1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Pháp y phu nhân lạnh lùng - Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 23: TIỂU LUYỆN, ĐỪNG

      “Thế nào, Lệnh Hồ tổng đối với vợ tôi có gì bất mãn sao?” Lúc này Tiêu Hàn đến khách sạn, nhìn thấy Đông Thu Luyện luống cuống, lên ôm lấy bả vai của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cả kinh, nhưng trong lòng lại an tâm, Lệnh Hồ Mặc nghĩ đến nhìn thấy cảnh như vậy.

      Lúc này vẻ mặt của nhìn ra được tâm trạng của , bởi vì hai tay buông lỏng lại nắm chặc, nhưng ánh mắt bén nhọn nhìn lướt qua Tiêu Hàn, còn Tiêu Hàn mang vẻ mặt mỉm cười nhìn lại, chỉ là nụ cười ôn hoà như vừa rồi, trong mắt Lệnh Hồ Mặc có chút khiếp sợ, thể tin, nhưng lại để cho Tiêu Hàn thấy được ngoài vẻ khiếp sợ còn xen lẫn tia đau xót.

      Tiêu Hàn cùng Lệnh Hồ Mặc có làm ăn chung, bởi vì hai công ty cùng lĩnh vực, cho nên hai người chỉ xã giao hời hợt, nhưng Tiêu Hàn nghe nhiều về Lệnh Hồ Mặc, năm năm trước xuất ngũ, liền trở thành thương nhân, ở thương trường giành nhiều thắng lời, nhưng con người lại lạnh lùng thậm chí là vô tình, chỉ cần là đối thủ của , chỉ có chết chứ bị thương, điều này làm nhiều người khi nghe đến Lệnh Hồ tổng liền tránh xa.

      “Vợ của ngài?” Trong mắt Lệnh Hồ Mặc lên vẻ đau xót, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm đối diện, năm năm thấy, càng trở nên thành thục, so với thời thiếu nữ trở nên quyến rũ hơn rất nhiều, giơ tay nhấc chân càng thêm phong vận, còn là trong trí nhớ của nữa!

      “Lệnh Hồ tổng chẳng lẽ cho là tôi đùa, cái này buồn cười!” Tiêu Hàn đem vẻ mặt nghi ngờ của Tiểu Dịch ôm vào ngực, Lệnh Hồ Mặc lúc này mới để ý đến Tiểu Dịch, bất khả tư nghị nhìn Đông Thu Luyện, đứa này chằng lẽ là đứa con ngoài giá thú của Tiêu Hàn bị huyên náo thời gian?

      Chẳng lẽ đứa này là…. Lệnh Hồ Mặc tin chớp mắt nhìn Đông Thu Luyện, kia là khuôn mặt nồng nàn tình cảm mà hễ là người sáng suốt đều nhìn thấy được, đây là khách sạn mà nhiều phú hào đều đến, mọi người đều quen thuộc, lúc này thấy Lệnh Hồ
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, ly sắcChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 24: ĐÔNG THU LUYỆN, EM THỰC NGOAN CỐ

      Đông Thu Luyện ngẩn người, Tiêu Hàn cảm thấy được ràng, thanh của Lệnh Hồ Mặc cường thế như vừa rồi, làm cho người ta cảm giác được như bị nhìn từ cao, mà là mang theo tia cầu khẩn, tựa như đứa trẻ lạc đường, lúc Đông Thu Luyện quay đầu lại nhìn thấy Lệnh Hồ Mặc như vậy, trong lòng của Đông Thu Luyện tránh khỏi khổ sở, vì người này ở trong lòng luôn là người ngông cuồng tự đại, vĩnh viễn đều kiêu căng!

      “A Mặc…” Lệnh Hồ Mặc vừa nghe thanh này, ánh mắt chợt loé sáng, cứ như vậy nhìn Đông Thu Luyện, ánh mắt khát vọng làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy kinh hãi, mà lòng bàn tay Đông Thu Luyện chợt đau làm cho hoàn hồn, vì mỗ nam nào đó mọn nhéo tay .

      “A Mặc, đừng như vậy, tôi rồi, tôi cùng bọn người đó, muốn gặp lại bất cứ ai! ..” Đông Thu Luyện xong liền kéo Tiêu Hàn vào phòng riêng, khi cửa phòng được đóng lại, ngoài cửa vang lên tiếng gào thét!
      “Đông Thu Luyện, em thực ngoan cố!” Trong thanh gào thét đó vang lên câu như vậy, hai tay của Tiểu Dịch vẫn ôm lấy cổ của Tiêu Hàn, ba con hai người liếc nhìn nhau sau đó đồng loạt nhìn Đông Thu Luyện, còn Đông Thu Luyện ung dung nhìn thực đơn: “Các người muốn ăn sao? Hoặc là ăn cái gì?” Tiếng rất chậm, hơn nữa chút rung động nào, tựa như là xảy ra bất cứ chuyện gì.

      Ba người ăn bữa cơm nhưng trong lòng đều thoải mái, Tiêu Hàn lập tức cấp tin để Quý Viễn điều tra chút về quan hệ của Đông Thu Luyện và Lệnh Hồ Mặc, thuận tiện điều tra ràng về Lệnh Hồ Mặc, Tiêu Hàn thấy được tham muốn giữ lấy mãnh liệt trong mắt của , giống như là món đồ quý giá bị cướp .

      Theo lý thuyết mà , Lệnh Hồ Mặc là người có cái gì chiếm được, nếu Lệnh Hồ Mặc Đông Thu Luyện như trong lời , vậy vì sao có thể chấp nhận lời trách móc nặng nề như vậy, thậm chí là bội nhọ tự tôn, có phải ở giữa hai người có tình gì ?

      “Ông
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, ly sắcChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 25: CÔNG VIÊN TƯỞNG NIỆM BỊ TẬP KÍCH

      “Thực ngoan, con trai của đáng !” Tay Lệnh Hồ Càn sờ lên đầu của Tiểu Dịch, Tiểu Dịch bỗng chốc chạy ra sau lưng của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ cười hỏi, “Tiểu Dịch, sao vậy?”

      “Chú này với chú hôm qua có phải là cùng huyết thống , sao lại giống nhau như vậy, con thích chú ấy!” Tiểu Dịch thẳng như vậy làm Lệnh Hồ Càn có chút lúng túng, đứa này sao lại nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ trai của giống nhau lắm sao? tự giác đưa tay lên sờ sờ mặt, Đông Thu Luyện thấy vậy liền : “Đừng sờ nữa, thực biết xấu hổ!”

      xấu hổ!” Tiểu Dịch lúc này được Tiêu Hàn ôm vào ngực, hướng về Lệnh Hồ Càn làm mặt quỷ, Lệnh Hồ Càn lập tức thấy túc giận, thằng nhóc này, thế nhưng lại khiêu khích !

      “Lệnh Hồ Càn, sao lại chút phẩm hạnh nào vậy, đây là con trai tôi, thử động vào thằng bé thử xem…” thanh của Đông Thu Luyện vang lên, trong ngực Đông Thu Luyện ôm bó hoa cúc màu vàng nhạt, trang phục mặc là màu lam, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của .

      “Đông Thu Luyện, suy nghĩ nhiều rồi, tôi làm sao có phẩm hạnh!” Nhưng Lệnh Hồ Càn thấy tên mỗ nhóc nào đó mở miệng nhưng ra tiếng, lập tức cơn giận nỗi lên, khẩu hình miệng ràng là “ có phẩm chất của đàn ông!”

      Rất nhanh đến chỗ mộ bia của hai người, thoạt nhìn chỉ là mộ bia bình thường, giống như những cái xung quanh, nhưng chữ tấm bia làm Tiêu Hàn giật mình, Đông Tề, Triệu Mạn Chi, thời gian chôn cất là năm năm trước, cái tên ‘Đông Tề’ này chỉ cần là người ở thành phố C đều biết, huống chi là Tiêu Hàn ở thành phố C này phát triển, thậm chí hai người còn chung bàn ăn bữa cơm.

      Tại sao có thể như vậy, Đông Thu Luyện lại là con của Đông Tề, bởi vì tài liệu điều tra ràng, trong lòng Tiêu Hàn suy nghĩ đến việc Đông Thu Luyện là cháu của Đông Tề - tổng giám đốc của xí nghiệp Đông gia, nhưng lại nghĩ đến Đông Tề có con, bởi vì Đông Tề giữ kín chuyện rất tốt, hiếm có ai biết được Đông Tề có con hay .

      “Cha, mẹ, Tiểu Luyện tới thăm hai người!” Đông Thu Luyện xong, ngồi xổm xuống lấy khăn tay, lao tro bụi tấm ảnh, “Khi
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, ly sắcChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 26: CHẲNG LẼ MẸ CON CÓ Ý KIẾN?

      Tim của Tiêu Hàn bỗng mềm mại, đưa tay che chở đầu của Đông Thu Luyện, “Lệnh Hồ Càn, xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hàn chỉ nghĩ chuyện này có liên quan đến Lệnh Hồ Càn, dù sao, nghề nghiệp của Lệnh Hồ Càn đều là dùng bạo lực hoặc là đối kháng bằng thể lực.

      “Đối phương chỉ có người, che chở Tiểu Luyện cùng con hai người rời trước, tôi cản ở phía sau!” Lại tiếng súng vang lên, Tiêu Hàn kéo tay Đông Thu Luyện, đưa tay ôm Tiểu Dịch hướng về xe. vừa mới bước , Đông Thu Luyện cảm thấy bên hông mình có thứ gì đó, “Sao vậy!” Tiêu Hàn thấy người của Đông Thu Luyện cứng lại, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông mang khẩu trang đen cầm súng đặt ở eo của Đông Thu Luyện!

      “Đừng nhúc nhích!” Tiêu Hàn vừa muốn đưa tay cản người nọ mở miệng, “Nếu làm tao kích động tao liền nổ súng, bảo người kia dừng lại!” Người cầm súng chỉ Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn cũng chú ý động tĩnh bên này, người đó ràng là bị thương, bọn chúng tính đánh cược lần sao?

      “Mày nên biết hai người đứng ở bên mày là ai? , muốn điều kiện gì?”
      Khắp người Lệnh Hồ Càn đầy sát khí, nện bước chân chậm rãi qua, nhưng mỗi bước chân Lệnh Hồ Càn đều chậm rãi quan sát xung quanh địa hình nơi đây, ở đây có ba mặt núi vây quanh, lối ra duy nhất cũng là nơi có bảo vệ, hẳn là trốn thoát!

      Mà lúc này, trong lòng bọn cướp bắt đầu hoang mang, đồng bọn của họ sống chết chưa , vốn là bên kia thuê bọn họ 100 vạn, phải là chỉ giết sao? Hai người đàn ông này cũng thành vấn đề, nhưng nghĩ đến bên cạnh có người mang súng, hơn nữa người này thoạt nhìn khó đối phó, trong lòng liền xuất trận ảo não, làm sao có thể có cuộc làm ăn kế tiếp đây!

      “Đây là lần đầu?” Đông Thu Luyện mở miêng, từ đầu đến cuối Đông Thu Luyện giãy giụa hoặc là phản khán, nãy giờ bọn họ giằng co, bọn cướp mới phát người này tỉnh táo nên bọn họ có chút sợ, nếu phải hai người ở gần nhau cảm giác được nhiệt độ cho rằng là người chết.

      “Mày lung tung cái gì!” Súng của bọn cướp chọc chọc lưng của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nhìn người tay cầm súng, tay giữ , cảm thấy bàn tay người này hết sức sạch , nhìn ra được là làm việc nặng, bởi vì bàn tay chút chai sần, hơn nữa thanh nghe lớn tuổi lắm.

      “Tao khuyên chúng mày nên thả ấy ra, tối đa chúng mày chỉ có vài năm tù, nếu ấy có điểm bất xuất nào, cả đời mày cũng đừng mong sống yên!” Tiêu Hàn lạnh lùng mở miệng,
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, ly sắcChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 27: CHƠI TRÒ HÔN NHAU

      Xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa hàng KFC, Tiểu Dịch liền nhảy xuống xe, Tiêu Hàn cũng xuống xe, đưa tay dắt Tiểu Dịch liền nhìn người ngồi ghế sau, “ xuống xe sao, em xác định?” Lời này làm sao cảm giác được là có y uy hiếp, Đông Thu Luyện kiên trì xuống xe, Tiêu Hàn lập tức mang xe khoá lại, tay còn lại nắm tay Đông Thu Luyện kéo vào trong.

      Tiêu Dịch nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Đông Thu Luyện, cậu bé đưa tay lên che miệng mà cười, quả nhiên ba là khắc tinh của mẹ, thời gian qua vẻ mặt của mẹ hết sức phong phú!

      Đông Thu Luyện cúi đầu nhìn tay hai người nằm cùng chỗ, tựa hồ như chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm của Đông Thu Luyện, năm ngón tay của Tiêu Hàn khẽ mở, trong nháy mắt biến thành mười ngón tay đan chặt nhau, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay như vậy, mặt của Đông Thu Luyện tự giác hồng lên, chỉ vô thức theo Tiêu Hàn vào trong.

      “Hai phần ăn giành cho gia đình” Tiêu Hàn ở quầy phục vụ gọi món sau đó chọn cái bàn ngồi xuống, Đông Thu Luyện liên tục bị Tiêu Hàn kéo , trực tiếp ngồi bên cạnh của Tiêu Hàn, “Em muốn ăn cái gì?”

      “Vậy là đủ rồi!”. Ngược lại lần này Tiểu Dịch thoã mãn, dù sau đây là lần đầu tiên cậu bé ăn ăn cùng vơi Đông Thu Luyện, trước kia đều là cùng ông cố hoặc là chú , là lén mẹ cậu mà , tại vì lúc đó Đông Thu Luyện cho Tiểu Dịch ăn những loại thức ăn này, Tiêu Hàn kéo tay hai người đặt lên đùi mình, nhiệt độ cơ thể của Tiêu Hàn bỗng chốc xâm nhập vào người .

      Làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy nhiệt độ của khuôn mặt mình càng ngày càng cao, rất nhanh thức ăn mang đến. Tiểu Dịch hưng trí tưng bừng ăn thức ăn, đâu chú ý đến dị thường của hai người đối diện cậu.

      “Uống môt ngụm?” Tiêu Hàn đặt ly nước được cấm ống hút ở trước mặt Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, dù sao cũng chưa từng uống coca, có chút khó khăn nhìn Tiêu Hàn, bộ dáng kia có chút ít như kẻ thấp bé, “Cái kia… Cái này… tôi….”

      muốn uống?” Sắc mặt Tiêu
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, ly sắcChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :