên biết gió xuân ấm áp, làm người ta hân hoan vô hạn, chúc mừng tân hôn vui vẻ."
      Lam Lạc là tên tự của Mạnh trạng nguyên.
      Tôi thấy còn tỉ mỉ nhìn, : "Chẳng nhẽ lại tính toán giá tiền?"
      Cảnh Phi đáp: "Cho nên mỗi lần ta đều , thế gian hiểu ta, trừ Lam Lạc, chính là Nhậm Lan Châu ngươi. Tranh Lam Lạc vẽ, tạm thơif nhắc tới kỹ năng, trong thời gian mấy năm làm trạng nguyên này, riêng thanh danh của , cũng đủ khiến cho các thiên kim tranh giành, bao nhiêu người tranh nhau muốn cướp ."
      thở dài tiếng, lại : "Đáng tiếc bức tranh này đề chữ. Huống chi Lam Lạc nay bằng xưa, thân ở bên trong Tri thư viện, ita lại thị trường, hẳn là muốn mà mua được..."
      Tôi vì tài năng của Mạng trạng nguyên mà thở dài mấy tiếng.
      Đêm ba mươi hoàng cung mở gia yến. Hoàng hậu nương nương nhìn bên trái thái tử phi Đinh Thị, nhìn bên tay phải Duyên Hỉ vương phi Đỗ Thị, ngừng tán thưởng thích. khi hoàng hậu vui mừng, liền thưởng cho phủ thái tử và vương phủ Duyên Hỉ ít vật kiện, ngay cả thái chiêu - quan ngũ phẩm như tôi cũng ban thưởng ít.
      Cho nên , hoàng hậu vẫn là thưởng phạt phân minh. Nhậm Lan Châu tôi ở hai hôn này, công đầu chính là việc tốt nhường người.
      Đầu xuân năm nay thái tử khoẻ, có thể thượng triều. Tôi vui mừng vô hạn, Kim thượng càng thêm vui mừng vô hạn, sao thái tử tiếp tục kiêm quản Binh bộ và Công bộ. Binh bôk thượng thư Đinh Hữu tích tực dốc sức, biên cảnh an bình, bình cường mã tráng, bách tính n cư lạc nghiệp.
      Cả Văn võ bá quan toàn triều Đại Cảnh đều , ngày nay triều đại Đại Cảnh hoad thuận, thái từ càng ngày càng chuyển biến tốt, ngay cả Duyên Hỉ vương gia phong lưu cũng hồi tâm thành gia. Các lão thần Đại Cảnh, lệ tuôn giàn giụa, khi lâm triều lặp lặp lại bày tỏ lòng trung can nhật nguyệt chúng giám. Đại Cảnh ta tương lai lập nghiệp yên ổn, minh chủ thịnh thế, các hoàng tử gia nghiệp hoà thuận, Đại Cảnh lưu truyền trăm thu vạn thế.
      Lại đúng lúc Tri thư viện tấu, Tri thư viện trải qua mười năm, biên soạn thành công "Ngắm cảnh ngự lâm", tập hợp, ghi lại tất cả thi từ ca phú của các văn nhân nhà thơ, cùng với điển côa tạp khoa kinh thư các mặt văn hiến khác từ thời thượng cổ, từ khi Đại Cảnh khai quốc đến nay. Hợp lại thành hai vạn bốn trăm cuốn.
      Hôm đó, sau mấy năm Mạnh Khách lần đầu tiên dậy sớm lâm triều, tự tau cầm quyển đầu tiên của "Ngắm cảnh ngự lâm", trình lên triều đình. Kim thượng cực kỳ vui mừng, nhớ lại Mạnh Khách năm đó, cũng hỏi tình hình mấy năm nay của hăn. Mạnh Khách sảng lãng đáp lại, mở miệng thành văn chương, tự thuật vài chục năm năm tháng lưu chuyển, kiêu ngạo, tự ti lại tình chân ý thiết, nghiễm nhiên miệng thành bài văn biền ngẫu (song tình).
      Mạnh Khách Mạnh trạng nguyên năm đó thanh danh tài học kinh thế, lại lần nữa truyền khắp thiên hạ.
      Mấy ngày sau, Mạnh Khách được thăng làm chính sử Tri thư viện, là quan tam phẩm.
      Tôi và Cảnh Phi đến thăm Mạnh Khách, buồn bã cười với chúng tôi tiếng : "Chắc chắn vi thần dốc toàn lực, dẫn dắt mọi người trong Tri thư viện, tập hợp văn chương trong thiên hạ, ca công tụng đức Đại Cảnh ta mãi ngàn năm."
      Tôi trả lời được, Cảnh Phi cũng lên tiếng, và Mạnh Khách rót ly rượi, hai người cùng uống hơi cạn sạch.
      Ra khỏi nhà Mạnh Khách, đột nhiên Cảnh Phi : "Lũ lụt Giang Nam lại dâng, bổn vương cần Miên Thành chuyến."
      Last edited by a moderator: 4/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Lũ lụt.

      Lũ lụt ở Giang Nam, nếu Cảnh Phi giúp Cảnh Thành kiêm quản Công bộ, hiển nhiên muốn xem chút.

      Tôi biết là ít của riêng Cảnh Phi hay còn là ý của Cảnh Thành.

      Tân nương Duyên Hỉ vương phi lệ rơi mười dặm Trường Bình đưa tiễn, mảnh mai thắng nổi gió rét, Cảnh Phi sai người đưa vương phi về phú trước.

      Đưa mắt nhìn giai nhân xa, quay đầu lại với tôi: “Hôm nay đến đưa tiễn ta, cuối cùng ngươi cũng đạt tới trình độ nào đó.”

      Từ khi Cảnh Phi mười bốn tuổi, kim thượng thưởng Miên thành cho , tạm thời coi như là nửa đất phong của Duyên Hỉ vương gia. Miên thành giàu có và đông đúc, cảnh tượng tuyệt đẹp, thương nhân lại dứt. Kim thượng con, biết Cảnh Phi thích cái gì. Vì vậy Cảnh Phi nhàn nhã trải qua ngày tháng nửa năm ở Miên thành nửa năm ở kinh thành. Mà lần đầu tiên tôi đưa tiễn , tự rằng dù sao vài tháng sau lại trở về, nhiều lắm là trước hôm rời kinh đến phủ của , liệt kê chuỗi danh sách, ủy thác mang về ít đồ tốt. Thập lý phô phong nhi lập, chân tư vị sơ oa, ba bắc hoan ngân xích tuyết, nam du mạc ly. Đều là những dược liệu bổ dưỡng nổi danh Giang Nam.

      Những dược liệu này đề dành cho Cảnh Thành. Bệnh của Cảnh Thành vẫn tốt lên được. Nếu với hoàng hậu và phủ nội vụ, bảo đảm là phen kinh thiên động địa cùng với giày vò. Từ , thái
      y viện bó tay hết cách với bệnh của Cảnh Thành.

      Hoàng hậu khóc thút thít, chửi rủa, trách cứ, nhiều lần đều muốn phá hủy Thái y viện, giết đám phế vật kia .

      Tôi tin được với những dược liệu và đám người cổ hủ ở Thái y viện kia, có lần Cảnh Phi mang tới mấy vị thuốc từ Miên thành tôi trộm cho Cảnh Thành thử dùng chút, chọn lựa ra mấy vị thuốc tốt nhất, sau đó mỗi lần Cảnh Phi len lén mang về, dùng mấy người tin được trong phủ thái tử điều trị cho Cảnh Thành.

      Mặc dù Cảnh Thành thể khỏi triệt để, nhưng tốt xấu gì việc ăn uống cũng có tinh thần hơn chút.

      Nếu phải dựa vào những vị thuốc này, mấy người kia Cảnh Thành thể có đầy đủ tinh thần khí lực liên tục góp ý với kim thượng tiên triều, biện luận với văn võ cả triều, chủ lực xuất binh Tây Cương, đẩy lùi các nước xâm lược.

      Hôm đó ở triều, Binh bộ Đinh Hữu, Hộ bộ Đỗ Nguyên Vân cũng bị Cảnh Thành cho á khẩu trả lời được, cuối cùng kim thượng bị thuyết phục, xuất binh Tây Cương. Sau cùng Duyên Nhạc thái tử Cảnh Thành lấy được công lớn, uy tín với vua và dân tăng lên gấp bội.

      Thấy hôm nay Cảnh Phi tôi như vậy, tôi chỉ cười : “Chút nhân tình này Nhậm Lan Châu tôi vẫn phải có.”

      nhìn tôi cười: “Hôm trước Lam Lạc dạy ta, cũng làm được câu thơ, ngươi nghe chút.”

      ngẩng đầu, nheo mắt lại, nhìn nơi xa, giọng thầm: “Tòng lai sơ đạm nan đắc kiến, sở hạnh nhân thử tri tiêu thức.”

      (Hán Việt: “Cho tới bây giờ sơ đạm khó được cách nhìn, may mắn vì vậy biết tin tức.”)

      Tôi cau mày, : “Dùng từ quá mức thô thiển, sang trọng.”

      Cuối cùng về phía trước, chắp tay, từ biệt.

      ***************

      Lũ lụt ở Miên thành, giằng co được hai tháng.

      Hộ bộ và Công bộ cũng bận rộn người ngã ngựa đỏ ngửa lên trởi. ngày kia, Công bộ thượng thư Phó Quảng lại chạy đến phủ thái tử.

      ngụm trà lo lắng vào bụng, mắt ông lại nhìn chằm chằm Cảnh Thành. Cảnh Thành luyện chữ, dừng bút lại, giương mắt cười : “Lần này là vì sao?”

      Phó Quảng than thở, : “Lần này khó lượng, thái tử điện hạ, mặc dù Duyên Hỉ vương gia giúp điện hạ quản Công bộ, nhưng ở Miên thành, lại chuyên đối nghịch với Công bộ. Miên thành là trọng địa của Giang Nam, chuyên trị thủy lũ lụt này phải là chuyện đùa, cũng phải chỉ là chuyện của và lão già Hộ bộ.”

      Cảnh Thành ho tiếng, : “Duyên Hỉ vương gia công tư phân minh, cũng nên nghe bên ngoài bóng gió, tin miệng bậy.”

      Phó Quảng sửng sốt : “Đương nhiên vi thần tin tưởng Duyên Hỉ vương gia, nhưng thần là sợ Đỗ Nguyên Vân trộn lẫn ở bên, làm bẩn danh dự của Duyên Hỉ vương gia.”

      Cảnh Thành đùa bỡn bút lông trong tay, đáp.

      Phó Quảng lại : “Vi thần thấy có chút ổn. Trung thần trong triều cũng có nhiều chỉ trích. Hộ bộ mấy năm này, vài nết bút sổ sách cũng quá sạch . Điện hạ, chắc người cũng biết đến.”

      Cảnh Thành nâng bút lông lên khóe miệng, ngón tay khẽ vuốt ve đầu ngọn bút, mỉm cười : “Đỗ Nguyên Vân cũng chỉ là thị lang. Hộ bộ sạch trong sổ sách kia, cũng thể chỉ tính đầu của ông ấy.”

      Phó Quảng thở dài : “Mấy năm nay lão già Hộ bộ thượng thư Lâm Khắc Độc đều cáo bệnh thể nào quản , ta cảm giác chính là mắt nhắm mắt mở mà thôi. Thái tử, người xem____”

      Cảnh Thành : “Ta hiểu rồi. Trước mắt việc quan trọng hơn cả là kịp thời giải quyết lũ lụt ở Miên thành. Ta gửi phong thư cho Duyên Hỉ vương gia và Đỗ Nguyên Vân, giục ngay sau đó cũng giục hộ bộ. Tóm lại, làm trễ nải công Công bộ của ông. Dù sao Duyên Hỉ vương gia vẫn cai quản Công bộ, dĩ nhiên là phải giúp ông.”

      Phó Quảng chỉ đành gật đầu cái, thở dài, cáo lui.

      Tôi tiễn Phó Quảng ra cửa, chỉ thấy Cảnh Thành đứng thẳng ở trước cửa sổ. Giấy Tuyên Thành – cống phẩm tốt nhất thư án bị thổi loạn, ít giấy rơi vào trong nghiên mực, màu sắc u nhanh chóng nhuộm lên, rốt cuộc bất động, góc nặng nề đậu đó. Giấy Tuyên Thành mềm mại rơi xuống kêu phành phạch.

      Mùi thơm của mực Huy Châu thượng hạng, từng chút từng chút tỏa ra bên ngoài.

      Lần trước Cảnh Phi mua hộp mực, kính dâng lên trong sinh thần của hoàng hậu, hoàng hậu vô cùng vui mừng, kim thượng cũng thích, khen ngợi Cảnh Phi hiếu tâm đáng khen ngợi. đạo thánh chỉ, trong lúc nhất thời, Huy Châu nhanh chóng chế tạo những hộp tương tự, tiến cống lên rất nhiều. Các hoàng tử đều được chia cho ít. Đều theo ý thích của hoàng hậu, chạm khắc tranh cảnh bốn mùa của Tây Hồ, như họa Giang Nam. Mặc dù giống đồ cổ giá trị liên thành như Cảnh Phi dâng lên, nhưng cũng coi như là lịch tao nhã tinh xảo, đặc sắc kém.

      Hồi lâu, chỉ nghe Cảnh Thành : “Nha đầu, Cảnh Phi Miên thành nhiều ngày như vậy, có thể có gửi dược liệu về?”
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Mật báo
      Editor: nhuandong

      đợi được dược liệu của Cảnh Phi, lại chờ được phong mật báo của Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi, khẩn cấp tám trăm dặm, từ Miên thành Giang Nam đường đưa tới trước ngự án của kim thượng.

      Sáng sớm ở kinh thành Đại Cảnh, bị tiếng vó ngựa khẩn cấp từ tám trăm dặm đánh thức.

      Sáng sớm Cảnh Thành phải vào trong cung, trở về sau khi hạ triều, câu đầu tiên là: “Tiểu tử Cảnh Phi này, còn có tay như vậy.”

      Trong mật báo của Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi, tố cáo nhạc phụ đại nhân của .

      Trải qua điều tra, Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân, cấu kết với Tri giám viện Vương Hạ, Trương Tây Bình, Mạc Thị Quyết, cùng với đám người Công bộ thị lang Mã Văn Lạc, lũ lụt Hoàng Hà ba năm trước đây, sau khi lấy được trọng dụng của thánh thượng, qua công địa phương trọng yếu này, thu hối lộ. Phàm là người hối lộ cho bọn họ, đều có duyên tham dự công .

      Công bộ thượng thư Phó Quảng liên tục than thở ở phủ thái tử: “ nghĩ tới nghĩ tới. Mã Văn Lạc lương tài (người hiền có tài) tay thần vun trồng. Nguyên bản nghĩ tới mấy năm nữa, đợi vi thần sắp cáo lão về quê tiến cử tiếp nhận vị trí tại của vi thần. Khụ, là đau giết vi thần mất. Thái tử điện hạ, xin thứ cho cựu thần có mắt tròng, trách lầm Duyên Hỉ vương gia. Vương gia luôn trung thành với Đại Cảnh với thái tử điện hạ, nhật nguyệt chứng giám.”

      Phó thượng thư lệ rơi ngang dọc, đau đớn kịch liệt thôi.

      Mấy cái tên Cảnh Phi kể sổ kia, ngày đó ngay lập tức bị bắt ngồi lao tù.

      Cảnh Phi vẫn canh giữ ở Miên thành, chưa hồi kinh.

      Lũ lụt Miên
      thành trong thời kỳ nguy cấp. Thái tử Cảnh Thành phụng hoàng mệnh, cả đêm triệu đám người Công bộ, Hội bộ, Tri giám viện có liên quan, lần nữa cắt cử quan viên phụ trách công ở Miên thành, hoả tốc tiến về phía Miên thành, hiệp trợ Duyên Hỉ vương gia sớm ngày giải quyết việc khẩn cấp ở Miên thành.
      Kim thượng liên tiếp hạ thành chỉ, khen ngợi Duyên Hỉ vương gia công tư phân minh, thiên vị việc riêng, hổ là vương gia Đại Cảnh, ban thưởng trăm viên bảo châu, trăm cuộn gấm góc, bảo vật liện tục ngừng được đưa vào vươnh phủ Duyên Hỉ.
      Lại mấy ngày qua, trong triều lục tục có nhiều tin tức lộ ra ngoài hơn. Nghe , tích tham ô của Kỳ nhân Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân vẫn cho là vì nước vì dân, lần này bị bại lộ, nguyên nhân là ông ta ngàn lần nên vạn lần nên, vào nửa năm trước, cầu nhóm chủ công của Miêu thành đồ vậy Bằng vàng bạc do tiệm vàng nổi danh "Gấm đường" chế tác, dùng để chúc thọ mẫu thân của mình. Những người đó nịnh bợ Đỗ Nguyên Vân, từ trăm món vàng bạc thượng hạng tỉ mỉ chọn lựa được mười món. Vàng bạc còn dư lại, bọn họ bất chấp "Gấm đường" khẩn cầu như thế nào, ỷ thế hiếp người, cự tuyệt trả tiền.
      "Gấm đường" vì đạt được tới cầu những đồ vật vàng bạc này, trước đó bỏ ra vốn ban đầu rất lớn, ai ngờ cuối cùng chỉ thuận lợi thu được tiền vôn của mười món. Vì phòng ngừa mất hết cả vốn, thể làm gì khác, chỉ đành nhịn đau tự xử lý đống vàng bạc còn dư lại này.
      Những đồ dùng này bị "Gấm đường" bán cho các thương khách khác của Giang Nam Giang Bắc, lại phát đên các nơi Giang Nam Giang Bác đại cảnh.
      Nhưng lúc đó ai lưu ý đến bản thiết kế chạm trổ, ở dưới đáy số vàng bạc đó đều tỉ nỉ trạm khắc nhóm mẫu đơn chúc thọ .
      Đáy , hình mẫu đơn chúc thọ cũng hơn, mẫu đơn nở rộ, màu sắc rự rỡ, nhưng kỳ quá là giữ nhóm mẫu đợn lại mọc ra bông hoa đỗ quyên.
      Bởi vì điêu khắc rất , sau khi tới tay đám nịnh bợ Đỗ Nguyên Vân, chỉ chua ý đến bề ngoài kim quang lấp lánh, phú quý hơn người của đồ vật, cuối cùng nhìn qua tinh xảo vô cùng. Làm sao còn chú ý đến cái chỗ hợp với lẽ thường.
      Chính vì cái chỗ nho hợp với lẽ thường này mà Đỗ Nguyên Vân bại lộ.
      Nghe vị trạm khắc kia, sinh ra trong nghèo khổ, bất mãn với công quan trọng như thế lại trở thanh công cụ độc quyền bán hàng của đám quan viên kết bè kết cánh sa đoạ với nhau, vì vậy mới thiết kế bản vẽ, điêu khắc hình ở đó. lại dự đoán được nhóm đồ kia, tuyệt đối có khả năng chỉ chọn trong mừoi món hiến tặng cho Đỗ Nguyên Vân, những quan viên kia chắc chắn tỉ mỉ chọn lựa mười món tốt nhất từ mấy trăm món khác, còn dư lại chắc chắn lưu lạc đến dân gian. Nhưng nếu có thể được ông trời che chở, chắc chắn có người có kiến thức có thể nhìn ra điểm kỳ lạ trong đó, nếu bị này có kiến thức có thể có mười phần kiên nhẫn cùng bền lòng, nhất định có thể tìm hiểu nguồn gốc, tr ra những đại tham quan đại sâu mọt này, lập công vì Đại Cảnh vì dân chúng khắp thiên hạ.
      biết thời điểm điêu khắc những thứ này đến tột cùng là càn bao nhiêu lời cài phúc. Ám hiệu ràng ngày ấy của , cuối cùng cũng tới ngày mong muốn. Đồ có khắc khóm mẫu đơn ở giữa mọc ra bông hoa đỗ quyên qua tay nhiều người, cuối cùng lọt vào mắt Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi.
      Vì vậy chuyện thế gian rất khó dự liệu, chuyện nhìn như thể nào thành công lại chê vào đâu được, thoả mãn tâm nguyện.
      Tâm hôn của Cảnh Phi mới gần được tháng, liền tự mình dùng quyển sổ đưa nhạc phụ đại nhân vào nhà tù. Đỗ Nguyên Vân năm đó lấy được khen ngợi trung quân chi thần của hoàng thượng, trở thành nhạc phụ Đỗ Nguyên Vân của Duyên Hỉ vương gia, dĩ nhiên lại là đại sâu mọt của Đại cảnh.
      Đỗ gia trong đêm lên trời xuống đất, thay đổi nhanh chóng.
      Cảnh Thành cười với tôi: "Nha đầu, tại Đỗ nương này lại bị chúng ta hại thảm hại rồi!"
      Vương gia Cảnh Phi này, tuyệt đối có khả năng chỉ là vị vương gia phong lưu.
      Tôi cười: "vô luận như thế nào, Cảnh Phi cũng coi như người của người. Lần này người ấy làm như vậy, mặc dù có chút tàn nhẫn với Đỗ nương, nhưng lại lập được công lớn, người cũng có chỗ xấu."
      Cảnh Thành cúi đầu chỉ lo viết chữ giấy, hồi lâu, mới đặt bút xuống : " cho cùng Đỗ nương cũng là do chúng ta chọn cho Cảnh Phi. Mấy ngày nữa, chờ chuyện có chút bình ổn, nếu người có chút rảnh rỗi vương phủ Duyên Hỉ nhìn nàng chút."
      Tôi nghĩ nghĩ : "Được."
      Lúc này, chỉ nghe Tiểu Hỉ Tử phủ thái tử đu vào cửa phòng : "Điện hạ, Duyên Hỉ vương gia đưa dược liệu đến."

      Last edited by a moderator: 7/11/14
      Phong nguyet, Tôm ThỏMet Culan thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Chén thuốc

      Dược liệu Cảnh Phi đưa từ Miên thành được bao bọc tỉ mỉ. Cũng giống như những lần trước, mỗi loại dược liệu đều được bọc trong bọc, bên tờ giấy , phía tỉ mỉ viết thời gian hái dược liệu, cân nặng, đặc biệt . Bút tích tỉ mỉ tinh xảo của Cảnh Phi, thẳng hàng chỉnh tề, xưa nay rất được kim thượng khen, cũng giống tác phong thường ngày của vương gia phong lưu.

      Tôi từ xưa đến nay hết sức yên tâm với suy tính chu đáo này của Cảnh Phi. Ví dụ như mở bọc ra, Cảnh Phi viết: “Sơ oa này 100 chỉ*, đều được hái vào tháng ba năm ngoái. Giờ tuất mỗi đêm, lấy năm chỉ, nấu đến khi chỉ còn chén nước, thêm lượng đường đỏ vừa đủ uống khi còn nóng. Liên tục trong nửa tháng, trong lúc dùng kị vật cay.”

      *chỉ: mười chỉ bằng 1 lượng.

      Đêm đó, ta dựa theo lượng chia, tự mình ở dưới phòng bếp sắc thuốc.

      Mùi thơm của sơ oa vô cùng dễ ngửi. Sơ oa Đại Cảnh, thực xứng với đồ tốt của Ly Châu. Mặc dù sơ oa sớm trở thành cống phẩm của Ly Châu, hàng năm hoàng hậu ban cho Cảnh Thành ít, nhưng theo bệnh tình của Cảnh Thành, thực tế là nên dùng nhiều hơn chút. Nhưng Cảnh Thành sợ khiến hoàng thượng và hoàng hậu lo lắng, luôn thu mua Trương thái y, để cho ông báo ít . Lượng chưa đủ, Cảnh Phi trực tiếp lấy ở Miên thành. Sinh trưởng ở Miên thành, mặc dù bằng cống phẩm của Ly Châu, nhưng cũng coi như là chất lượng. Huống chi sơ ổ của Miên thành tự có dược tính đặc thù, cần phải dùng chung với đường đỏ. Sau khi ăn vào, so với dùng sơ oa của Ly Châu, dường như Cảnh Thành thoải mái thư sướng hơn chút.

      Phương thuốc của Thái y viện, biết sao, có thêm mục đường đỏ này. Nhưng lần đầu tiên Cảnh Phi đưa sơ ổ từ Miên thành về dùng chữ Khải tinh xảo tỉ mỉ viết: “Cần thêm số lượng đường đỏ vừa phải, có hiệu quả bất phàm.”

      Thuốc sắc tốt, tôi cẩn thận từng li từng tí dùng vải cầm ấm thuốc lên, chậm rãi rót dược thủy đen nhánh vào trong chén. Nhất thời trong phòng thuốc tràn ngập mùi thuốc.

      Đường đỏ. Tôi thuận tay lấy đường đỏ, muốn cho và trong chén thuốc dừng lại.

      Trong phòng bếp chỉ mình tôi, đây là vì dễ dàng sắc thuốc cho Cảnh Thành nên đặc biệt để ra phòng bếp chuyên dùng. Ngày thường, chỉ có mình tôi có chìa khóa, kể cả Cảnh Thành và thái tử phi Đinh thị cũng biết đến tột cùng bên trong làm cái gì.

      Mỗi lần sắc thuốc, tôi đều đem dược liệu và thuốc dùng để sắc bọc lại cực kỳ kín, gió thổi lọt,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n lại đốt nhang lên, khiến người ngoài thể ngửi thấy mùi thuốc ở bên trong.

      bóng người trong bếp, thanh gõ canh từ xa truyền đến. Đến giờ tuất.

      Tôi vẫn chậm rãi cho đường đỏ vào trong nước thuốc, sau đó đậy nắp lại, đặt ở trong cái giỏ, khóa chặt cửa, tự mình mang đến cho Cảnh Thành.

      Cảnh Thành vẫn ở trong thư phòng. Ánh nến chập chờn, chiếu rọi mặt .Mặt tái nhợt coi như có chút huyết sắc. thư án bày rất nhiều sách, nửa nghiêng nửa nằm ở thư án, quyển sách được nắm hờ tay, bốn chữ bìa mơ hồ lộ ra, ràng dưới ánh nến.

      Tôi nhìn thoáng qua, chính là “ngắm cảnh ngực lãm” của Mạnh trạng nguyên cùng học sinh Tri thư viện biên soạn.

      Tôi đặt thuốc ở thư án của , : “Điện hạn, nên uống thuốc rồi.”

      Cảnh Thành ngẩng đầu, nhìn chén thuốc chút, : “Là sơ ổ?”

      Tôi gật đầu.

      lên tiếng, để sách xuống, cầm chén lên, chậm rãi đùa bỡn cái muỗng trong đó.

      Mùi thơi của sơ ổ càng nồng.

      Đột nhiên Cảnh Thành : “Nha đầu, ngươi ta nên uống hay nên uống?”

      ho khan tiếng, cau mày, nằm lại thư án, khôi phục tư thế vừa rồi.

      Hàng năm đến mùa này, Cảnh Thành cần uống sơ ổ để cho mình thoải mái hơn chút. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi mỗi lần đều kịp thời đưa dược liệu tới, lựa chọn tỉ mỉ, kiểm tra chất lượng, mùi thơm nồng đậm chân chính, bao bọc kín đáo, nguyên là nơi Cảnh Thành và tôi lệ thuộc, tin tưởng.

      Nhưng giờ phút này, hai chúng tôi nhìn chằm chằm chén sắc thành thuốc này, lại biết xử lý nó như thế nào.

      Chuyện Cảnh Phi tố cáo Đỗ Nguyên Vân, văn võ cả triều khen ngợi, hoàng thượng và hoàng hậu cũng vui mừng, nhưng, cũng là chuyện tại thái tử Cảnh Thành kiêng kị nhất.

      Trước khi có chuyện này, mặc dù Cảnh Thành và tôi cũng liệu trước được tâm Cảnh Phi, sợ rằng tuyệt phải đơn giản là phong lưu vương gia hỏi chính , những ngờ tới ra nhân vật thể coi thường như thế.

      Ký hiệu được điêu khắc trong bình, ràng như vậy, lén lén lút lút thể lộ ra ngoài ánh sáng như thế, cố tình lại bị Cảnh Phi phát . đầu mối nho thu hút thậm chí cực kì buồn cười như vậy, cư nhiên lại bị Cảnh Phi hảo hảo mà lợi dụng, đường lên , cuối cùng đánh thẳng vào đầu sỏ, lần giăng lưới lớn giăng trọng thần nhiều năm chuyên tâm biên chức sa đọa. Huống chi, là sau khi cưới nữ nhi Đỗ hia.

      Cảnh Phi làm những chuyện này, tâm tư kín đáo đến bậc nào, nghị lực và kiên nhẫn đến bậc nào, lực quyết đoán đến bậc nào.

      Những ý định kín đáo kia, những điều coi như có tâm này, những điều muốn dứt là dứt này, đủ để khiến cho Cảnh Thành kinh hãi rồi.

      Cảnh Thành cười khổ tiếng, dưới ánh nến đỏ dang động, nụ cười khổ của nhìn qua vô cùng quỷ dị thê lương.

      nhàng : “Nha đầu, ta uống chén thuốc này được ?”

      Tôi gật đầu cái, cầm chén thuốc lên, dội tất cả xuống đất. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Nước thuốc rơi vãi tung tóe, bắn cả vào vạt áo của tôi và Cảnh Thành, bắn cả lên thư án.

      Mùi thơm đặc biệt của sơ ổ, nhanh chóng tràn ngập trong phòng, nhanh chóng phiêu tán thấy nữa.

      Tôi cười tiếng với Cảnh Thành, : “Thái tử điện hạ cần dùng thuốc này, tôi tìm thứ tốt khác.”

      Tiếp đó, tôi lấy khăn tay ra, chậm rãi lau nước thuốc đọng lại thư án, : “Còn nữa, những chuyện này, chúng ta cũng cần phải cho Duyên Hỉ vương gia biết.”
      Last edited by a moderator: 1/5/15
      Phong nguyet, Tôm ThỏMet Culan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :