1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người tình Sputnik - Haruki Murakami

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 04 Part 01



      CHƯƠNG 4


      Kỳ nghỉ hè năm thứ nhất đại học tôi thực chuyến ngẫu hứng quanh vùng Hokuriku, tình cờ gặp phụ nữ lớn hơn tám tuổi mình và chúng tôi qua đêm với nhau. Chuyện này khi đó đối với tôi hệt như đoạn mở đầu tiểu thuyết Sanshiro[1] của Soseki.


      Người phụ nữ đó làm tại phòng ngoại tệ của nhà băng ở Tokyo. Hễ rảnh rỗi là chị vớ lấy cuốn sách rồi mình lên đường. " du lịch mình cho đỡ mệt mỏi hơn," chị bảo tôi. Trông chị vẫn có nét hấp dẫn nên khó hiểu vì sao chị lại để ý đến người như tôi - cậu học sinh trung học gầy gò, nhút nhát. Chị ngồi đối diện tôi trong tàu hỏa, và có vẻ rất thích những chuyện phiếm vui vẻ, vô hại giữa chúng tôi. Chị nhiều lần cười phá lên. Và khác với lệ thường, tôi cũng trò chuyện rôm rả. Ngẫu nhiên chúng tôi cùng xuống ga Kanazawa.


      "Cậu có chỗ nghỉ lại chưa?" chị hỏi.


      "Chưa," tôi đáp. Trong đời tôi chưa bao giờ ở khách sạn.


      "Tôi có phòng khách sạn," chị bảo tôi. "Cậu có thể nghỉ lại nếu thích. phiền gì đâu," chị tiếp tục. "Phòng đó ở hay hai người giá cũng như nhau."


      Tôi cảm thấy căng thẳng trong lần đầu tiên chúng tôi làm tình, cử chỉ lóng ngóng, vụng về. Tôi xin lỗi chị.


      " cần tỏ ra lịch chứ!" Chị . " cần xin lỗi vì những chuyện vặt vãnh."


      Sau khi tắm chị khoác áo choàng, lấy từ tủ lạnh ra hai lon bia và đưa cho tôi lon.


      "Cậu lái xe tốt chứ?" Chị hỏi.


      "Tôi mới lấy giấy phép lái xe nên như vậy được. Chỉ tàm tạm thôi."


      Chị mỉm cười. "Tôi cũng vậy. Tôi nghĩ mình lái khá tốt, nhưng bạn bè tôi lại đồng ý. Chắc tôi lái cũng chỉ trung bình thôi. Chắc hẳn cậu phải quen vài người cho rằng họ là những tài xế cừ khôi, đúng ?"


      "Phải, tôi cho là mình biết."


      "Và chắc hẳn phải có số người lái kém."


      Tôi gật đầu. Chị lặng lẽ hớp ngụm bia và trầm ngâm.


      "Trong chừng mực nào đó có những vấn đề mang tính bẩm sinh. Tài năng, cậu có thể gọi như vậy. Người nhanh nhẹn, người vụng về...Người này chăm chú, người kia lại . Phải thế ?"


      "Được rồi, thử suy ngẫm về điều này xem. Giả sử cậu làm chuyến dài với ai đó bằng xe hơi. Và hai người thay nhau lái. Cậu chọn kiểu người nào? Lái tốt nhưng chú ý hay người chú ý nhưng lái tốt?"


      "Có lẽ kiểu người thứ hai," tôi .


      "Tôi cũng vậy," chị đáp. "Ở đây, tôi và cậu nghĩ giống nhau: Tốt hay tồi, nhanh nhẹn hay vụng về - những cái đó chẳng có gì quan trọng hết. Cái chính là phải chú ý. Phải điềm tĩnh, cảnh giác với mọi thứ xung quanh."


      "Cảnh giác ư?" Tôi hỏi.


      Chị chỉ mỉm cười, gì hết.


      lúc sau chúng tôi làm tình lần thứ hai, lần này dịu dàng và hòa hợp hơn. Phải cảnh giác - tôi nghĩ mình bắt đầu hiểu ra. Lần đầu tiên tôi thấy phụ nữ hành xử ra sao trong cơn khoái cảm chăn gối.


      Sáng hôm sau chúng tôi cùng nhau ăn sáng rồi chia tay. Chị đường chị, tôi đường tôi. Khi chia tay chị bảo tôi là hai tháng nữa chị cưới chàng cùng chỗ làm. " ấy là chàng trai rất tử tế," chị vui vẻ. "Bọn tôi hẹn hò năm năm rồi và cuối cùng cũng sắp hợp thức hóa mối quan hệ này. Nghĩa là có lẽ tôi còn chuyến mình nào nữa. Vậy đấy."


      Tôi vẫn còn trẻ, cảm thấy tin chắc rằng những chuyện phiêu lưu loại này còn nhiều dịp xảy đến trong đời. Về sau tôi mới biết mình nhầm đến thế nào.


      Tôi kể chuyện này cho Sumire nghe lâu rồi. Chẳng hiểu lý do nào khiến tôi kể lại. Có lẽ đấy là trong cuộc chuyện trò của chúng tôi về ham muốn tình dục.


      "Thực chất chuyện cậu kể cho tớ nghe là gì vậy?"


      "Là phải cảnh giác, vậy thôi," tôi đáp. "Đừng định kiến, hãy lắng nghe những gì xảy ra, hãy mở rộng con mắt, tấm lòng và đầu óc của cậu."


      "Hừm," Sumire đáp. hầu như nghiền ngẫm kinh nghiệm tình dục tầm thường đó của tôi, có lẽ băn khoăn biết có đưa nó vào tiểu thuyết được hay .


      "Dù sao nữa, chắc chắn cậu có rất nhiều kinh nghiệm, đúng ?"


      "Tớ là nhiều," tôi nhàng bác lại. "Mọi việc chỉ là tình cờ."


      khẽ cắn móng tay, tư lự. "Nhưng cũng phải như thế nào cậu mới tập trung chú ý được chứ? Tình huống nguy kịch xảy ra, cậu bảo được rồi tôi cảnh giác và lắng nghe cẩn thận, nhưng cậu chẳng thể giải quyết ổn thỏa những việc đó bằng việc cắn móng tay, đúng ? Cậu có thể cụ thể hơn ? Cho tớ thí dụ?"


      "Được thôi, trước hết là cậu phải thư giãn. Bằng cách...giả sử như là đếm số."


      "Gì nữa?"


      "Nghĩ về quả dưa chuột trong tủ lạnh vào buổi chiều hè. Chỉ là thí dụ thôi nghe."


      "Gượm ," với đoạn dừng đầy ý. "Có phải ý cậu là khi cậu làm tình với cậu tưởng tượng ra những quả dưa chuột để trong tủ lạnh vào buổi chiều hè ?"


      " phải lúc nào cũng thế," tôi .


      "Nhưng thỉnh thoảng."


      "Có thể."


      Sumire nhăn mặt, lắc đầu vài cái. "Cậu khó hiểu hơn vẻ bề ngoài đấy."


      "Ai mà chẳng có điều gì đó kỳ lạ về mình," tôi đáp.


      "Trong nhà hàng, khi Miu cầm tay và nhìn sâu vào mắt tớ, tớ nghĩ về những quả dưa chuột," Sumire bảo tôi. "Yên nào! Lắng nghe nào, tớ tự nhủ vậy."


      "Những quả dưa chuột?"


      "Cậu nhớ cậu gì với tớ à - về những quả dưa chuột trong tủ lạnh vào buổi chiều hè ấy?"


      "Ồ đúng rồi, tớ nhớ chứ," tôi hồi tưởng. "Nó có giúp được gì ?"


      "Chút chút," .


      " vui khi được nghe điều này," tôi .


      Sumire kéo câu chuyện về lại mạch. "Căn hộ của Miu chỉ cách nhà hàng đoạn ngắn, có thể bộ được. Nó lớn lắm nhưng trông rất đáng . Hàng hiên tràn ngập ánh nắng, cây trồng trong nhà, bộ sofa bọc da của Ý, dàn loa Bose, có máy in và chiếc Jaguar đậu trong nhà xe. Chị ấy sống ở đó mình. Còn cả hai vợ chồng chị ấy căn nhà ở đâu đó tại Setagaya. Cứ cuối tuần chị ấy mới về đấy. Phần lớn thời gian chị ấy sống ở căn hộ tại Aoyama. Cậu nghĩ chị ấy cho tớ xem cái gì nào?"


      "Đôi dép da rắn ưa thích của Mark Bolan được cất trong hộp kính chứ gì," tôi liều. " trong những di sản vô giá mà nếu có nó chẳng có gì để mà kể về lịch sử rock and roll. Bút tích của ông ta khung cửa, thiếu thang đơn nào. Các fan cứ gọi là mê mẩn."


      Sumire tư lự thở dài. "Nếu người ta phát minh ra chiếc xe hơi chạy bằng những câu đùa cợt ngốc nghếch cậu có thể xa được đấy."


      " cứ cho đấy là do đầu óc cùn mòn," tôi nhún nhường.


      "Thôi, dẹp chuyện đùa lại, tớ muốn cậu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này đấy. Cậu nghĩ chị ấy cho tớ xem cái gì? Nếu cậu đúng tớ trả tiền bữa ăn này."


      Tôi hắng giọng. "Chị ấy cho cậu xem bộ quần áo lộng lẫy mà giờ cậu diện. Và bảo cậu mặc chúng làm."


      "Cậu thắng rồi," ."Chị ấy có người bạn giàu có mặc quần áo cùng cỡ với tớ. Đời lạ lùng phải ? Có những người dư thừa quần áo đến mức còn chỗ nào mà để. Lại có những người như tớ đến đôi tất cũng chẳng có mà . Nhưng dù sao nữa, tớ cũng chẳng bận tâm. Chị ấy đến nhà bạn và mang về cả đống quần áo thừa. Nếu nhìn kỹ thấy chúng cũng hơi lỗi mốt rồi, nhưng phần lớn mọi người chẳng để ý gì hết."


      Dù có nhìn gần đến thế nào chăng nữa tôi vẫn nhận ra, tôi bảo .


      Sumire mỉm cười thỏa mãn. "Những bộ quần áo đó vừa với tớ như in. Đầm này, áo choàng này, váy này - tất tật. Eo hơi rộng chút, nhưng khi thắt dây lưng vào đố ai mà nhận ra khác nhau được. Cỡ giày của tớ may sao lại gần bằng cỡ của Miu nên chị ấy cho tớ mấy đôi chị ấy dùng nữa. Đế cao, đế thấp, dép mùa hè. Tất cả đều mang nhãn hiệu Ý. Cả mấy chiếc ví xách tay nữa. và bộ đồ hóa trang ."


      " Jane Eyre chính hiệu," tôi .


      Tất cả chuyện đó giải thích cho việc Sumire bắt đầu làm việc ba ngày tuần tại văn phòng của Miu như thế nào. Mặc áo váy công sở, giày cao gót, thoa chút son phấn, bắt chuyến tàu sáng từ Kichijoji đến Haraijuku. Chẳng hiểu sao tôi thể hình dung nổi cảnh ấy.


      Ngoài văn phòng tại công ty ở Akasaka, Miu còn có văn phòng riêng tại Jingumae. Trong phòng có hai chiếc bàn viết dành cho chị và người trợ lý ( cách khác là Sumire), tủ hồ sơ, máy fax, điện thoại và chiếc máy tính Power Book. Tất cả chỉ có thế. Đây là căn hộ chung cư phòng, có thêm nhà bếp và phòng tắm xíu. Có cả máy nghe đĩa, bộ loa tá đĩa CD cổ điển. Căn hộ nằm ở tầng hai, và có thể nhìn xuống công viên qua khung cửa sổ quay mặt ra hướng Đông. Tầng trệt tòa nhà được dùng làm nơi trưng bày và bán sản phẩm nội thất Bắc Âu. Toàn bộ tòa nhà nằm cách xa đường phố chính nên tiếng ồn xe cộ được giữ ở mức tối thiểu.


      Ngay khi đến văn phòng, Sumire tưới cây và bật máy pha cà phê. kiểm tra tin nhắn điện thoại và các email Power Book. in hết thư ra và đặt lên bàn của Miu. Phần lớn số thư là từ các đại lý nước ngoài, viết bằng tiếng hoặc tiếng Pháp. bóc những thư bình thường và ném tất tật các loại tài liệu quảng cáo. Ngày nào cũng có vài cuộc điện thoại, số được gọi từ nước ngoài. Sumire ghi lại tên, số điện thoại và tin nhắn của người gọi đến và chuyển chúng vào điện thoại di động cho Miu.


      Miu thường tới vào lúc , hai giờ chiều. Chị ở lại khoảng hơn tiếng đồng hồ, dặn dò Sumire, uống cà phê và gọi mấy cuộc điện thoại. Thư nào cần trả lời chị đọc cho Sumire đánh máy rồi gửi chúng qua đường bưu điện hoặc fax. Chúng thường là những bức thư làm ăn khá ngắn gọn. Sumire cũng lo chuyện đặt chỗ cho Miu tại tiệm làm tóc, nhà hàng, sân quần vợt. Khi ngơi việc, Miu và Sumire chuyện phiếm lúc, sau đó Miu rời .


      Vì vậy Sumire thường chỉ có mình ở văn phòng, ngồi hàng tiếng đồng hồ ai trò chuyện, nhưng bao giờ cảm thấy buồn chán hay đơn độc. xem lại những bài học tiếng Ý hai lần tuần, ghi nhớ động từ bất quy tắc, tập phát với băng tiếng. cũng học thêm về máy tính và có thể sửa được những hư hỏng thông thường. mở hồ sơ lưu trong ổ cứng và biết được sơ qua những việc Miu làm.


      Công việc chính của Miu đúng như chị diễn tả tại đám cưới. Chị ký hợp đồng với các nhà sản xuất rượu vang , chủ yếu ở Pháp, rồi buôn rượu của họ cho các nhà hàng và nhất là cho các cửa hiệu rượu bia ở Tokyo. Đôi khi chị tổ chức các chuyến lưu diễn cho các nhạc công đến Nhật Bản. Đại lý của các hàng lớn lo liệu mọi chuyện liên quan đến vấn đề kinh doanh phức tạp, còn Miu lo phần kế hoạch chung và số việc ban đầu. Cái tài của Miu là biết tìm ra những nghệ sĩ biểu diễn trẻ đầy hứa hẹn nhưng còn khuất trong bóng tối và đưa họ đến Nhật Bản.


      Sumire biết lợi nhuận Miu thu được từ công việc làm ăn riêng là bao nhiêu. Sổ sách tài chính được lưu vào các đĩa riêng mà có mật khẩu truy cập được. Dẫu sao, cứ được gặp và trò chuyện với Miu là Sumire sướng mê , lòng rộn ràng, hớn hở. Đây là chiếc bàn Miu thường ngồi, nghĩ. Đây là cây bút bi chị ấy dùng; chiếc cốc chị ấy dùng để uống cà phê. Dù công việc vặt vãnh đến đâu Sumire cũng đều làm hết sức mình.


      Miu thường mời Sumire ăn tối. Vì kinh doanh rượu vang nên Miu thấy cần phải năng lui tới các nhà hàng nổi tiếng để thu thập những tin tức mới nhất. Miu luôn gọi món cá trắng, hay đôi khi là món gà, dù chị thường để lại nửa rồi chuyển sang dùng món tráng miệng. Chị đọc rất kỹ danh sách rượu trước khi quyết định gọi chai nhưng bao giờ uống quá cốc. "Em uống được bao nhiêu cứ uống," chị bảo Sumire, nhưng Sumire thể nào uống hết được. Vậy là bao giờ hai người cũng để thừa nửa chai rượu đắt tiền, nhưng Miu bận tâm.


      " hoang phí khi gọi cả chai rượu cho hai chị em," lần Sumire với Miu. "Chị em mình chỉ uống được nửa chai là cùng."


      "Đừng lo," Miu cười. "Chúng ta để lại càng nhiều nhân viên nhà hàng càng có cơ hội nếm nó. Từ hầu rượu, đầu bếp cho đến người bồi bàn chuyên rót nước cho khách. Nhờ đó nhiều người biết được mùi vị rượu ngon. Đấy là lý do vì sao để thừa rượu đắt tiền bao giờ là hoang phí cả."

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 04 Part 02



      Miu xem xét màu sắc của chai Médoc 1986 rồi như thể thưởng thức bài văn tuyệt vời, cẩn thận nếm thử vị của nó.


      "Việc gì cũng vậy thôi, em phải học bằng kinh nghiệm của mình, phải tự trả học phí ình. Sách vở giúp gì được cho em đâu."


      Theo Miu ra hiệu, Sumire nâng cốc rượu lên, chăm chú nhấp ngụm, ngậm trong miệng rồi mới nuốt. dư vị dễ chịu đọng lại, nhưng sau vài giây nó tan biến giống như giọt sương buổi sáng chiếc lá mùa hè. Đấy là để khai vị ón ăn sắp tới. Lần nào ăn uống và trò chuyện cùng Miu, Sumire cũng học thêm được điều mới mẻ. Sumire cảm thấy choáng váng trước vô số những điều còn phải học.


      "Chị biết đấy, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình muốn trở thành người nào khác," lần Sumire thổ lộ, có lẽ bị thôi thúc bởi lượng rượu uống nhiều hơn thường lệ. "Nhưng đôi khi em nghĩ mình mà giống chị cũng hay."


      Miu nín thở trong thoáng. Rồi chị cầm cốc rượu lên uống ngụm. Thoáng chốc mắt chị nhuốm màu rượu đỏ sẫm. Khuôn mặt còn chút nào vẻ lanh lợi thường ngày.


      "Chị chắc em biết điều này," chị nhàng, đặt lại cốc rượu xuống bàn. "Cái người bây giờ ngồi đây phải con người của chị. Mười bốn năm trước chị trở thành chỉ nửa con người của mình. Chị ước gì mình có thể được gặp em khi chị còn là con người của mình, điều đó tuyệt vời. Nhưng bây giờ nghĩ tới việc đó cũng chẳng có nghĩa lý gì cả."


      Sumire sửng sốt, thốt được lời nào. Và bỏ lỡ cơ hội hỏi những câu hỏi quá hiển nhiên. Chuyện gì xảy đến với Miu mười bốn năm trước? Vì sao chị lại trở thành nửa con người của mình? Và dù sao nữa chị nửa có nghĩa là gì?Cuối cùng, lời tuyên bố khó hiểu này chỉ càng làm cho Sumire thêm say mê Miu. con người mới kỳ lạ làm sao chứ, nghĩ.


      Qua các đoạn hội thoại rời rạc, Sumire có thể chắp nối vài kiện về Miu. Chồng chị là người Nhật, lớn hơn chị năm tuổi, thạo tiếng Hàn nhờ hai năm là sinh viên trao đổi của khoa kinh tế, đại học Seoul. là người nồng hậu, biết làm tốt công việc của mình, mà thực chất là giúp lèo lái công ty của Miu. Và mặc dù ban đầu đó là công ty gia đình trị nhưng chưa từng có ai phàn nàn chê trách gì cả.


      Ngay từ khi còn là bé, Miu có năng khiếu chơi dương cầm. Đến tuổi thiếu niên chị giành được giải nhất tại số cuộc thi dành cho giới trẻ. Chị vào nhạc viện, học tập dưới hướng dẫn của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng và nhờ người thầy này giới thiệu chị được vào học tại nhạc viện nước Pháp. Vốn tiết mục của chị chủ yếu là tác phẩm của các nhạc sĩ từ chối thời Lãng mạn, Shumann và Mendelssohn đến Poulensm Ravel, Bartók và Prokofiev. Tiếng đàn của chị là kết hợp giữa thanh da diết, gợi cảm với kỹ thuật trình tấu điêu luyện, ấn tượng. Thời sinh viên chị tham dự số cuộc hòa nhạc và đều được đánh giá cao. Tương lai tươi sáng của nghệ sĩ hòa tấu dương cầm có vẻ được đảm bảo chắc chắn. Nhưng khi chị học ở nước ngoài bố chị đổ bệnh, Miu đóng nắp đàn và quay về Nhật Bản. bao giờ chạm vào phím đàn lần nữa.


      "Sao chị có thể dễ dàng từ bỏ piano như thế?" Sumire ngập ngừng hỏi. "Nếu chị muốn chuyện này thôi. Em chỉ thấy nó - em biết nữa - có chút bất thường. Ý em là chị phải hy sinh rất nhiều thứ để trở thành nghệ sĩ dương cầm, phải vậy ?"


      "Chị hy sinh nhiều thứ vì piano," Miu nhàng. "Chị hy sinh mọi thứ. Piano đòi hỏi phải dâng hiến cho nó đến từng mảnh da, từng giọt máu, và chị thể từ chối. thể dù chỉ lần."


      "Chị có tiếc khi phải từ bỏ ? Chị sắp học xong mà."


      Ánh mắt sắc sảo của Miu xoáy vào mắt Sumire. cái nhìn sâu lắng, điềm tĩnh. Sâu thẳm trong mắt Miu, như trong vũng nước lặng của con suối chảy xiết, những dòng chảy câm nín dồn đuổi nhau. Những dòng chảy ôm riết đó chỉ lắng xuống từ từ.


      "Em xin lỗi," Sumire . "Em chõ mũi vào nữa."


      " sao đâu. Chị chỉ thể giải thích ràng được."


      Hai người lại chuyện này nữa.


      Miu cho hút thuốc ở văn phòng và rất ghét những ai hút thuốc trước mặt mình, vì thế sau khi bắt đầu công việc, Sumire quyết định đây là cơ hội tốt để bỏ thuốc. Nhưng với người hút hai gói Marlboro ngày như việc này hề dễ chút nào. Sau tháng cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như con thú bị vặt trụi lông đuôi. Và bạn cũng có thể đoán ra là liên tục gọi cho tôi lúc nửa đêm.


      "Tớ nghĩ đến điều gì khác ngoài thuốc lá. Tớ rất khó ngủ, và hễ chợp mắt lại gặp ác mộng. Tớ bị táo bón. Tớ thể đọc, thể viết được dòng nào."


      "Ai bỏ thuốc cũng thế cả mà. Ít nhất lúc bắt đầu," tôi .


      "Chừng nào nó còn là chuyện của người khác cậu thấy dễ đánh giá, đúng ?" ngắt lời. "Cả đời cậu có bao giờ động đến điếu thuốc nào đâu."


      "Này, nếu cậu thể đưa ra ý kiến về người khác thế gian biến thành chốn rất kinh hoàng, phải thế à. Nếu cậu nghĩ thế chỉ cần nhìn xem Joseph Stalin làm gì ."


      Đầu dây bên kia Sumire im lặng hồi lâu. im lặng nặng nề như những hồn ma Mặt trận phía Đông.


      "Này?" Tôi hỏi.


      Cuối cùng lên tiếng. " ra tớ nghĩ bỏ thuốc khiến tớ viết được. Nó có thể là lý do nhưng phải tất cả. Tớ muốn bỏ thuốc chỉ là biện hộ. Cậu biết đấy: 'Tôi bỏ thuốc nên tôi viết được. Tôi thể làm được gì về việc đó cả.'"


      "Đó là cách giải thích vì sao cậu lại rối loạn thế?"


      "Có lẽ vậy." Sumire đáp lại, đột nhiên tỏ ra nhu mì. " chỉ vì việc tớ còn tin vào việc viết lách nữa. Tớ đọc lại những gì viết gần đây và nó chán ngắt. Tớ có thể nghĩ gì chứ? Y như nhìn căn phòng tất bẩn vứt bừa bãi sàn. Tớ cảm thấy khủng khiếp khi nhận ra mình hoang phí biết bao thời gian và sức lực."


      "Khi chuyện này xảy ra cậu gọi điện cho ai đó vào lúc ba giờ sáng và đánh thức người đó dậy - tất nhiên tượng trưng thôi - khỏi giấc ngủ êm đềm mang tính ký hiệu."


      "Hãy cho tớ biết," Sumire , "cậu bao giờ có cảm giác nhầm lẫn về những việc cậu làm, giống như nó phải là vậy chưa?"


      "Phần lớn thời gian tớ bị nhầm lẫn mà."


      "Cậu nghiêm túc chứ?"


      "Nghiêm túc."


      Sumire gõ gõ móng tay vào răng, trong nhiều thói quen của mỗi khi nghĩ ngợi điều gì.


      "Trước đây tớ cũng rất ít khi cảm thấy bối rối thế này. phải lúc nào cũng tự tin, chắc chắn về tài năng của mình. Tớ phải là người mạnh mẽ đến thế. Tớ biết tớ là loại người bừa bãi, ích kỷ. Nhưng tớ chưa bao giờ nhầm lẫn. Tớ có thể sai lầm đường nhưng lúc nào cũng cảm thấy mình đúng đường."


      "Cậu may mắn," tôi đáp. "Giống như vừa cấy xong được đợt mưa dài."


      "Có lẽ cậu đúng."


      "Nhưng về vấn đề này mọi chuyện chẳng đến đâu cả."


      "Phải. Chúng chẳng đến đâu cả. Đôi khi tớ có cảm giác sợ hãi, giống như mọi việc tớ làm cho đến hôm nay đều sai lầm hết. Tớ mơ những giấc mơ như thực đó, rồi bất ngờ thức dậy giữa đêm. Và mất lúc tớ thể xác định được đâu là thực, đâu là mơ...Cái kiểu cảm giác đó. Cậu hiểu tớ gì chứ?"


      "Tớ cho là vậy," tôi đáp.


      "Nhiều ngày qua tớ luôn bị dằn vặt bởi ý nghĩ rằng có lẽ những ngày viết tiểu thuyết của tớ qua rồi. Thế giới này đầy rẫy những ngây thơ, ngu ngốc, và tớ cũng là người trong số đó, tự mình chạy theo những giấc mơ bao giờ thành thực. Tớ nên đóng nắp đàn piano và rời khỏi sân khấu. Trước khi quá muộn."


      "Đóng nắp đàn piano?"


      " dụ."


      Tôi chuyển ống nghe từ tay trái sang tay phải. "Tớ cảm thấy chắc chắn điều. Có thể cậu chắc nhưng tớ có. ngày nào đó cậu trở thành nhà văn vĩ đại. Tớ đọc những gì cậu viết và tớ tin thế."


      "Cậu thực nghĩ như vậy?"


      "Từ tận đáy lòng tớ," tôi . "Tớ dối cậu về những việc như thế này. Trong những trang cậu viết có nhiều đoạn đặc biệt rất hay. Ví dụ như cậu viết về bờ biển tháng Năm nhé. Cậu có thể nghe được tiếng gió thổi, ngửi thấy mùi khí mằn mặn. Cậu có thể cảm thấy ánh nắng ấm áp cánh tay. Nếu cậu viết về căn phòng tràn ngập khói thuốc lá, cậu có thể cá là người đọc bắt đầu cảm thấy như thở nổi. Và mắt cay xè. Văn như thế phần lớn nhà văn viết được. Trong tác phẩm của cậu, có dòng sức mạnh tự nhiên sinh động, tràn đầy sức sống. Ngay bây giờ chúng chưa kết nối được với nhau để làm nên tác phẩm hoàn chỉnh nhưng điều đó có nghĩa là đến lúc - đóng nắp đàn lại."


      Sumire im lặng khoảng mười, mười lăm giây. "Cậu như vậy chỉ để an ủi, động viên tớ đấy chứ?"


      ", tớ có ý vậy. Đó là thực thể phủ nhận, đơn giản và ràng."


      "Giống như sông Moldau?"


      "Cậu đúng. Giống như sông Moldau."


      "Cám ơn cậu," .


      "Có gì mà ơn với huệ," tôi đáp.


      "Có những lúc cậu đúng là điều ngọt ngào nhất. Như hòa trộn của Giáng sinh, kỳ nghỉ hè và chú cún mới ra đời vậy."


      Tôi lúng búng mấy tiếng mơ hồ như vẫn làm như vậy bất cứ khi nào được ai đó khen.


      "Nhưng có điều làm tớ thấy phiền lòng," thêm. "Rồi đến ngày cậu cưới xinh đẹp nào đó và quên hết mọi điều về tớ. Còn tớ thể gọi điện cho cậu vào nửa đêm mỗi khi tớ muốn nữa. Phải thế ?"


      "Bao giờ cậu cũng có thể gọi vào ban ngày."


      "Ban ngày ổn. Cậu chẳng hiểu gì cả, đúng ?"


      "Cả cậu cũng hiểu," tôi phản đối. "Hầu hết mọi người làm việc khi mặt trời lên và đêm xuống tắt đèn ngủ." Tôi như đọc thuộc lòng những vần thơ đồng quê ình nghe giữa cánh đồng ngô.


      "Hôm trước tớ đọc bài báo," , hoàn toàn để ý lời của tôi. "Bài báo viết là những người đồng tính nữ sinh ra như vậy rồi; ở tai trong của họ có cái xương khác hẳn với các phụ nữ khác, và nó dẫn đến toàn bộ khác biệt. Cái xương nào đó có cái tên rất rắc rối. Như vậy bị đồng tính nữ phải do mắc phải mà do di truyền.


      bác sí Mỹ phát ra điều này. Tớ biết vì sao ông ta nghiên cứu vấn đề này nhưng từ khi đọc bài báo đó rồi tớ sao gạt khỏi đầu ý nghĩ cái xương vô tích đó ở trong tai tớ, tự hỏi cái xương bé tí của tớ có hình dáng như thế nào."


      Tôi chẳng biết sao. im lặng buông xuống đột ngột như thìa dầu tươi bất ngờ được trút vào cái chảo rán to.


      "Vậy cậu tin chắc cậu có cảm hứng tình dục với Miu?" Tôi hỏi.


      "Chắc chắn trăm phần trăm," Sumire đáp. "Khi tớ ở bên cạnh chị ấy, cái xương đó bắt đầu rung lên trong tai tớ. Giống như gió thổi qua vỏ sò mong manh. Tớ muốn chị ấy ôm tớ, để mọi việc cứ thế diễn ra. Nếu đấy phải là ham muốn tình dục chắc thứ chảy trong huyết quản của tớ chỉ là nước cà chua thôi."


      "Hừm," tôi . Tôi còn có thể gì nữa đây?


      "Điều đó giải thích mọi chuyện. Vì sao tớ muốn quan hệ tình dục với bất kỳ người đàn ông nào. Vì sao tớ cảm thấy gì hết. Vì sao tớ luôn nghĩ mình khác với mọi người."


      "Có phiền nếu tớ ý kiến tầm thường của mình?"


      "Cứ ."


      "Bất kỳ lời giải thích hay lập luận logic nào lý giải mọi chuyện cách dễ dàng như thế đều gài bẫy bên trong. Tớ từ kinh nghiệm đấy. Có người rằng nếu điều gì đó chỉ dùng cuốn sách cũng có thể giải thích được điều đó đáng để giải thích. Tớ muốn là đừng có lao vào bất kỳ kết luận nào hết."


      "Tớ nhớ điều đó," Sumire . Và cuộc điện thoại ngừng, có phần đột ngột.


      Tôi hình dung cảnh treo ống lên, bước ra khỏi bốt điện thoại. Đồng hồ của tôi chỉ 3h30. Tôi vào bếp, uống cốc nước, quay lại giường và nhắm mắt. Nhưng giấc ngủ đến. Tôi kéo rèm cửa, và bầu trời mặt trăng lơ lửng như đứa trẻ mồ côi nhợt nhạt, láu lỉnh. Tôi biết mình ngủ lại được. Tôi pha bình cà phê mới, kéo ghế lại gần cửa sổ rồi ngồi xuống nhấm nháp phó mát và bánh quy giòn. Tôi ngồi, đọc sách, đợi trời sáng.


      Chú thích


      [1] "Sanshiro" (1908-) là tên cuốn tiểu thuyết của nhà văn Soseki Natsume (1867 - 1916). Tác phẩm mở đầu khi chàng trai Sanshiro 23 tuổi lần đầu tiên trong đời lên Tokyo để học đại học. chuyến tàu hỏa làm quen với phụ nữ quyến rũ. Hai người xuống ga cuối và người phụ nữ đề nghị dẫn vào khách sạn. (Theo chú thích bản tiếng Nga).

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 05 Part 1



      CHƯƠNG 5


      đến lúc đôi lời về tôi.


      Cố nhiên đây là câu chuyện về Sumire, phải về tôi. Tuy nhiên, chuyện này được kể qua con mắt của tôi - câu chuyện Sumire là ai và làm gì - nên tôi cũng phải giải thích chút về người kể chuyện. cách khác là về tôi.


      Tôi thấy khó về chính mình. Tôi luôn vấp phải câu hỏi ngược đời muôn thưở tôi là ai? Chắc chắn ai biết về mọi chuyện của tôi như tôi. Nhưng đôi khi tôi về mình tất cả những yếu tố khác - các giá trị, các tiêu chuẩn, các giới hạn của chính tôi trong vai trò người quan sát - khiến tôi, người kể chuyện, phải chọn lọc và lựa ra những chi tiết về tôi, người được kể. Tôi luôn bị xáo trộn bởi ý nghĩ mình vẽ được bức tranh khách quan về mình.


      Những việc kiểu này dường như phải mối bận tâm đối với đa số mọi người. Hễ có dịp là họ lại thẳng thắn đến ngạc nhiên khi tự về mình. "Tôi trung thực, cởi mở đến kỳ lạ," họ vậy, hoặc "Tôi là người dễ tự ái và thuộc mẫu người dễ dàng hòa hợp với mọi người," hoặc "Tôi rất giỏi cảm nhận cảm xúc thực của người khác." Nhưng tôi chưa lần nào gặp được người rằng họ dễ dàng bị tổn thương hay làm tổn thương người khác mà chẳng có cơn cớ ràng gì. Những người tự cho là trung thực và cởi mở, hề nhận thức được mình làm gì, vô tình viện cái cớ tự tạo nào đó để đạt được điều mình muốn. Còn những người "giỏi cảm nhận cảm xúc thực của người khác" bị lừa phỉnh bởi những lời tang bốc rành rành. Thế cũng đủ để tôi đặt ra câu hỏi: thực ra chúng ta biết mình như thế nào?


      Càng nghĩ về điều này tôi càng muốn để chủ đề tôi lại cho lần sau. Điều tôi muốn biết nhất bây giờ là thực khách quan của những cái ở ngoài bản thân tôi. Thế giới bên ngoài quan trọng đối với tôi như thế nào, tôi duy trì cảm giác cân bằng nhờ việc cảm thấy hài lòng với nó như thế nào. Chỉ như vậy tôi mới nắm bắt được ràng hơn tôi là ai.


      Những ý nghĩ kiểu này xuất trong đầu tôi khi tôi còn niên thiếu. Giống như người thợ xây kéo căng dây và đặt các viên gạch chồng lên nhau, tôi xây dựng logic và suy đoán góp phần tạo nên quan điểm này, nhưng phần lớn nó dựa vào kinh nghiệm riêng của tôi. Lại đến kinh nghiệm, nhiều bài học đau đớn dạy cho tôi biết rằng để những người khác tán thành quan điểm này là việc dễ chút nào.


      Kết quả của tất cả chuyện này là ngay khi còn trẻ tôi vạch ra ranh giới vô hình giữa tôi và người khác. Dù tôi giao du với ai cũng vậy. Tôi luôn giữ khoảng cách, thận trọng theo dõi thái độ người khác để họ tiến gần hơn được chút nào. Tôi dễ tin những gì người khác . Đam mê duy nhất của tôi là sách và nhạc. Như bạn có thể đoán được, tôi sống cách đơn độc.


      Gia đình tôi có gì đặc biệt. Thực ra nó rất đỗi bình thường đến nỗi tôi biết bắt đầu từ đâu. Cha tôi lấy bằng cử nhân khoa học tự nhiên tại trường đại học địa phương và làm việc ở phòng nghiên cứu của nhà máy thực phẩm lớn. Ông thích golf và Chủ nhật nào cũng ra sân. Mẹ tôi mê mẩn thơ tanka và thường tham dự các cuộc bình thơ. Mỗi khi tên được xuất ở mục thơ báo suốt cả mấy ngày bà vui như Tết. Bà thích quét dọn nhưng ghét nấu nướng. Chị tôi, hơn tôi năm tuổi, ghét cả quét dọn lẫn nấu ăn. Những việc người khác làm chị cho là phải việc của chị. Điều đó có nghĩa là từ khi đủ lớn để vào bếp tôi tự nấu mọi bữa ăn ình. Tôi mua sách dạy nấu ăn và học cách làm gần như mọi món. Theo tôi biết, tôi là đứa trẻ duy nhất sống theo cách đó.


      Tôi sinh ra ở Suginami, nhưng từ gia đình tôi chuyển đến Tsudanuma thuộc quận Chiba và tôi lớn lên tại đó. Quanh nhà tôi đầy các gia đình viên chức như nhà tôi. Chị tôi luôn đứng đầu lớp; chị thể chấp nhận nổi việc mình phải là người ưu tú nhất và chị để ý đến bất cứ thứ gì ngoài phạm vi thích của mình. Chị chưa bao giờ - thậm chí chưa lần nào - dắt chó dạo. Chị tốt nghiệp khoa luật đại học Tokyo và năm sau vượt qua kỳ thi vào luật sư đoàn đặc biệt gian nan. Chồng chị là cố vấn quản trị dám nghĩ dám làm. Họ mua căn hộ bốn phòng trong tòa nhà sang trọng gần công viên Yoyogi. Tuy nhiên, ở bên trong, tòa nhà đó gần như cái chuồng lợn.


      Tôi ngược lại với bà chị, chẳng mấy quan tâm đến chuyện học hành hay điểm số. muốn làm rầu lòng bố mẹ tôi thực cách đối phó những hoạt động như đến trường, hoàn thành ở mức tối thiểu việc nghiên cứu và làm bài tập về nhà. Thời gian còn lại tôi đá bóng hoặc về nhà nằm khiểng giường đọc hết cuồn tiểu thuyết này đến cuốn tiểu thuyết khác. có những buổi học thêm nhồi sọ điển hình của các bạn, cũng như có chuyện kèm nhau học. Mặc dù vậy, học lực của tôi đến nỗi xoàng. Với trình độ này, tôi tính chẳng cần phải luyện thi đến mụ người mình vẫn có thể vào được trường đại học tử tế. Và quả nhiên mọi việc diễn ra đúng như vậy.


      Tôi bắt đầu cuộc đời sinh viên và sống riêng trong căn hộ . Ngay khi còn sống ở nhà tại Tsudanuma tôi khó chuyện tâm tình với gia đình. Chúng tôi cùng sống dưới mái nhà nhưng bố mẹ và chị như người xa lạ với tôi, vì tôi biết họ muốn gì ở cuộc sống. Và với họ cũng tương tự như vậy, họ hề biết tôi là người thế nào hay tôi mong mỏi điều gì. phải tôi biết mình muốn gì ở cuộc sống - tôi biết. Tôi thích đọc tiểu thuyết để giải trí nhưng viết văn thành biên tập viên hay nhà phê bình cũng được vì thị hiếu của tôi thường cực đoan. Tôi quyết định nên coi tiểu thuyết là sở thích cá nhân thuần túy, phải phần công việc hay học tập của tôi. Vì vậy tôi học văn mà học sử. Tôi có chút hứng thú đặc biệt nào với lịch sử nhưng khi bắt đầu nghiên cứu tôi lại thấy đây là vấn đề vô cùng hấp dẫn. Tôi có ý định làm nghiên cứu sinh và dành trọn cả đời mình cho sử học hay bất cứ môn nào khác, mặc dù thầy giáo hướng dẫn khuyên tôi như thế. Tôi thích đọc và suy nghĩ nhưng khó có thể thuộc kiểu người học thuật.


      Như Puskin :





      Chàng ham đào bởi vinh quang


      sâu dưới lớp bụi mà thời gian để lại.





      Tất cả những điều này có nghĩa là tôi tìm việc tại công ty bình thường, bám lấy con đường của mình xuyên qua cuộc cạnh tranh sinh tử, rồi từng bước leo lên con dốc khó khăn của hình tháp tư bản chủ nghĩa.


      Vậy là, sau quá trình lựa chọn, tôi dừng lại ở nghề giáo viên. Trường học chỉ cách mấy ga tàu. Ông chú tôi tình cờ có mặt trong hội đồng giáo dục của thị xã đó và hỏi tôi liệu có muốn theo nghề giáo . Tôi được đào tạo đầy đủ nghiệp vụ sư phạm nên chỉ được thuê làm trợ giáo, nhưng sau thời gian ngắn đứng lớp tôi có đủ điều kiện để thành giáo viên thực thụ. Tôi vốn định theo nghề giáo nhưng sau khi thực làm thầy, tôi phát ra mình kính trọng và quý nghề này sâu sắc hơn mình từng nghĩ. ra, chính xác hơn, tôi nên tôi tình cờ khám phá ra bản thân mình.


      Tôi đứng trước lớp, dạy các học sinh tiểu học những điều cơ bản về ngôn ngữ, cuộc đời, thế giới, và đồng thời nhận ra tôi cũng dạy lại chính mình những điều đó - được lọc qua cặp mắt và đầu óc của các học sinh này. Hãy làm cho đúng cách, đây là kinh nghiệm mới mẻ. Thậm chí còn thấm thía nữa. Tôi có quan hệ tốt với học sinh, với mẹ chúng và đồng nghiệp.


      Nhưng những câu hỏi cơ bản vẫn ám ảnh tôi: Tôi là ai? Tôi tìm kiếm cái gì? Tôi tới đâu?


      Tôi tiến đến gần câu trả lời nhất khi trò chuyện với Sumire. Tuy nhiên, thay vì tự về mình, tôi chăm chú lắng nghe , nghe những điều . quẳng hết các loại câu hỏi cho tôi, và nếu tôi thể tìm ra câu trả lời hay nếu câu trả lời của tôi có ý nghĩa tốt hơn bạn hãy tin là để cho tôi biết. Khác với nhiều người trung thực, chân thành muốn nghe những điều tôi phải . Tôi gắng hết sức trả lời , và các cuộc trò chuyện của chúng tôi giúp tôi cởi mở bản thân mình hơn trước - và, đồng thời, với chính tôi.


      Chúng tôi thường trò chuyện hàng giờ. Chẳng bao giờ chúng tôi thấy chán, chẳng bao giờ hết đề tài - tiểu thuyết, thế giới, phong cảnh, ngôn ngữ. Chúng tôi trò chuyện cởi mở và thân tình hơn bất kỳ cặp tình nhân nào.


      Tôi hình dung tuyệt vời biết bao nếu chúng tôi quả có thể là người của nhau. Tôi những muốn được cảm thấy làn da ấm áp của da thịt mình. Tôi hình dung hai đứa cưới nhau, sống cùng nhau. Nhưng tôi phải đối mặt với thực tế Sumire hề có những cảm xúc lãng mạn như thế với tôi, gì đến hứng thú tình dục. Thỉnh thoảng ở lại căn hộ của tôi sau khi chúng tôi trò chuyện vài tiếng đồng hồ, nhưng bao giờ có dù chỉ là chút xíu dấu vết lãng mạn nào. Đến khoảng hai, ba giờ sáng ngáp ngắn ngáp dài rồi leo lên giường, úp mặt vào gối của tôi, nhanh chóng ngủ thiếp . Tôi trải chăn đệm xuống sàn nằm nhưng tài nào ngủ được, đầu óc tràn ngập những hình ảnh tưởng tượng, những ý nghĩ lộn xộn, tự ghê tởm mình. Đôi khi những phản ứng thể xác tránh được khiến tôi đau khổ, và tôi nằm thao thức khổ sở cho tới sáng.


      khó chấp nhận việc Sumire hầu như có cảm xúc, có lẽ chút nào, dành cho tôi với tư cách người đàn ông. Điều này nhiều khi khiến tôi đau đớn như có ai đó cầm dao đâm vào bụng mình. Thế nhưng những giờ phút tôi được ở bên còn quý giá hơn bất kỳ điều gì. giúp tôi quên nỗi đơn ngấm ngầm trong cuộc sống của tôi. mở rộng thế giới của tôi, giúp tôi hít hơi thở sâu dễ chịu. Chỉ Sumire có thể làm được những việc đó cho tôi.


      Để xoa dịu nỗi đau và, tôi hy vọng, để giải tỏa bất kỳ căng thẳng tình dục nào giữa tôi và Sumire, tôi bắt đầu ngủ với những phụ nữ khác. Tôi mình là người thành công với phụ nữ; tôi phải người như vậy. Tôi phải loại đàn ông sát , cũng cho rằng mình có bất kỳ nét quyến rũ đặc biệt nào. Nhưng chẳng hiểu sao số phụ nữ vẫn say mê tôi và tôi khám phá ra rằng nếu tôi cứ để ọi chuyện diễn ra theo chiều hướng của nó chẳng có gì khó khăn trong việc kéo họ lên giường với tôi. Những lần " tàu nhanh" như thế bao giờ khơi dậy được đam mê cho tôi; cùng lắm chỉ là kiểu khuây khỏa.


      Tôi giấu Sumire những chuyện lăng nhăng đó của mình. biết tường tận chi tiết mà chỉ đại khái thôi. Có vẻ nó khiến bận tâm. Nếu trong những cuộc phiêu lưu tình ái của tôi có gì phiền toái đó là việc toàn bộ đám phụ nữ đó đều lớn tuổi hơn tôi và hoặc có chồng hoặc đính hôn hay có bạn trai hẳn hoi. Nhân tình mới nhất của tôi là phụ huynh trong lớp. Chúng tôi ngủ với nhau khoảng mỗi tháng hai lần.


      "Nó có thể làm cậu xong đời đấy," lần Sumire cảnh cáo tôi. Và tôi đồng ý. Nhưng về chuyện này tôi chẳng thể làm được gì nhiều.


      ngày thứ Bảy đầu tháng Bảy, lớp tôi tổ chức dã ngoại. Tôi dẫn tất cả ba mươi lăm học sinh leo núi ở Okutama. Khi khí phấn chấn, vui vẻ, để rồi lại rơi vào tình trạng hoàn toàn hỗn loạn. Khi lên tới đỉnh hai học sinh phát ra chúng quên bỏ suất ăn trưa vào ba lô. Quanh đó làm gì có hàng quán nào, vậy là tôi đành chia cho chúng món nori- maki được nhà trường cấp cho tôi. Thành thử tôi chẳng còn gì để ăn. Có em mời tôi ít chocolate, nhưng cả ngày tôi chỉ có bằng đấy. Đến lượt bé kêu được nữa, và tôi phải cõng nó suốt dọc đường xuống núi. Hai cậu học sinh bắt đầu tranh giành đùa nghịch khiến đứa ngã đập đầu vào vách đá. Nó bị choáng nhưng máu mũi chảy rất nhiều. Chẳng có gì khủng khiếp cả, nhưng áo cậu bé nhuộm đầy máu cứ như vừa trải qua vụ thảm sát. Như tôi , hoàn toàn hỗn tạp.


      Khi về đến nhà người tôi bã ra như thanh tà vẹt cũ. Tôi tắm táp, uống nước lạnh, leo lên giường mệt đến nỗi còn nghĩ ngợi được gì, tắt đèn và ngủ giấc ngon lành. Rồi chuông điện thoại reo: Sumire gọi. Tôi nhìn chiếc đồng hồ để bên giường. Tôi mới ngủ được khoảng tiếng. Nhưng tôi càu nhàu. Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà kêu ca. Cũng phải có những ngày như thế.


      "Chiều mai tớ gặp cậu được ?" hỏi.


      Người phụ nữ bạn tôi đến chỗ tôi lúc sáu giờ chiều. Chị ta đậu chiếc Toyota Celica màu đỏ ở bến dưới phố. "Tớ rảnh đến bốn giờ," tôi .


      Sumire mặc chiếc áo cánh trắng cộc tay, váy ngắn màu xanh nước biển và đeo cặp kính râm . Vật trang sức duy nhất của là chiếc cặp tóc bằng nhựa. trang phục hết sức đơn giản. hầu như trang điểm, phô bày vẻ đẹp tự nhiên của mình cho cả thế giới. Nhưng hiểu sao tôi nhận ra ngay. Kể từ lần gặp trước đến nay mới ba tuần trôi qua nhưng ngồi đối diện tôi ở bên bàn dường như thuộc về thế giới hoàn toàn khác, khác hẳn với Sumire tôi từng biết. cách nhàng, vô cùng xinh đẹp. Bên trong con người , cái gì đó bừng nở.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 05 Part 2



      Tôi gọi cốc bia tươi , còn gọi nước nho.


      "Gần đây tớ khó mà nhận ra được cậu đấy," tôi .


      "Tại đến kỳ đấy mà," vô tư , nhấp ngụm nước nho qua ống hút.


      "Kỳ nào?" Tôi hỏi.


      "Thời kỳ dậy chậm, tớ đoán thế. Buổi sáng khi thức dậy và nhìn thấy mặt mình trong gương, nó dường như mặt của người khác vậy. Nếu cẩn thận tớ có thể bị bỏ lại đằng sau mất."


      "Vậy phải tốt hơn là cứ để mặc nó hay sao?" Tôi .


      "Nhưng nếu tớ đánh mất mình còn có thể đâu chứ?"


      "Nếu chỉ trong vòng vài ba ngày cậu cứ đến chỗ tớ. Cậu bao giờ cũng được chào đón - cậu, chính người đánh mất cậu."


      Sumire cười phá lên.


      "Thôi đùa nữa," , " thế gian này tớ có thể về đâu chứ?"


      "Tớ biết. Hãy nhìn vào mặt tích cực nhé: cậu bỏ thuốc, cậu ăn mặc đẹp đẽ sạch hơn - thậm chí giờ đôi tất của cậu cũng phù hợp nữa, và cậu biết tiếng Ý. Cậu học được cách đánh giá rượu, biết dùng máy tính, và ít nhất từ giờ trở đến đêm ngủ đến sáng dậy. Nhất định cậu tiến đến được chỗ nào đó."


      "Nhưng tớ vẫn viết được dòng nào."


      "Mọi đều có lúc thăng lúc trầm."


      Sumire cắn môi. "Cậu có cho rằng cái tớ trải qua là ly khai ?"


      "Ly khai?" Tôi mất lúc hiểu muốn gì.


      "Ly khai. Phản bội lại đức tin, quan điểm của mình."


      "Ý cậu là kiếm việc làm, ăn mặc đẹp và bỏ viết tiểu thuyết?"


      "Phải"


      Tôi lắc đầu. "Lúc nào cậu cũng viết vì cậu muốn. Còn nếu muốn nữa sao cậu lại viết? Cậu nghĩ cậu viết cái làng bị cháy trụi ư? con tàu bị chìm? Thủy triều lên xuống thất thường? Hay kéo cuộc cách mạng chậm lại năm năm? Chẳng có đâu. Tớ nghĩ lại có ai gán cái nhãn ly khai đó."


      "Vậy tớ nên gọi nó thế nào?"


      Tôi lại lắc đầu. "Cái từ ly khai lạc hậu lắm rồi. ai dùng nó nữa. May ra đến cái công xã còn lại nào đó vẫn có người dùng từ đó. Tớ biết chi tiết, nhưng nếu cậu muốn viết nữa với cậu thế là xong xuôi rồi."


      "Công xã à? Cậu muốn những chỗ do Lênin thành lập à?"


      "Chúng được gọi là nông trang tập thể. Tuy nhiên chẳng còn cái nào hết."


      " phải tớ muốn từ bỏ biệc viết lách," Sumire . ngẫm nghĩ lúc. "Chỉ có điều cứ khi nào thử đặt bút tớ lại chẳng viết được gì. Tớ ngồi vào bàn nhưng trong đầu rỗng tuếch - ý tưởng, ngôn từ, cảnh trí. có gì. Cách đây chưa lâu tớ còn cả triệu điều để viết. Chuyện gì xảy ra với tớ kia chứ?"


      "Cậu hỏi tớ à?"


      Sumire gật đầu.


      Tôi nhấp ngụm bia lạnh và tập trung các suy nghĩ của mình.


      "Tớ nghĩ ngay bây giờ có lẽ cậu tự đặt mình trong cốt truyện hư cấu mới. Cậu bận rộn với nó, vì vậy cần phải viết ra cảm xúc của mình. Vả lại, cậu bận quá."


      "Cậu có làm như vậy ? Tự đặt mình trong cốt truyện hư cấu á?"


      "Tớ nghĩ hầu hết mọi người đều sống trong quyển tiểu thuyết. Tớ cũng phải ngoại lệ. Giống như bộ truyền lực xe hơi ấy. Giữa cậu và thực tế cuộc sống nghiệt ngã cũng có bộ truyền lực như vậy. Cậu nhận lực thô từ bên ngoài và dùng hộp số để điều chỉnh nó sao ọi thứ được đồng bộ. Đấy là cách cậu giữ cho cơ thể yếu ớt của mình bị ảnh hưởng. Cậu hiểu tớ chứ?"


      Sumire khẽ gật đầu. "Và tớ vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cốt truyện mới ấy. Có phải cậu muốn thế ?"


      "Ngay bây giờ vấn đề lớn nhất là cậu biết mình viết loại tiểu thuyết nào. Cậu biết cốt truyện; văn phong cũng chưa hình thành. Điều duy nhất cậu biết là tên nhân vật chính. Tuy nhiên, cốt tiểu thuyết mới này tái hư cấu con người cậu. Hãy cho nó thời gian, rồi nó mang cậu theo dưới đôi cánh của nó, và cậu có thể thấy thế giới mới. Nhưng cậu vẫn chưa đạt được điều đó, cậu vẫn ở vị thế bấp bênh."


      "Ý cậu là tớ tháo bộ truyền lực cũ nhưng vẫn chưa thay xong bộ mới? Và động cơ vẫn chạy. Đúng ?"


      "Cậu có thể hiểu như vậy."


      Khuôn mặt Sumire trở lại với vẻ u sầu quen thuộc và chọc chọc cái ống hút vào viên đá may mắn trong cốc nước. Cuối cùng ngẩng lên.


      "Tớ hiểu cái cậu gọi là bấp bênh. Đôi khi tớ có cảm giác - tớ biết nữa - độc. kiểu cảm giác bất lực khi tất cả những thứ quen thuộc đối với cậu đều bị lôi .Giống như còn trọng lực nữa và tớ trôi dạt trong trung, biết mình về đâu."


      "Như vệ tinh Sputnik mất tích?"


      "Có lẽ vậy."


      “Nhưng cậu có Miu mà," tôi .


      "Ít nhất là bây giờ."


      im lặng ngự trị lúc.


      "Cậu nghĩ Miu cũng tìm kiếm cái đó à?" Tôi hỏi.


      Sumire gật đầu. "Tớ tin chị ấy cũng tìm kiếm. Có lẽ cũng mạnh mẽ như tớ vậy."


      "Gồm cả phương diện thể xác?"


      " khó . Tớ nắm bắt được. Ý tớ là thực chất cảm xúc của chị ấy. Điều đó khiến tớ thấy mất mát và bối rối."


      "Câu đố muôn thưở," tôi .


      Sumire lại mím môi thay cho câu trả lời.


      "Nhưng về phần cậu," tôi , "cậu sẵn sàng rồi đấy."


      Sumire gật đầu dứt khoát. thể nghiêm túc hơn. Tôi ngả người ra ghế, vòng tay sau đầu.


      "Sau tất cả chuyện này, đừng trở nên căm ghét tớ, được chứ?" Sumire hỏi. Giọng nghe như lời thoại trong bộ phim đen trắng cũ của Jean - Luc Godard, trượt ra ngoài ý thức của tôi.


      "Sau tất cả chuyện này, tớ trở nên ghét cậu."


      Lần gặp gỡ tiếp theo của tôi và Sumire diễn ra hai tuần sau đó, vào ngày Chủ Nhật, khi tôi giúp chuyển nhà. quyết định việc này cách đột ngột và tôi là người duy nhất đến giúp. Ngoài sách chẳng có mấy đồ đạc và toàn bộ công việc dọn dẹp xong xuôi trước cả khi chúng tôi kịp nhận ra. Âu cũng là cái lợi của kẻ khó.


      Tôi mượn bạn chiếc Toyota và chở đồ đạc của đến nơi ở mới tại Yoyoggi - Uehara. Căn hộ nhìn có vẻ mới hay sang trọng, nhưng so với ngôi nhà gỗ cổ lỗ của ở Kichijoji - nơi đáng đưa vào danh sách di tích lịch sử - đúng là trời vực. nhân viên bẩt động sản bạn Miu tìm giúp Sumire chỗ này; dù nằm ở vị trí thuận lợi nhưng giá thuê nhà hợp lý và phong cảnh đẹp. Nó còn rộng gấp đôi chỗ cũ. Quả là đáng chuyển đến. Công viên Yoyogi ở gần đó, và nếu muốn có thể bộ tới nơi làm việc.


      "Từ tháng sau tớ làm việc năm ngày tuần," . "Ba ngày tuần dường như thành vấn đề, và cậu chịu đựng cảnh bắt xe lại dễ hơn nếu ngày nào cũng phải làm vậy. Bây giờ tiền thuê nhà của tớ tăng lên, và Miu bảo tốt hơn tớ nên làm đầy đủ thời gian. Ý tớ là có ở nhà tớ cũng tài nào viết được."


      "Nghe có vẻ là ý tưởng hay ho đấy," tôi nhận xét.


      "Cuộc sống của tớ có quy củ hơn nếu ngày nào tớ cũng làm, và có lẽ tớ cũng đánh thức cậu vào ba rưỡi sáng nữa. Đó cũng là điều hay."


      " điều rất hay," tôi . "Nhưng buồn khi nghĩ đến chuyện cậu sống cách xa tớ đến thế."


      "Cậu cảm thấy thế à?"


      "Tất nhiên. Cậu có muốn tớ moi tim ra cho cậu thấy ?"


      Tôi ngồi sàn nhà trống trơn của căn hộ mới, lưng dựa vào tường. Đồ đạc Sumire gần như chẳng có gì nên nơi ở mới trông như bị bỏ hoang. cái rèm cửa sổ nào, sách chưa được xếp lên giá chất đống sàn trông như đám trí thức tị nạn. Vật duy nhất đáng chú ý là chiếc gương đứng soi được cả người đặt tường, món quà Miu tặng nhân dịp chuyển nhà. Tiếng quạ kêu từ phía công viên văng vẳng trong ngọn gió buổi chiều tà.


      Sumire ngồi xuống cạnh tôi. "Cậu biết ?" hỏi.


      "Chuyện gì?"


      "Nếu tớ là kẻ đồng tính vô tích cậu vẫn là bạn tớ chứ?"


      "Dù cậu có phải kẻ đồng tính vô tích hay cũng chẳng có vấn đề gì hết. Hãy thử hình dung Những ca khúc thành công nhất của Bobby Darin mà lại thiếu mất 'Mack the Knife' xem. Nếu có cậu cuộc đời tớ cũng thế mà thôi.


      Sumire nheo mắt nhìn tôi. "Tớ chắc mình hiểu phép dụ của cậu, nhưng có phải cậu muốn cậu cảm thấy đơn?"


      "Đầu đuôi câu chuyện đúng là như thế đấy," tôi .


      o O o


      Sumire ngả đầu vào vai tôi. Tóc được kẹp ra phía sau bằng chiếc cặp , và tôi có thể nhìn thấy đôi tai nhắn, xinh xắn của . Đôi tai đẹp đến nỗi bạn cho rằng chúng đươc sáng tạo ra. Đôi tai mềm mại, dễ bị tổn thương. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của phả da mình. mặc quần soóc hồng và chiếc sơ mi xanh nước biển giản dị bạc màu. Mùi mồ hôi phảng phất. Mồ hôi của và của tôi, hai thứ mùi nhàng trộn lẫn.


      Tôi muốn ôm ghì lấy . Tôi đột ngột cảm thấy ham muốn mãnh liệt được đẩy xuống sàn nhà ngay tại chỗ. Nhưng tôi biết làm thế cũng vô ích. Đột nhiên tôi thấy khó thở, mắt mờ . Thời gian còn lối thoát, quay vòng tại chỗ. Ham muốn phồng lên trong quần, cứng như . Tôi bối rối, hoảng loạn. Tôi cố gắng kiềm chế. Tôi hít căng ngực luồng khí mát mẻ, nhắm mắt, và bắt đầu chậm rãi đếm từng con số trong bóng tối bí hiểm. Ham muốn trong tôi trào sôi đến mức nước mắt ứa ra.


      "Tớ cũng thích cậu," Sumire . "Thích hơn bất kỳ ai khác thế gian rộng lớn này."


      "Ý cậu là sau Miu," tôi .


      "Miu hơi khác chút."


      "Như thế nào?"


      "Cảm xúc của tớ đối với chị ấy khác với những gì tớ cảm thấy về cậu. Ý tớ là...hừm. thế nào nhỉ?"


      "Những người thích kẻ khác giới bọn tớ có thuật ngữ dành cho nó," tôi . "Bọn tớ cậu ở trạng thái hứng tình."


      Sumire bật cười. "Ngoài ý muốn trở thành nhà tiểu thuyết, tớ chưa bao giờ muốn bất kỳ cái gì nhiều đến thế. Tớ luôn bằng lòng với những gì mình có. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, tớ muốn Miu. Rất, rất nhiều. Tớ muốn có chị ấy. Biến chị ấy thành của tớ. Tớ phải làm thế. có lựa chọn nào khác. hề. Tớ hiểu vì sao mọi việc lại ra như thế. Điều đó... có nghĩa gì ?"


      Tôi gật đầu. Dương vật của tôi vẫn cứng ngắc, và tôi cầu mong Sumire để ý.


      "Groucho Max có lời thoại tuyệt vời," tôi . " ta tôi đến mức biết gì hết. Vì thế ta tôi."


      Sumire phá lên cười.


      "Tớ hy vọng mọi chuyện kết thúc," tôi .


      "Nhưng cậu phải hết sức cẩn thận. Cậu vẫn dễ bị tổn thương lắm. Hãy nhớ điều đó."


      lời, Sumire cầm tay tôi siết . Bàn tay nhắn mềm mại của hơi lấp loáng mồ hôi. Tôi hình dung tay vuốt ve dương vật cứng như của mình. Tôi cố dập tắt ý nghĩ đó nhưng thể. Như Sumire , có lựa chọn nào khác. Tôi hình dung mình cởi chiếc áo phông, quần soóc rồi quần lót của . Cảm thấy núm vú căng cứng của dưới lưỡi mình. giang rộng chân ra, vào chốn ẩm ướt ấy. Chậm rãi, vào bóng tối sâu kín bên trong. Nó dụ dỗ tôi vào trong, bao bọc tôi, rồi đẩy tôi ra...Ảo ảnh này túm lấy tôi, buông tha. Tôi lại nhắm nghiền mắt, để mặc khối thời gian đông đặc cuốn tôi . Mặt cúi xuống, tôi kiên nhẫn chờ cho làn khí nóng thôi đầu tôi và biến mất.


      "Bọn mình ăn tối nhé?" Sumire hỏi. Nhưng cuối ngày hôm đó tôi phải mang xe về Hino trả cho người bạn. Tuy nhiên, hơn bất cứ điều gì khác, tôi phải được ở mình với ham muốn mãnh liệt của mình. Tôi muốn Sumire dính líu sâu hơn nữa. Nếu ở bên cạnh tôi biết liệu tôi có thể chế ngự mình được đến mức nào. Bị dồn vào thế có đường lùi tôi hoàn toàn có thể đánh mất mình.


      "Thôi đươc, vậy tớ mời cậu bữa ngon lành vào ngày nào đó gần đây. Có khăn trải bàn, rượu vang. Đồ trang trí. Có thể là tuần tới," Sumire hứa khi chúng tôi chia tay. "Nhớ dành cho tớ ngày rảnh vào tuần tới nhé."


      "Đồng ý," tôi .


      Tôi liếc nhìn tấm gương có thể soi được cả người khi ngang qua nó và thấy khuôn mặt mình. Nét mặt kỳ lạ. Đó là khuôn mặt của tôi, đúng vậy, nhưng cái nét mặt đó từ đâu ra vậy? Tôi muốn lùi lại để săm soi kỹ hơn.


      Sumire đứng ở lối vào của nơi ở mới nhìn tôi khỏi. vẫy tay tạm biệt, cử chỉ hiếm khi làm.


      Rốt cuộc, như bao nhiêu lời hứa hen tốt đẹp trong đời chúng ta, cuộc hẹn ăn tối ấy bao giờ được thực . Đầu tháng Tám tôi nhận được bức thư dài của .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 06



      CHƯƠNG 6


      Chiếc phong bì dán con tem Ý to sặc sỡ và đóng dấu bưu điệm Rome, tuy nhiên tôi biết nó được gửi khi nào.


      Ngày bức thư đến, tôi Shinjuku, lần đầu tiên sau thời gian khá lâu, mua ít sách mới ở hiệu sách Kinokuiya và vào rạp xem bộ phim của Luc Besson. Sau đấy tôi ghé vào quán bia, thưởng thức món pizza cá trồng và cốc bia đen. Ngay trước giờ cao điểm, tôi bắt chuyến tàu điện Chuo Line và đọc quyển sách mới mua cho tới lúc về đến nhà ở Kunitachi. Tôi dự định ăn tối qua loa rồi bật ti vi xem bóng đá. Cách sử dụng thời gian lý tưởng ột ngày hè nghỉ ngơi. Nóng, mình và tự do, làm phiền ai cũng như bị ai làm phiền.


      Khi tôi về tới nhà thấy bức thư tấm thảm chùi chân. phong bì đề tên người gửi, nhưng nhìn nét chữ tôi biết đó là thư của Sumire. Chữ tượng hình, chắc nịch, cứng cáp, dứt khoát. Chữ viết gợi tôi nhớ đến những con bọ cánh cứng được tìm thấy trong các kim tự tháp Ai Cập. Giống như chúng bắt đầu bò ra nhung nhúc rồi lại biến mất vào trong bóng tối lịch sử.


      Rome?


      Tôi bỏ thức ăn mua ở siêu thị vào tủ lạnh rồi tự rót nước đá vào chiếc cốc cao thành ình. Tôi ngồi xuống chiếc ghế trong bếp, lấy con dao xén rọc phong bì và đọc thư. Năm trang giấy viết thư của khách sạn Rome Excelrior chi chít những nét chữ li ti bằng mực xanh. Chắc hẳn phải mất rất nhiều thời gian mới viết được dài như thế. Ở góc trang giấy cuối cùng có vết bẩn, có lẽ là vết cà phê.


      Cậu dạo này thế nào?


      Tớ có thể tưởng tượng được cậu phải kinh ngạc đến thế nào khi bất ngờ nhận được bức thư tớ gửi từ Rome. Tuy nhiên, cậu là người điềm tĩnh nên có lẽ chỉ riêng Rome vẫn chưa đủ khiến cậu ngạc nhiên. Rome quá nhiều khách du lịch. Phải là nơi nào đó như Greenland, Timbuktu, hay eo biển Magellan, đúng ? Mặc dù tớ có thể với cậu là chính tớ cũng thấy khó tin nổi mình ở tại xứ Rome này.


      Dẫu sao, tớ cũng xin lỗi vì mời cậu ăn tối như hẹn. Chuyến châu Âu này quá bất ngờ, ngay sau khi tớ chuyển nhà. Rồi hoàn toàn phát điên lên trong mấy ngày ít ỏi - chạy xin hộ chiếu, mua vali, hoàn thành những việc mình bắt tay vào làm. Trí nhớ tớ tốt lắm - tớ khỏi cần cậu cũng biết, đúng - nhưng tớ cố gắng hết sức để giữ lời hứa của mình. Tức là, những lời hứa mà tớ nhớ. Chính vì vậy tớ muốn xin lỗi vì thực được cái hẹn ăn tối của chúng mình.


      Tớ thích nơi ở mới của mình. Chuyển nhà chắc chắn là việc rất vất vả (tớ biết cậu cáng đáng phần lớn công việc, tớ rất cảm kích về điều đó; hơn nữa, là phần việc nặng nhọc), nhưng khi chuyển xong xuôi nó là nơi rất đẹp. Tại nơi ở mới của tớ có tiềng gà gáy như ở Kichijoji, thay vào đó lũ quạ kêu ầm ĩ chẳng khác gì những bà già lắm điều. Sáng sớm chúng tụ lại hàng đàn trong công viên Yoyogi, kêu om sòm đến mức cậu tưởng như sắp đến ngày tận thế vậy. Chẳng cần đến đồng hồ báo thức, vì hôm nào tớ cũng bị tiếng huyên náo om sòm dựng dậy. Nhờ vậy mà bây giờ tớ cũng giống cậu, sống theo kiểu nông dân ngủ sớm dậy sớm. Tớ bắt đầu hiểu ra cảm giác của người bị gọi dậy vào lúc ba rưỡi sáng. Bắt đầu hiểu, cậu nhớ nhé.


      Tớ viết thư này tại quán cà phê ngoài trời ở ngõ của Rome khi nhấp từng ngụm espresso đặc sệt như mồ hôi quỷ, và tớ có cảm giác kỳ lạ rằng mình còn là chính mình nữa. khó diễn tả bằng lời, nhưng tớ cho rằng nó cũng giống như tớ thiếp rất nhanh rồi ai đó đến, tháo rời tớ ra từng mảnh, rồi lại vội vã ghép lại như cũ. cảm giác kiểu như thế đấy. Cậu hiểu tớ gì chứ?


      Mắt tớ rằng tớ vẫn chính là con người cũ đó, nhưng có cái gì đó khác bình thường. phải là tớ có thể nhớ cách ràng "bình thường" là thế nào. Ngay khi bước ra khỏi máy bay tớ thể rũ bỏ được cái ảo ảnh rất thực mang tính giải phá này. Ảo ảnh? Tớ nghĩ chính là cái từ đó...


      Ngồi tại đây, tự hỏi, "Trong tất cả mọi nơi thế giới, sao mình lại ở Rome?" và tất cả mọi vật xung quanh tớ bắt đầu trở nên thực. Tất nhiên nếu lần theo chi tiết việc tớ đến đây như thế nào tớ có thể tìm được lời giải thích, nhưng tớ vẫn bị mắc ở điểm. Cái tớ ngồi ở đây và cái hình ảnh về mình mà tớ có đồng bộ. cách khác, tớ đặc biệt cần phải ở đây, nhưng chẳng hiểu sao tớ lại ở đây. Tớ biết mình năng mù mờ nhưng cậu hiểu tớ, đúng ?


      điều tớ có thể chắc chắn: tớ muốn cậu ở đây với tớ. Thậm chí dù có Miu bên cạnh tớ vẫn thấy đơn khi xa cậu. Nếu chúng ta càng xa nhau tớ biết tớ càng cảm thấy đơn hơn. Tớ muốn nghĩ rằng cậu cũng có cùng cảm giác đó.


      Vậy là dù sao nữa, Miu và tớ ở đây, rong chơi khắp châu Âu. Chị ấy phải lo số việc kinh doanh và thoạt đầu chỉ tính mình sang Ý và Pháp trong hai tuần, nhưng rồi lại cầu tớ cùng với tư cách thư ký riêng. Chị ấy điều đó vào buổi sáng, khiến tớ hết sức kinh ngạc. Có thể tớ được gọi là "thư ký riêng", nhưng tớ nghĩ mình giúp được gì nhiều cho chị ấy, mặc dù vậy, đối với tớ có thêm kinh nghiệm cũng tổt; và Miu bảo chuyến này là quà chị ấy tặng tớ vì bỏ thuốc. Thế là tất cả những tháng vật vã, khổ sở mà tớ phải chịu đựng cuối cùng cũng được đền đáp.


      Đầu tiên bọn tớ hạ cánh ở Milan, thăm thú thành phố, sau đó thuê chiếc Alfa Romeo màu xanh theo xa lộ tiến thẳng về hướng Nam. Hai chị em tới mấy vườn nho ở Tuscany và sau khi công việc xong xuôi nghỉ lại vài đêm tại khách sạn xinh đẹp, rồi đến Rome. Các cuộc giao dịch nếu sử dụng tiếng cũng là tiếng Pháp nên tớ gần như ngồi , mặc dù tiếng Ý của tớ rất hữu dụng trong những vấn đề thường nhật khi hai chị em chơi. Nếu bọn tớ sang Tây Ba Nha (đáng tiếc là điều đó xảy ra trong chuyến này) tớ có lẽ có ích hơn cho Miu.


      Chiếc Alfa Romeo bọn tớ thuê là loại lái bằng tay nên tớ giúp được gì cả. Miu lái suốt. Chị ấy có thể lái hàng giờ mà dường như chẳng phải bận tâm. Tuscany là vùng toàn đồi núi, đường vòng, và vô cùng ngạc nhiên khi thấy chị tăng giảm số cách êm ru; nhìn chị ấy lái tớ thấy (tớ đùa đâu) rùng hết cả mình. cách xa Nhật Bản, được ngồi bên chị ấy, với tớ thế là đủ thỏa mãn rồi. Giá như bọn tớ có thể mãi mãi như thế này.


      Lần sau tớ viết về tất cả các món ăn và rượu hảo hạng bọn tớ được thưởng thức ở Ý; bây giờ mà kể mất nhiều thời gian quá. Ở Milan bọn tớ la cà hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Quần áo, giầy dép, đồ lót. Ngoài mấy bộ pyjama (tớ quên mang theo đồ ngủ) tớ mua gì hết. Tớ có nhiều tiền, hơn nữa có quá nhiều hàng đẹp khiến tớ biết bắt đầu từ đâu nữa. Đó chính là hoàn cảnh khiến óc xét đoán của tớ nổ tung vì quá tải. Chỉ cần ở bên cạnh Miu khi chị mua sắm cũng đủ rồi. Chị ấy đúng là bậc thầy mua sắm, chỉ chọn những thứ thượng hạng và chỉ mua vài món chọn lọc. Giống như chỉ ăn miếng ngon nhất đĩa thức ăn. Rất khôn ngoan và tinh tế. Khi nhìn chị ấy chọn mấy chiếc tất lụa và đồ lót đắt tiền tớ thấy gần như thở nổi. Mồ hôi ứa ra trán. Nghĩ đến chuyện đó cũng khá kỳ lạ. Dù sao tớ cũng là con . Tớ cho rằng viết chuyện mua sắm thế đủ rồi, viết hết thư quá dài mất.


      Tại khách sạn bọn tớ mỗi người phòng. Về vấn đề này Miu có vẻ rất dứt khoát. Chỉ có lần, ở Florence, do trục trặc trong khâu đặt chỗ, nên hai chị em phải ở chung phòng. Trong phòng có chiếc giường đôi, nhưng chỉ riêng việc được ngủ chung phòng với chị ấy khiến tim tớ đập rộn lên. Tớ liếc nhìn khi chị ấy từ phòng tắm bước ra, khăn quấn quanh người, liếc nhìn khi chị ấy thay quần áo. Cố nhiên tớ giả vờ nhìn mà đọc sách nhưng tớ vẫn hé mắt nhìn trộm. Miu có thân hình thực tuyệt mỹ. Chị ấy khỏa thân hoàn toàn mà mặc bộ đồ lót tí xíu; nhưng thân hình chị ấy cũng đủ khiến tở nghẹt thở. Mông thon, mẩy, phụ nữ vô cùng hấp dẫn. Tớ ước gì cậu được thấy cảnh này, mặc dù thế cũng hơi kỳ quặc.


      Tớ hình dung mình được ôm thân hình thon thả, mềm mại ấy. Đủ loại hình ảnh khiêu dâm của bọn tớ ùa đến trong đầu khi tớ nằm giường cùng phòng với chị ấy, và tớ cảm thấy những ý nghĩ này đẩy tớ đến nơi nào đó khác. Tớ nghĩ mình hơi quá kích động - đêm ấy tớ có kinh, sớm hơn thường lệ. Nó mới đau đớn làm sao chứ. Hừm. Tớ biết kể lại chuyện này với cậu cũng chẳng đưa tớ tới đâu. Nhưng dù sao nữa tớ vẫn tiến lên phía trước - chỉ để viết ra giấy những kiện đó.


      Đêm qua bọn tớ nghe hòa nhạc ở Rome. Tớ trông chờ nhiều lắm, mùa vắng khách, nhưng hai chị em được thưởng thức buổi trình diễn thể tin được. Martha Argerich chơi bản Concerto số 1 dành cho piano của Liszt. Tớ thích mê bản ấy. Nhạc trưởng là Giussepe Sinopoli. buổi trình diễn tuyệt vời! thể nào cảm thấy chán khi nghe loại nhạc đó - nó là thứ nhạc lạ thường và dạt dào tình cảm nhất tớ từng nghe. Nghĩ lại có lẽ nó quá hoàn hảo so với sở thích của tớ. Liszt cần chút láu cá, tinh quái hơn, giống như nhạc trong buổi hội làng. Bỏ những chỗ phức tạp , để tớ cảm thấy rùng mình, đó là cái tớ thích. Miu cũng đồng ý với tớ điểm này. Có liên hoan nhạc Vivaldi ở Venice và bọn tớ bàn chuyện tới đó. Miu và tớ có thể trò chuyện dứt về nhạc, ý như tớ và cậu chuyện về văn học vậy. Thư tớ khá dài rồi phải ? Lần nào cũng vậy, hễ cầm bút lên là tớ sao dừng lại giữa chừng được. Tớ bao giờ cũng như vậy cả. Người ta hay con có giáo dục đừng có ở chơi lâu đến nỗi chẳng ai muốn tiếp nữa, nhưng khi bắt đầu viết (có lẽ chỉ khi viết?) lối cư xử của tớ đúng là cứu chữa nổi. Thỉnh thoảng gã hầu bàn áo vét trắng lại ngó về phía tớ với vẻ mặt khó chịu. Nhưng tay tớ mỏi rồi, tớ thừa nhận. Vả lại, giấy cũng sắp hết.


      Miu thăm người bạn cũ ở Rome, còn tớ lang thang quanh mấy con phố gần khách sạn rồi quyết định rẽ vào quán cà phê này ngồi nghỉ và viết thư cho cậu. Cứ như là tớ ở đảo hoang và gửi tin nhắn trong chai vậy. Điều kỳ lạ là, khi có Miu tớ chẳng muốn đâu cả. Tớ vượt qua bằng ấy đoạn đường để tới Rome (và có lẽ quay lại lần nào nữa) nhưng tớ tài nào lôi được mình dậy để thăm những đống đổ nát - người ta gọi chúng là gì ấy nhỉ? - hay các đài phun nước nổi tiếng đó. Hay thậm chí mua sắm. Chỉ cần ngồi đây trong quán cà phê, ngửi mùi thành phố như con chó, lắng nghe giọng và cả thanh, quan sát khuôn mặt khách qua đường.


      Đột nhiên, khi viết lá thư này cho cậu, tớ có cảm giác những gì tớ miêu tả ở đầu thư - cảm giác bị tháo rời kỳ lạ - bắt đầu mờ nhạt. Giờ đây nó còn làm tớ lo lắng nhiều như thế nữa. Giống như cảm giác của tớ khi nửa đêm gọi điện cho cậu và vừa kết thúc cuộc chuyện, bước ra khỏi bốt điện thoại. Phải chăng cậu có được kiểu tác động như thế đối với tớ?


      Cậu nghĩ sao? Dù sao nữa, xin cậu hãy cầu chúc cho tớ được may mắn và hạnh phúc. Tớ cần lời cầu chúc của cậu.


      Tạm biệt.


      Tái bút. Có lẽ tớ về nhà ngày 15 tháng Tám. Rồi chúng ta có thể cùng ăn tối - tớ hứa đấy! - trước khi hết hè.


      Năm ngày sau bức thư thứ hai đến, mang dấu bưu điện của ngôi làng ở Pháp nào đó chẳng mấy tiếng tăm. Thư này ngắn hơn thư trước. Miu và Sumire bỏ chiếc xe thuê lại Rome và bắt tàu tới Venice. Phần lớn các buổi hòa nhạc được tổ chức ở nhà thờ nơi Vivaldi làm linh mục. "Nếu sáu tháng nữa nghe Vivaldi với tớ vẫn ổn," Sumire viết. miêu tả ngon lành của những món hải sản cuộn nướng ở Venice cách sinh động đến mức tôi những muốn lao ngay đến đó và tự mình nếm thử.


      Sau Venice họ quay về Milan rồi bay sang Paris. Họ dừng chân tại đấy, mua sắm chút ít, sau đó đáp tàu Burgundy. Hai chị em nghỉ lại ở ngôi nhà đồ sộ, ra là trang viên, của người bạn thân của Miu. Cũng như ở Ý, Miu thường đến thăm mấy vườn nho bàn chuyện làm ăn. Những trưa rảnh rỗi hai chị em mang theo bữa ăn trưa ngoài trời và dạo bước trong khu rừng gần đó. Cố nhiên là trong túi luôn có thêm hai chai vang. "Vang ở đây ngon nhất thế giới," Sumire viết.


      Tuy nhiên, bằng cách này hay cách khác có vẻ như kế hoạch quay về Nhật vào ngày 15 tháng Tám như dự định ban đầu của bọn tớ thay đổi. Sau khi xong việc ở Pháp hai chị em có thể nghỉ ít ngày ở hòn đảo Hy Lạp. Quý ông người bọn tớ tình cờ gặp ở đây - xin cậu nhớ cho là quý ông thực đấy nhé - có biệt thự đảo và mời hai chị em về đấy bao lâu cũng được. là tin vui! Miu cũng thích ý tưởng ấy. Bọn tớ cần phải được gác công việc sang bên, thỉnh thoảng xả hơi, thư giãn. Hai chị em nằm dài bãi biển Aegean cát trắng lóa, hai bầu vú xinh đẹp phơi dưới ánh mặt trời, nhấp từng ngụm vang mùi nhựa thông, ngắm mây trôi. Nghe có tuyệt ?


      Chắc chắn là tuyệt rồi, tôi nghĩ.


      Chiều hôm đó tôi đến bể bơi công cộng bơi lúc, đường về nhà ghé vào tiệm cà phê tử tế có máy lạnh ngồi đọc sách khoảng giờ. Về tới nhà, trong lúc là ủi ba chiếc sơ mi, tôi nghe hết cả hai mặt đĩa hát "Mười năm sau". Là áo xong, tôi uống ít bia giá rẻ mua ở cửa hàng hạ giá pha với nước khoáng Perrier và theo dõi trận bóng được tôi ghi hình lại. Cứ mỗi khi thấy cú chuyền bóng tôi lại nghĩ mình làm được như vậy, tôi lắc đầu thở dài. Chê bai khuyết điểm của người lạ là việc dễ thực - và khá dễ chịu.


      Xem xong trận bóng tôi thả người vào ghế, nhìn chăm chăm lên trần nhà và tưởng tượng hình ảnh Sumire trong ngôi làng Pháp đó. Bây giờ hòn đảo Hy Lạp rồi. Nằn bãi biển, ngắm mây trôi. Dù ở đâu cũng rất xa tôi. Rome, Hy Lạp, Timbuktu, Aruanda - ở đâu cũng vậy thôi, đâu cũng là xa cả. ở rất xa. tóm lại có vẻ như trong tương lai, Sumire càng lúc càng cách xa hơn. Điều đó khiến tôi buồn. Tôi thấy mình như con côn trùng vô tích nào đó chẳng có lí do gì đặc biệt mà cứ bám lấy bức tường đá cao trong đêm lộng gió, dự định, niềm tin. Sumire nhớ tôi. Nhưng có Miu bên cạnh. Tất cả những gì tôi có là - tôi. Lúc nào cũng vậy.


      Sumire quay về vào ngày 15 tháng Tám. Điện thoại của vẫn chỉ có câu ghi cụt ngủn Tôi vắng. trong những món đồ đầu tiên sắm sau khi chuyển nhà là chiếc điện thoại có máy trả lời tự động, vì vậy khỏi phải giữa đêm cầm ô ra bốt điện thoại. ý tưởng tuyệt hảo. Tôi để lại lời nhắn.


      Ngày 18 tôi lại gọi cho nhưng nhận được cùng câu ghi đó. Sau tiếng bíp vô hồn tôi để lại tên và lời nhắn đơn giản khi nào về hãy gọi cho tôi. Chắc hẳn và Miu thấy thích thú với hòn đảo Hy Lạp của họ quá đến mức chẳng muốn rời khỏi đó.


      Trong khoảng thời gian giữa hai cuộc gọi, tôi chỉ đạo buổi bóng đá ở trường và ngủ lần với người bạn của mình. Chị có làn da rám nắng, vừa cùng chồng và hai con nghỉ ở Bali về. Khi ôm chị tôi lại nghĩ đến Sumire ở hòn đảo Hy Lạp. Ở trong chị, tôi vẫn thể nhớ đến cơ thể Sumire.


      Nếu biết Sumire có lẽ tôi dễ dàng người phụ nữ lớn hơn tôi bảy tuổi này (và con chị là học trò của tôi). Chị xinh đẹp, mạnh mẽ, phúc hậu. Chị trang điểm hơi quá so với ý thích của tôi, nhưng ăn mặc đẹp. Chị lo bị tăng cân, nhưng lẽ ra cần phải bận tâm thế. Tôi chắc chắn có gì phàn nàn về thân hình gợi cảm của chị. Chị biết mọi ham muốn của tôi, tất cả những gì tôi muốn và muốn. Chị biết nên tiến xa đến mức nào và khi nào nên dừng lại, cả trong và ngoài giường. Khiến tôi cảm thấy mình như được bay ở khoang hạng nhất.


      "Gần năm nay tôi ngủ với chồng," chị thổ lộ khi nằm trong vòng tay tôi. "Cậu là người duy nhất đấy."


      Nhưng tôi thể chị được. Bất kể vì lý do gì, mối quan hệ của tôi và chị có được gần gũi tự nhiên, vô điều kiện như giữa tôi và Sumire. Có bức màn mỏng manh, trong suốt luôn ngăn giữa hai chúng tôi. Dù nhìn thấy hay vẫn có hàng rào. Lần nào gặp nhau, chúng tôi cũng vấp phải im lặng khó xử - nhất là khi chia tay. Điều này bao giờ xảy ra với tôi và Sumire. Ở bên người phụ nữ này tôi càng thấy điều thể phủ nhận: tôi cần Sumire hơn bao giờ hết.


      Sau khi người phụ nữ ra về, tôi dạo mình, lang thang vô định lúc, rồi ghé vào quán rượu cạnh bến xe và gọi cốc Canadian Club rẻ tiền. Bao giờ cũng vậy, vào những lúc như thế này, tôi luôn cảm thấy mình là con người khốn khổ nhất đời. Tôi nhanh chóng uống cạn cốc đầu tiên và gọi cốc nữa, nhắm mắt nghĩ về Sumire. Sumire, áo hở ngực, tắm nắng bãi cát trắng của hòn đảo Hy Lạp. Bàn bên cạnh tôi, bốn cậu sinh viên uống bia, cười đùa vui vẻ. bài hát cũ của Huey Lewis và nhóm New được trình diễn. Tôi có thể ngửi thấy mùi bánh pizza nướng.


      Thời trẻ của mình trôi qua khi nào vậy? Tôi chợt nghĩ. Nó qua thực ư? Dường như chỉ mới hôm qua thôi tôi vẫn còn là đứa trẻ mới lớn. Hồi ấy Huey Lewis và nhóm New có mấy bài hát được xếp hạng cao. Chỉ mới mấy năm thôi. Và giờ khi tôi ngồi đây, trong cái vòng khép kín, quay bánh xe của mình. Biết mình chẳng tới đâu, nhưng vẫn quay như vậy. Tôi phải làm thế. Phải duy trì việc đó nếu tôi thể nào sống sót.


      Đêm ấy tôi nhận được cuộc điện thoại từ Hy Lạp. Lúc hai giờ sáng.


      Nhưng đó phải Sumire. Đó là Miu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :