Chương 23: mưu xuất
Nhược Ly ủ rũ cúi đầu, ỉu xìu thu tay lại, biến trở về thân tiểu hồ ly nhảy lên giường , giận dỗi đưa cái đuôi xù về phía Dạ Ly Lạc.
Việc cơm no áo ấm của nàng hoàn toàn dựa vào người này, nàng như thế nào lại biết xấu hổ khi thời điểm muốn nghỉ ngơi lên cầu khác, như vậy cũng có vẻ quá phúc hậu.
"Vốn là gia còn muốn ra ngoài thưởng thức chút khí ngày Tết của giới, nhưng nhìn Tiểu Nhược Ly có tinh thần như vậy, hay là thôi ." Dạ Ly Lạc liếc mắt thấy Nhược Ly giật mình, nụ cười khóe miệng càng lúc càng sâu.
Nhược Ly vốn hậm hực, căn bản muốn để ý đến Dạ Ly Lạc, nghe Dạ Ly Lạc vậy nhất thời kịp phản ứng, đây phải là hiệu quả nàng muốn ư, hóa ra nãy giờ nàng đều làm chuyện vô ích rồi, ra là người này cũng muốn .
Nàng lập tức nhảy đến, gật gù hả hê, dáng vẻ mười phần trung khuyển, nhưng khi nhìn thấy khóe miệng Dạ Ly Lạc cười chế nhạo, Nhược Ly lập tức xụ mặt xuống.
Ui, ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, Dạ nghiệt chính là đùa bỡn nàng đây mà, còn mệt cho nàng phải nghĩ ra đủ loại chiêu trò lấy lòng, là xấu hổ mất mặt.
Dạ Ly Lac nhìn Nhược Ly lại quay người đưa cái đuôi lông xù về phía , tất nhiên nhìn ra, nếu lại trêu chọc nữa, đoán chừng tiểu hồ ly này nổi giận.
vươn tay nhàng vuốt cái đuôi xù của Nhược Ly, chút để ý nhưng từng chữ ra lại là lòng: "Ngày mai Lễ nàng cùng gia ra ngoài dạo nhé."
Nhược Ly ra trong lòng rất cao hứng, nhưng khi đôi tay mang theo hơi lạnh chạm vào đuôi nàng khiến cho cả người nàng nhịn được khẽ run, nha, cảm giác này cũng quá kỳ quái.
Nhược Ly vội vàng quay đầu lại, nàng cũng biết đâu là chừng mực, thấy mục đích của mình đạt được cũng kiểu cách nữa, lúc quay đầu lại vẫn quên đem cái đuôi của mình thu hồi lại.
Cảm giác vừa rồi giống như là có dòng nhiệt chạy qua là rất khó chịu, có chút tê tê ngứa ngứa, giống như có cái gì khẽ cào vào lòng của nàng, khiến cho nàng cảm thấy hô hấp đều thông.
Dạ Ly Lạc tất nhiên chú ý tới biến hóa kỳ quái này của Nhược Ly, lông mày thoáng nhướng lên, trong lòng thầm tốt rồi, về sau coi như biết được vị trí mẫn cảm của Nhược Ly.
"Nàng có bằng lòng hay ?" Dạ Ly Lạc thu tay lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhược Ly trước mặt trong ánh mắt có chút mê mang, trong đôi đồng tử đỏ như máu phản chiếu hình bóng của , khiến cho tự nhiên sinh ra loại ảo giác-thiên trường địa cửu.
"Được, được! Lạc đâu ta đó!" Có thể Nhược Ly đem công phu nịnh hót phát huy đến mức vinh quang luôn rồi, khi mặt đỏ trắng, bất quá mặt hồ ly của nàng cũng nhìn ra được màu gì.
Dạ Ly Lạc cũng đoán được lời này có nửa là Nhược Ly nịnh nọt , nhưng thâm tâm vạn năm thay đổi cũng khẽ run lên, giống như có thứ gì khẽ vuốt trái tim của , dòng nước ấm trong nháy mắt chảy vào lục phủ ngũ tạng, sưởi ấm toàn thân của .
Khuôn mặt nghiệt vạn năm thay đổi có chút suy chuyển, vội vàng cúi đầu, nở nụ cười tự giễu, khống chế lại phần rung này.
"Ngày mai chúng ta hảo hảo vui đùa phen!" Hiếm khi thấy Dạ Ly Lạc thanh cũng mang theo vẻ mong đợi, vươn cánh tay đem thân thể bé mềm mại của Nhược Ly ôm vào trong ngực.
Nhược Ly nhìn thấy được sâu trong đôi mắt đào hoa kia mang theo tia vui vẻ ấm áp, lần đầu tiên cảm thấy ngày mai là ngày đáng để mong chờ.
. . . . . .
chỗ trong mật thất, nam tử gầy gò ngồi ngay ngắn phía sau tấm rèm, nhìn nữ tử nửa quỳ ở ngoài rèm, đạm mạc khẽ cười tiếng, cánh tay yếu ớt đưa ra bên ngoài rèm vẫy vẫy.
" cần phải khách khí, có tin tức gì ?" thanh của nam tử kia hết sức dịu dàng, khiến người ta cảm thấy là người hết sức vô hại.
Nhưng nữ tử quỳ đất kia chút nào cảm nhận được cảm giác ấm áp, ngược lại cả người cảm thấy lạnh lẽo, nam nhân này càng dịu dàng liền báo trước mưu bắt đầu.
"Ám Vương tham gia Lễ , hành trình đường bất định, nhưng vẫn như thường ngày mặc trang phục màu đỏ, tiểu thư nhất định đến những nơi náo nhiệt." Nàng kia suy tư khắc mới chọn được lời chuẩn xác nhất mà ra.
"Hửm?" Nam tử trong rèm gật đầu cái, bàn tay khẽ nâng trán, làm như suy tư cái gì, lát sau mới mở miệng lần nữa, " còn việc của ngươi."
Nàng kia ngẩn ra, do dự chút mới lắp bắp mở miệng, " biết đệ đệ của ta. . . . . ."
Nhưng còn chưa hết liền bị nam tử kia nhàng linh hoạt cắt đứt, "Đệ đệ của ngươi cần phải lo lắng, tỷ tỷ của giúp ta, ta như thế nào lại bạc đãi , ta nhất định hảo hảo chiêu đãi ."
Nàng kia vừa nghe cả người run lên, mang theo tia bất đắc dĩ cùng đơn, run run rẩy rẩy đứng lên rất cung kính thi lễ cái mới lui ra.
Phía sau rèm nam tử nhìn bóng dáng đơn kia, cười nhạo tiếng, ám vệ bên cạnh đột nhiên thân, thử thăm dò hỏi câu, "Chủ tử, kế hoạch vẫn tiến hành như cũ sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của nam tử gầy gò liếc qua cái, ám vệ kia liền sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Chủ tử thứ tội, thuộc hạ quá phận!"
" sao." Nam tử kia hiển nhiên tâm tình rất tốt, cũng chỉ trích gì nhiều, ngược lại hơi vui sướng , "Dịp tốt như thế sao ta có thể bỏ qua, kế hoạch vẫn tiến hành như cũ."
Ám vệ kia trong mắt mang theo tia lo lắng, nhưng thấy dáng vẻ chủ tử của tràn đầy tự tin, liền chớp mắt biến mất thi hành nhiệm vụ.
Nam tử gầy gò kia nhìn ám thất trống rỗng, nhếch môi cười, gương mặt lộ ra vẻ tùy tiện. Chớp mắt khi vén rèm lên, lại là bộ dạng khúm núm, khí thế ngút trời mới vừa rồi biến mất thấy bóng dáng.
. . . . . .
Nhân vương phủ, giờ phút này Nhân vương tựa vào ghế đá lưu ly, cùng với sủng cơ mập mờ , Nhân vương thừa kế dáng vẻ khí của mẫu thân mình, cả người dáng dấp hết sức khí phách.
Mày kiếm mắt sáng, vừa tu luyện được ngàn năm, thuật biến hóa tất nhiên tuyệt hảo, chỉ dáng vẻ đó thôi cũng làm cho nữ tử kia nhịn được khuynh tâm.
Nguyên bản chính là còn sót lại ba vương tử tuấn mỹ nhất, hôm nay lại chết , cùng với Lễ vương lúc nào cũng có dáng vẻ bệnh tật, quả thực là vương công quý tộc được người tranh nhau nịnh bợ.
"Bẩm Vương Gia, bọn thuộc hạ tại hậu viện tuần tra phát ra tờ giấy này." Thị vệ trưởng cung kính quỳ gối tại sảnh, hai tay cầm cuộn giấy giơ qua đỉnh đầu , "Bọn thuộc hạ kiểm tra cũng có độc."
"Các ngươi lui ra!" Nhân vương ngồi ở ghế cao, ngạo mạn phất phất tay cho đám thị vệ canh gác toàn bộ lui ra ngoài.
Sủng cơ ở trong ngực nhăn mặt lại, ngược lại có chút muốn, Nhân vương ở trước ngực nàng hung hăng nắm cái, mới mở miệng, "Chờ bổn vương trở về." Dỗ dành nàng kia xong mới bước ra ngoài.
"Vương Gia. . . . . ." Thị vệ trưởng vừa thấy, sắc mặt liền trắng bệch, ấp a ấp úng cuối cùng đem tờ giấy cung kính đưa tới, "Chuyện này. . . . . . Thuộc hạ là dám quá phận. . . . . ."
"Phế vật!" Nhân vương đoạt lấy tờ giấy, vừa thấy, sắc mặt cũng biến đổi, phía cư nhiên viết kế sách tuyệt diệu để hãm hại Đại công chúa, tỉ mỉ suy nghĩ chút, mày chíu chặt lại, chăm chú nhìn chằm chằm thị vệ trưởng quỳ phía dưới, trong mắt lộ ra phần ác độc.
Người thị vệ trưởng kia bị nhìn chằm chằm như thế, trong nháy mắt bị dọa đến nổi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, có cảm giác tốt vội vàng sợ hãi dập đầu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, chỗ cổ họng liện nứt ra vết thương, màu máu đỏ tươi bắn ra xa, trong nháy mắt trong khí khắp nơi đều tràn ngập mùi vị ngai ngái tanh nồng.
Nhân vương lại nhếch môi cười, lè lưỡi liếm môi cái, hứng thú dạt dào , "Mùi vị này tệ." Sau đó trưng ra nụ cười.
Mảnh giấy này mặc kệ là do ai ném vào, cũng là đối với trăm lợi chứ có hại, theo bản năng vươn tay vuốt chiếc nhẫn ngọc đeo ngón tay của mình, gương mặt hài lòng.
... ......
Hết chương 23
Chương 24: Lên đường
Trong phủ Đại công chúa.
Đại công chúa Nam Cung Tâm từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị đối xử như vậy, Phụ hoàng nàng chẳng những chịu gặp nàng, còn sai người đem nàng giam lỏng ở trong phủ Đại công chúa, điều đáng giận nhất chính là người đưa ra chủ ý này lại còn là đệ đệ của nàng - Nhân vương, cái tên tiểu nhân mà nàng luôn nhìn vừa mắt.
Hai ngày này nàng đem tất cả đồ có thể đập bên trong tẩm cung của mình toàn bộ đều đập nát bấy, nhưng vẫn bụng lửa giận, lúc này ngồi ghế mềm thở hổn hển.
Mẫu hậu của Nam Cung Tâm mặc dù là chính cung nhưng dáng dấp cũng xinh đẹp, bà ta dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ cường đại mới có thể giữ vững được vị trí hoàng hậu, hơn nữa thành công đem những hoàng tử của các phi tử khác thầm xử lý xong xuôi.
Tướng mạo của Nam Cung Tâm phần lớn đều được di truyền từ mẫu hậu của mình, cho dù sau này có tu luyện thế nào nữa, cũng chỉ có thể thay đổi chút, trừ cặp mắt phượng kia, những chỗ khác muốn bình thường có bao nhiêu bình thường.
Lúc này tên nam sủng nửa quỳ ở chân nàng, thận trọng khuyên giải, "Công chúa, chuyện như vậy xét đến cùng đều là do Ám vương thầm sắp đặt!"
Đại công chúa vừa nghe, trong nháy mắt đúng tâm ý của nàng, tức giận lại đem ly nước trà mới vừa bưng lên ném xuống đất, khiến nước bắn tung tóe lên khắp người tên nam sủng kia, thế nhưng lại tiếng nào, vẫn như cũ cười tự nhiên gật đầu phụ họa.
"Đúng nha! Công chúa, cái loại dã tạp chủng đó biết ở đâu ra, làm sao có thể so sánh cùng với người có huyết thồng hoàng tộc cao quý như người, đến chỉ khiến miệng của người bị ô uế!"
"Đó là điều đương nhiên, đều tại cái tên dã tạp chủng đó, nếu bản công chúa cũng bị cấm túc!" Đại công chúa trong lòng hết sức bất bình, lý trí bình thường bởi bị giam lỏng mấy ngày nay bị tiêu tan hầu như còn, huống chi mấy ngày nay cũng có biện pháp trừng phạt nào, nàng dĩ nhiên càng thêm coi thường Ám vương.
"Nếu như có cơ hội, Bổn cung nhất định khiến đẹp mặt! Để cho quỳ gối dưới chân của ta cầu xin tha thứ!" Đại công chúa cắn răng nghiến lợi , hận thể lập tức đem Ám vương nghiền xương thành tro, nuốt sống vào bụng.
Nam sủng kia đột nhiên nghiêng người tiến lên, ở bên tai Đại công chúa giọng ra, "Công chúa, tiểu nhân có tỷ tỷ làm người hầu trong vương phủ, là Ám vương ngày mai muốn tham gia Lễ , mang theo sủng vật của , nếu như bắt được sủng vật kia, đoán chừng nhất định làm tiêu tan nhuệ khí của ! Đến lúc đó khiến quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng phải là việc khó."
Đại công chúa mặc dù nóng lòng báo thù, nhưng vẫn còn có tia lý trí, nàng nửa tin nửa ngờ hỏi, "Chỉ là sủng vật thôi, chết chết, có đáng giá đến mức Ám Vương phải huy động nhân lực ?"
Nam sủng kia khi nghe thấy câu chỉ là sủng vật thôi, có chết chết, ánh mắt lập tức tối sầm lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại cười tươi như hoa.
"Công chúa, nghe Ám vương đối với tiểu hồ ly kia sủng ái có thừa, coi như vì tiểu hồ ly kia, đoán chừng dẫn vào bẫy rập cũng khó lắm, đến lúc đó Ám vương phải là vật trong túi của chúng ta sao, mặc cho người bố trí!"
Đại công chúa vừa nghe, mắt phượng chuyển cái, cũng cảm thấy chủ ý này tệ, lời đồn thổi về Ám vương này cũng quá rồi, nàng đắc tội trừ Phụ hoàng của nàng ngạc nhiên bên ngoài cũng có chuyện gì, vừa nghĩ tới đó, nàng trong nháy mắt sức mạnh tràn đầy.
Hơn nữa lần trước nàng từng gặp qua Ám vương, tướng mạo đó giống như thiên nhân, khiến cho nàng vẫn quên được, chỉ cần vừa nghĩ tới cảm thấy những nam sủng bên cạnh đều vừa mắt, gần đây đều gợi nổi hứng thú.
Khóe miệng nàng nâng lên nụ cười nhạt, nếu như có thể bắt được Ám vương rồi mặc cho nàng định đoạt, đó là chuyện mất hồn cỡ nào a!
Thói quen là việc chuyện hết sức đáng sợ, mấy ngày tiếp theo cùng giường chung gối, Nhược Ly cảm thấy có cái gì ngượng ngùng, mà đối với việc mỗi đêm chào hỏi cùng uống máu cũng biến thành thản nhiên.
Lễ ngày đó, người luôn luôn ngủ nướng như Nhược Ly lại có thể dậy sớm, dáng của nàng cuộn tròn lại, cái đuôi hé ra, lập tức hưng phấn mở mắt, nhưng vừa thấy Dạ Ly Lạc vốn luôn dậy sớm vẫn nhắm hai mắt, hưng phấn vừa rồi lập tức trở thành mất mát.
Nàng muốn đánh thức Dạ Ly Lạc, nhưng là đối với việc có thể ra khỏi vương phủ ngắm chút thế giới bên ngoài là tràn đầy mong đợi, nàng ôm cái đuôi lông xù, mở đôi mắt to màu đỏ, chớp mắt cái nhìn chằm chằm Dạ Ly Lạc ngủ say.
Chỉ nhìn chút bất giác lại nhìn đến ngây dại, nàng gần đây đọc sách nhiều hơn, tự nhiên biết rất nhiều chuyện thế thái nhân tình, nàng tất nhiên biết nữ tử mà nhìn chằm chằm nam nhân là tốt, nhưng Dạ Ly Lạc người này quá mức nghiệt, ở toát ra loại sức quyến rũ, làm cho người ta nhìn liền rời mắt được.
Truyện được đăng ở ***************.com
ra thời điểm Nhược Ly tỉnh dậy, Dạ Ly Lạc cũng tỉnh, nhưng chính là thích trêu chọc Nhược Ly, đột nhiên, đôi mắt đen thâm trầm của bỗng mở ra, ngay lúc đó, phát ra lực khiến Nhược Ly biến thành hình người.
Thân thể trắng nõn xinh vừa tiếp xúc khí, nhịn được để cho nàng hét lên tiếng, vội vàng núp ở trong chăn, nhưng chăn vốn bị Dạ Ly Lạc chiếm cứ, dĩ nhiên chính là chui vào trong ngực của .
Dạ Ly Lạc đưa tay liền đem Nhược Ly ôm vào trong ngực, đôi mắt đào hoa hẹp dài mang theo tia lười biếng do mới tỉnh ngủ, khóe miệng hoàn mỹ nhếch lên nụ cười tà mị.
Chiếc áo ngủ rộng lớn tán loạn người, bên tay áo còn trượt xuống tận nơi cánh tay, cánh tay tuyết trắng tinh xảo kéo ôm lấy cái eo thon bóng loáng của Nhược Ly, thấy khuôn mặt bé của nàng đỏ bừng, khóe miệng càng nhếch lên cao.
"Muốn ngắm gia, liền thoải mái ngắm ." Giọng điệu mang theo tia chế nhạo, hiếm khi thấy được vẻ mặt nghiệt vạn năm thay đổi kia vứt bỏ vẻ bất cần đời, mang theo vẻ cưng chiều.
Nhược Ly vừa rồi cũng là nhìn lén , tự biết đuối lý liền ngượng ngùng cúi đầu, cuộn tròn trong cánh tay của , rầu rĩ lên tiếng.
Dạ Ly Lạc thấy tiểu nha đầu này càng ngày càng biết ngượng ngùng, điều này cũng chứng minh rằng nàng lớn lên, trong lòng tất nhiên vui mừng.
Theo từng ngày từng ngày nàng hấp thu máu của , lực của nàng cũng theo đó tăng nhanh, thân hình biến hóa cũng nhanh hơn.
Hôm nay xem ra so với mấy ngày trước đây càng thêm kiều mị, than tiếng, chậm rãi vươn cánh tay, phen ôm lấy cổ của Nhược Ly, môi mỏng hơi lạnh đặt lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng, gắn bó như môi với răng, giọng nỉ non, "Buổi sáng tốt lành, Tiểu Nhược Ly của ta."
Truyện được đăng ở ***************.com
Lúc này mặt trời mới vừa tránh thoát được trói buộc, chỉ thoáng ánh sáng lấp lánh, chiếu vào người hai người, trai tài sắc, giống như thiên nhân, cảnh đẹp như thế biết thẹn chết bao nhiêu hoa tươi kiều diễm.
Hôm nay hôn lâu như thế, triền miên như thế, đôi mắt Nhược Ly dần dần bịt kín sương mù, hai gò má ửng hồng, mị thái tỏa ra, thiếu nữ thanh thuần cùng tuyệt diễm hoàn mỹ cùng chỗ với nhau, đẹp đến câu hồn đoạt phách.
Giống như bị giam cầm trong ý loạn tình mê của người nam nhân bá đạo kia, thể giãy giụa, nàng khẽ đẩy ra, giữa môi cùng môi kéo ra chút khe hở, cái sợi bạc mập mờ liền nối với nhau trong miệng.
Nhược Ly có chút ngượng ngùng cúi đầu, trong lúc nhất thời có chút biết làm sao, Dạ Ly Lạc lại vui khi thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng như vậy, vung tay lên, liền thấy bộ y phục màu đỏ mặc ở người Nhược Ly.
Nhưng chiếc áo mỏng rộng đó, vẫn che giấu được vóc người uyển chuyển của nàng.
lại than tiếng, quả là Hồ Tiên, cho dù hề làm gì cũng có thể câu hồn phách người, dùng tay nhàng chống đỡ cái trán, giống như có chút nhức đầu.
Báu vật như thế, chỉ muốn độc chiếm, chính là để cho người khác liếc mắt nhìn cái cũng cảm thấy nỡ, nhưng vẫn thể khiến tiểu nha đầu này ngày ngày vây ở trong Ám vương phủ, có lẽ đây là lần đầu tiên Ám Vương gì làm được lộ ra vẻ mặt rối rắm như thế.
" ăn sáng thôi, chút nữa còn ra ngoài dạo chút chứ?" Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ điềm đạm đáng , cuối cùng là đành lòng.
Nhược Ly vừa nghe, tinh thần lập tức tỉnh táo, hiếm khi lộ ra thần thái giống hệt tiểu hài tử, ra nếu là ở nhân gian nàng cũng chỉ là hài tử choai choai, chỉ là hài tử này so với những hài tử khác thông minh tàn nhẫn hơn thôi.
Dạ Ly Lạc ra khỏi vương phủ luôn luôn xuất quỷ nhập thần, giống như kế hoạch muốn dạo chơi đúng là giống đại nương lên kiệu hoa lần đầu, có chút vô lực ôm lấy chân thân hồ ly Nhược Ly.
... ........
Hết chương 24.
Last edited by a moderator: 12/4/15