1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hay qa, a Nhiem cao tay that, cua c trc ^^

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Đan dược vô giá

      Edit & Beta: Nhi

      Lâm Hải Tề quốc, bến tàu.

      Giờ ngọ*, Tô Mặc khoác áo choàng màu đen che khuôn mặt lại, trường bào tựa như hoa mạn đà la tung bay trong gió. (*Giờ ngọ: 12h trưa)

      Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, từ xa nhìn thấy đám người cả nam lẫn nữ đứng thuyền ngoài bến tàu.

      Cảm tình của huynh đệ tỷ muội Tô gia đại phòng rất tốt, luôn giúp đỡ, tin tưởng lẫn nhau.

      Tô Nhị lang tên là Tô Quyên, năm nay hai mươi sáu tuổi, là trưởng tử của Tô gia.

      cầm thư Tô Mặc viết trong tay, thư bảo giữ thuyền lại bán.

      vốn là đệ tử Nho môn, mặc dù giỏi việc kinh doanh mua bán nhưng đầu óc cũng thông minh. biết Tô Mặc chưa bao giờ can thiệp vào chuyện này, nếu can thiệp đương nhiên là tương đối nắm chắc.

      Nhưng khí trước mắt tốt, hai tộc lão của Tô gia lâu ra mặt vậy mà lại đứng cùng với Nhị thúc, Tô Ngọc Hồ còn ở cùng với các nữ quyến quý tộc. Những nữ quyến này là cố ý tới để tạo thanh thế cho chi thứ hai, biết các nàng nghe tin đồn Nhị thúc Tô gia hợp tác quan hệ với Kim Ngu Đường ở đâu mà hạ thấp thân phận kéo đến đây, họ cũng hi vọng được hưởng chút ánh sáng của Kim Ngu Đường.

      Hai tộc lão thấy chi thứ hai qua lại gần gũi với các quý tộc, đương nhiên càng hướng về bọn họ hơn.

      Tóm lại, Tô Ngọc Hồ dối để mọi người đứng về phía chi thứ hai của Tô gia, bọn họ cũng tự cho là có chút thể diện.

      Sau khi nếm ngon ngọt, bọn họ quyết tâm vẫn tiếp tục dối, dù sao bọn họ cũng sắp rời khỏi Tề quốc rồi.

      Lúc này, trong lòng Tô Quyên căng thẳng, tuy lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy ổn.

      biết trưởng bối của đại phòng qua đời, chi thứ hai nhân cơ hội thầm phát triển, mục đích chính là để đoạt quyền.

      “Tô Mặc sao?” Tô Nhị thúc vỗ bàn, vẻ mặt oán giận: “Tô Mặc ở đâu?”

      “Nhìn , nó đánh Ngọc Hồ của ta thành cái gì rồi? Nó còn có nhân tính hay ?”

      Tô Ngọc Hồ ngày thường thích cao cao tại thượng ngồi xe lăn, Mộc Vô Ngân đứng sau lưng đẩy xe giúp nàng, nàng lấy khăn lau nước mắt tranh thủ đồng tình của mọi người, hơn nữa còn học theo cử chỉ tao nhã của nữ tử phu nhân, điệu bộ yếu đuối.

      Người Mộc gia cũng đứng bên canh Tô Nhị thúc, dáng vẻ “đại nghĩa diệt thân”, hoàn toàn thành cá mè lứa.

      “Tô Quyên, giao Tô Mặc ra đây, thể vì nàng là con dâu tương lai của Mộc gia ta mà khinh xuất tha thứ cho nàng.”

      Sắc mặt Tô Quyên rất khó xem, ánh mắt lạnh lùng, cũng có ấn tượng tốt gì với người Mộc gia.

      “Nhị thúc đây là làm gì?” Sắc mặt Tô Quyên trầm.

      “Đương nhiên là giáo huấn mấy thứ có người dạy dỗ các ngươi, ta muốn thay phụ thân dạy bảo các ngươi trận.”

      Trong mắt Tô Nhị thúc hằn tơ máu, vung tay chuẩn bị đánh Tô Quyên tát: “Ngươi dạy dỗ ra muội muội đại nghịch bất đạo như vậy làm sao có thể dẫn dắt Tô gia chúng ta? Đúng là đứa con bất tài!” Nhưng cánh tay của ông ta lại bị bàn tay trắng tinh khác giữ lại, mười ngón tay thon dài mà vô cùng có lực, nhàng hất tay ông ta qua bên sau đó chuyển gập sang sau người, khiến ông ta thể động đậy.

      Tô Mặc vận chiếc áo choáng đen bao phủ toàn thân, nàng cười : “Nhị thúc, người phải gia phụ của ta, có tư cách đánh ca ca ta.”

      Nhìn thấy Tô Mặc, Tô Nhị thúc hung hãn kiêu ngạo nữa mà dùng ánh mắt oán độc trừng nàng, ông lắc mạnh tay áo, dù sao ông cũng phải đối thủ của nữ tử có thể đả thương nữ nhi ông.

      “Được, lát nữa ta tính sổ với ngươi. Bên Mộc bá cũng có số việc muốn cùng ngươi.”

      Mộc bá phụ thấy thế lập tức bước lên đứng trước mặt Tô Mặc, có phần vui : “Tô Mặc, những biểu gần đây của ngươi khiến Mộc gia vô cùng thất vọng, ta cũng rất hài lòng!"

      Tô Mặc nhếch đôi môi đỏ mọng: "Mộc bá phụ cũng muốn dạy dỗ ta sao?"

      Mộc bá dùng giọng điệu bố thí : " sai, ngươi nghĩ lại xem Tô gia của các ngươi có cái gì? So với Tô Ngọc Hồ người thua kém biết bao nhiêu, nếu muốn làm thê tử của Vô Ngân con ta là trèo cao rồi. Ngươi gia thế, diện mạo, thiệt cho ta vẫn xem ngươi là con dâu tương lai mà ngươi báo đáp ta thế nào? Ngươi còn để huynh trưởng áp thuyền chịu bán cho Mộc gia, ngươi tưởng Mộc gia ta mua nổi con thuyền sao? Ta kỳ thực chỉ là thương hại các ngươi mà thôi!"

      "Ồ… ra là người thương hại cho chúng ta?"

      "Hừ!" Mộc bá phụ ngẩng cao đầu, phủ nhận.

      Tô Mặc khẽ cười tiếng, cảm thấy người này quả nhiên là già biết xấu hổ.

      Kiếp trước nàng gả vào Mộc gia, đối phương vì hồi môn của nàng mà ra vẻ thân thiết, tại lại bắt đầu vênh váo tự đắc.

      sai, đối phương đây là xem việc "giao hảo" của chi thứ hai Tô gia và Kim Ngu Đường mà bắt đầu ghét bỏ nàng.

      Nụ cười của Tô Mặc hề thay đổi: "Tiếc là chúng ta tìm được người mua tốt hơn, nên cần Mộc bá đồng tình. Thu đồng tình rẻ tiền của người lại đưa cho Tô Ngọc Hồ hơn."

      "Ngươi…" Mộc bá phụ giận đến nỗi ra lời.

      Tô Nhị thúc cũng vỗ bàn, lạnh lùng : "Thực có giáo dưỡng! Mặc Môn sao có thể thu loại đệ tử như ngươi chứ? Ta làm trưởng bối cũng thương ngươi, nhưng hôm nay ngươi đánh nữ nhi của ta thành thế này, ta cũng thể đánh gãy chân của ngươi. Đừng ai cản ta."

      Mộc bá phụ lấy lòng Tô Nhị thúc nên cay nghiệt thêm: "Loại nữ nhân có giáo dưỡng này. Mộc gia chúng ta tuyệt đối cần."

      "Hai vị là có khí phách." Tô Mặc vẫn ung dung như cũ, nhàn nhã nghiêng người, từ từ : "Chẳng qua, người Mộc gia như vậy ta cũng tuyệt đối để vào mắt."

      "Hai vị tộc trưởng thấy sao? Nàng đây là hoàn toàn xem thường chúng ta? Cần phải dùng gia pháp!" Tô Nhị thúc cần lấy pháp khí của Liễu tộc, liếc mắt nhìn hai vị tộc lão cái, thấy hai người gật đầu lập tức sải bước về phía Tô Mặc.

      Có pháp khi trong tay ông ta thấy can đảm hơn, phải ai cũng có thể chống lại sức công kích của pháp khí.

      Cho dù là người phàm nhưng có pháp khí cũng có thể đối phó với cường giả Hậu Thiên.

      "Nha đầu đáng giận, ta nhất định phải giáo huấn cho ngươi trận."

      Nhưng Tô Mặc vẫn hề e ngại khiến Tô Nhị thúc giật mình, nữ tử này sao lại bình tĩnh như thế? Nàng dựa vào cái gì?

      "Khoan ." Bỗng nhiên đại trưởng lão của Mặc Môn tới từ bên ngoài.

      "Người là…" Tô Nhị thúc khỏi ngẩn ra.

      "Ta là trưởng lão Mặc Môn, ta đến đây muốn vài câu."

      "Hóa ra là Mặc Môn trưởng lão, biết người có gì muốn ?" Tô Nhị thúc cung kính hỏi.

      Đại trưởng lão bước lên phía trước, : "Kỳ thực trận đêm qua là so đấu công bằng, trong lúc đấu có thể là đao kiếm có mắt, khó tránh khỏi bị thương, huống chi tại Tô Ngọc Hồ chỉ bị thương nội phủ và kinh mạch, đứt tay đứt chân gì, cũng coi như trong cái rủi có cái may. Nếu như có đan dược điều trị năm sáu tháng sau có thể khôi phục lại."

      Mọi người nhìn về phía Tô Ngọc Hồ, nghĩ thầm hóa ra là tay chân sao, nhưng đan dược cũng phải tùy tiện là có thể mua nổi.

      Tô Ngọc Hồ cắn cắn môi, lã chã chực khóc, tộc lão Tô gia càng thêm đồng tình nhìn nàng.

      "Còn nữa, ta tới là đưa chút đan dược." Đại trưởng lão bưng hộp gỗ, tiếp.

      "Đây là đan dược chữa thương cho nữ nhi ta sao? Cái này sao ta có thể biết xấu hổ được?" Tô Nhị thúc mừng rỡ, cảm thấy Mặc Môn đây là đến làm chỗ dựa cho mình, ngay cả đại trưởng lão cũng tự mình đến đưa đan dược cho nữ nhi, ông là có thể diện hơn gấp mười lần. Giá trị của những thứ đan dược này ông cũng có nghe thấy, đều là có tiền mà mua được, chỉ có thảo dược cực phẩm đệ tử đại môn phái dùng mới có thể luyện chế.

      Tóm lại đan dược đều là thuộc về môn phái, viên đan dược giá trị xa xỉ, các quý tộc muốn có viên cũng là chuyện rất khó.

      Ông vội vã hạ pháp khí xuống, lấy khăn lau tay rồi cung kính nhận lấy, nhưng ngờ đưa tay hồi lâu mà đại trưởng lão vẫn giao ra.

      Đại trưởng lão đến trước mặt Tô Mặc, hòa ái cười , "Tô Mặc, đây là đan dược Mặc Môn đưa cho con, sau này tu luyện cho tốt, tất có thành tựu lớn."

      "Cái gì? Vì sao lại cho nó?" Tô Nhị thúc sợ hãi kêu.

      Đối diện với tầm mắt của đại trưởng lão, Tô Mặc vẫn lẳng lặng đứng đó, nàng nhàn nhã tựa vào khoang thuyền, dáng vẻ có vài phần quan tâm.

      Hai tộc lão khỏi lớn tiếng quát: "Tô Mặc, ngươi tháo mũ xuống cho chúng ta, trưởng bối Mặc Môn chuyện với ngươi mà ngươi vẫn giấu mặt như vậy, còn ra thể thống gì?"
      Last edited: 30/5/15
      Elise Tuyen thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23: Triển lộ chân dung

      Edit & Beta: Nhi

      Gió xuân lướt, phong cảnh như họa, khí thuyền lại tốt lắm.

      Tô Mặc vẫn nhúc nhích, chỉ chậm rãi : “ có lỗi, ta vẫn chưa trang điểm, bộ dạng sợ là càng thất lễ hơn!”

      Đôi mắt nàng sáng ngời dị thường, thái độ khinh mạn mà băng lãnh, lời hờ hững khiến hai vị tộc lão vô cùng khó chịu.

      “Hừ, kẻ xấu xí chỉ giỏi tác quái!” Đám người chi thứ hai của Tô gia đứng xung quanh bắt đầu bĩu môi khinh thường, vẻ chê cười trong mắt Tô Ngọc Hồ lại càng thèm che giấu.

      Thấy thế, đại trưởng lão mỉm cười, với mọi người: “ sao, người tu chân trong giang hồ chúng ta câu nệ tiểu tiết.”

      nương này có giáo dưỡng, để mọi người chê cười rồi!” Hai vị tộc lão bày ra dáng vẻ tộc trưởng gia tộc.

      sao sao.” Trưởng lão Mặc Môn khoác tay: “ đến cùng Tô Mặc mới đúng là đệ tử thiên tài của bổn môn, cuồng ngạo chút cũng có gì đáng trách, Mặc Môn có thể có đệ tử ưu tú như vậy là vạn hạnh, Tô gia các người lại càng vẻ vang, quang tông diệu tổ, đừng quá nàng khinh thường như vậy. Tô Ngọc Hồ tuy căn cơ tệ, đáng tiếc so với Tô Mặc còn lâu mới sánh bằng.”

      Ngoại trừ sắc mặt Tô Ngọc Hồ vô cùng khó xem, những người khác đều có vẻ thể tin được.

      Tô Nhị thúc tái hết cả mặt: “Đợi chút… Tô Mặc… làm sao có thể?”

      Đại trưởng lão thản nhiên : “Mới đầu ta cũng tin, về sau cẩn thận quan sát mới phát quả đúng như vậy.”

      Đến lúc này Mộc bá phụ rốt cuộc cũng ngồi yên, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, ánh mắt tham lam nhìn đan dược trước mặt Tô Mặc. Ông ta nhớ lại quan hệ giữa Tô Ngọc Hồ và Kim Ngu Đường, phân vân biết lựa chọn làm sao. Theo ông , may mà vẫn chưa chính thức từ hôn với Tô Mặc, nữ tử này dáng vẻ bình thường, nhưng nàng ta lại ái mộ Mộc Vô Ngân. Nam nhi tuấn mĩ như Vô Ngân thế gian này cũng có nhiều, về sau thành gia thất tài sản nhà thê tử về hết tay Mộc gia. Nếu như được cứ để Vô Ngân thú luôn hai tỷ muội các nàng, Nga Hoàng Nữ *, cũng có thể truyền thành đoạn giai thoại.

      (*) Nga Hoàng Nữ : Chị làm chính thất, còn em làm thiếp. Câu này xuất phát từ điển tích hai công chúa Nga Hoàng, Nữ của vua Nghiêu sống ở thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế, cùng trở thành thê thiếp của Ngu Thuấn (sau cũng lên ngôi vua).

      Trước mắt, ông nghĩ thầm tốt nhất được đắc tội cả hai chi của Tô gia, còn phải để Mộc Vô Ngân được ngồi hưởng tề nhân chi phúc*.

      (*) Tề nhân chi phúc: Cuộc sống giàu sang, nhiều thê thiếp.

      Vì thế, ông ta nở nụ cười dối trá, khen ngợi: “ ra là thế, ta cảm thấy nữ tử này nhất định phải tầm thường rồi mà.”

      Tô Quyên lập tức nhíu mày, lạnh lùng : “Hừ, ta nhớ vừa rồi thế bá còn muội muội ta hiểu quy củ, có giáo dưỡng gì đó.”

      Vẻ mặt già nua của Mộc bá phụ hơi hồng lên, mặt dày vô sỉ : “Tiểu bối biết rồi, đó là ‘thương cho roi cho vọt’ đấy.”

      Sau đó, ông ta ra vẻ đúng lý hợp tình, cố ý những cảm xúc vừa lòng để chỉ trích bọn họ: “ ra , Tô Mặc à, ta dù sao cũng thương con, con giải thích cho ta xem, vì sao chịu bán thuyền cho Mộc gia chúng ta? Làm vậy khiến các trưởng bối rất thất vọng!”

      Quả nhiên là người già cần mặt mũi! Tô Mặc khỏi bĩu môi trong lòng cái.

      Nàng nhịn được nhàng cong khóe miệng: “Thế bá, bởi vì ta hợp tác cùng Kim Ngu Đường rồi.”

      Kim Ngu Đường? Làm sao có thể? Ánh mắt Mộc bá phụ thoáng chốc trầm xuống.

      Tuy mặt ngoài tươi cười, nhưng ý cười của ông ta lại có ý châm biếm sâu xa.

      Tô Mặc chỉ là con bé mồ côi, phụ mẫu còn, nó có được tài đức gì?

      Tuy thân phận của đối phương ở Mặc Môn khá lớn, nhưng ông tin Tô Mặc này có thể hợp tác cùng Kim Ngu Đường.

      Vừa rồi ông còn cảm thấy con bé có chút tiến bộ, nhưng ngờ, nha đầu gia thế lại dám cố học ra vẻ.

      “Mọi người đừng tin nàng, nàng ta dối.” Tô Ngọc Hồ lớn giọng, năng lý lẽ hùng hồn, còn chút giễu cợt.

      Nàng đoán nhất định Tô Mặc cũng dối giống mình, có đôi khi nếu Lý Quỷ gặp Lý Quỷ*, chỉ cần mình ngụy trang tốt hơn là được, để xem ai mới đúng là Lý Quỷ chân chính.

      (*) Câu gốc của nó là “Lý Quỷ gặp Lý Quỳ”, xuất phát từ truyện cổ Thủy Hử, ý chỉ hàng giả (Lý Quỷ) gặp hàng (Lý Quỳ). Ở đây Tô Ngọc Hồ nghĩ Tô Mặc cũng dối nên dùng câu “Lý Quỷ gặp Lý Quỷ”, nghĩa là hàng giả đụng hàng giả, để xem ai giống Lý Quỷ - hàng giả nhiều hơn.

      Cùng lúc đó, mấy nữ quyến quý tộc cũng đồng thời cười nhạo: “Tô Mặc, ngươi đừng lừa mình dối người nữa, Kim Ngu Đường cùng chi thứ hai của Tô gia hợp tác rồi, chỉ sợ ngay cả đại môn của Kim Ngu Đường ngươi cũng sờ tới, đúng là biết xấu hổ!”

      Mộc Vô Ngân híp híp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh và phiền não, mấy ngày nay cảm giác của với Tô Mặc rất phức tạp.

      Nhưng khi nghe thấy đối phương dối hợp tác cùng Kim Ngu Đường, ý khinh thường lại bừng lên trong lòng.

      Cảm xúc của Tô Mặc vẫn tĩnh lặng chút xao động, nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, khiến ai đoán ra được gì.

      Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nam thanh nhã: “Tô tiểu thư!”

      Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn về phía cửa. Lúc nhìn thấy ràng diện mạo của hai người nọ, họ nhất loạt biến sắc!

      Hai nam tử đối diện vận y phục Thủy Thiên Bích đẹp đẽ quý giá nhất, hơi thở quý tộc thản nhiên vờn quanh, tao nhã chút giả tạo.

      Nam tử áo lam đứng đầu nắm hai tay, đội chiếc nón che mặt, lộ ra chiếc cằm hoàn mỹ.

      Nhìn thấy nam tử thần bí trước mắt, Tô Mặc có chút ngoài ý muốn, ngờ lại tự mình đến đây.

      Tô Ngọc Hồ vô thố nhấc tay, có chút co quắp, trong lòng cảm thấy bất an.

      Nàng biết “Tô tiểu thư” này đúng là gọi nữ tử Tô gia, nhưng trước mắt chỉ có nàng và Tô Mặc được xưng là Tô tiểu thư mà thôi.

      Đám nữ quyến quý tộc nhìn thấy Chu tiên sinh đứng đằng sau, tuy các nàng có tư cách đến gặp , nhưng dù sao các nàng cũng biết người này, lập tức mừng rỡ kêu lên: “ ngờ đúng là người của Kim Ngu Đường, Ngọc Hồ, ngươi xem Chu tiên sinh đến rồi, còn mau lên tiếng đáp lại?”

      là người của Kim Ngu Đường sao? Sắc mặt Tô Ngọc Hồ trắng bệch đến đáng sợ. Đầu óc nàng ta đình trệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Nhưng chúng nữ tử quý tộc đẩy xe lăn của nàng ta lên trước, nàng chỉ đành phải kiên trì, đưa mắt qua: “Chu tiên sinh… Ngài tới.”

      ngờ lại có người nhận ra ta, tiểu tử* là người phương nào? Ta gặp ngươi rồi sao?” Chu tiên sinh nhịn được nở nụ cười. (tiểu tử: em chồng, ở đây có lẽ mang nghĩa là ‘ em ’)

      “Ta… Ta…” Tô Ngọc Hồ khẩn trương đến ra lời.

      “Con người của ta đó, trí nhớ ta rất tốt, ta chưa từng gặp qua ngươi.” Chu tiên sinh mỉm cười, bỗng nhiên chuyển mắt về phía Tô Mặc : “Tô Mặc tiểu thư, chúng ta đến hơi trễ, xin lỗi.”

      muộn, vừa đúng lúc.” Tô Mặc ngẩng đầu, cười yếu ớt.

      Vừa dứt lời, mọi người lập tức hiểu ra rốt cuộc là ai dối, ánh mắt họ nhìn về phía Tô Ngọc Hồ đều mang vẻ tức giận và khiển trách.

      “Lão nhị, đây rốt cuộc là có chuyện gì? phải các ngươi hợp tác cùng Kim Ngu Đường sao?” Hai vị tộc lão chất vấn Tô Nhị thúc.

      “Ta sau rồi, đều do Tô Ngọc Hồ nó nhận ra Chu tiên sinh, ta bị nó lừa.” Tô Nhị thúc lập tức lôi nữ nhi ra làm tấm mộc. Sau đó ông ta cúi đầu nhận sai, thậm chí thèm để ý cả người ngoài mà bi thiết khóc lóc nức nở.

      Sắc mặt Tô Ngọc Hồ như quỷ, hận thể tìm cái lỗ chui vào.

      “Bốp” tiếng, bàn tay ngọc vung tới, Tô Mặc tát mạnh cho nàng ta cái.

      Tô Ngọc Hồ xanh mặt, yếu ớt quỳ rạp xuống đất, nàng ta cắn môi, lung lay sắp đổ, tựa như chỉ thổi cái là bay.

      Tô Mặc khinh thường, chậm rãi : “Đây là giáo huấn của tộc tỷ ta dành cho ngươi, những chuyện chi hai làm sau lưng, ta đều biết cả rồi.”

      Sắc mặt Tô Nhị thúc tái mét, cảm thấy như bàn tay đó đánh lên mặt mình, đây là nàng ta giết gà dọa khỉ!

      Nữ nhi ông thương, ngay cả ngón tay cũng nỡ động, Tô Mặc này quả là càng ngày càng tàn nhẫn.

      Tô Mặc nhàng hời hợt lấy khăn lau tay, “Lần sau đừng làm chuyện đê tiện sau lưng đại phòng nữa, nếu , ta gặp ngươi lần, đánh ngươi lần.”

      Sắc mặt Tô Ngọc Hồ cũng tái mét, nàng phát đường tỷ này chính là ác ma, nàng nào dám có thêm lần nữa?

      Nam tử áo lam bên cạnh nhàng bật ra tiếng cười nhạo, sau đó lấy ra hộp kim phiếu, chậm rãi : “Được rồi, ta đây là tới mua thuyền, mỗi tấm kim phiếu đều có ấn trạc của Kim Ngu Đường bên , mười vạn lượng có đủ hay ?”

      Mười vạn lượng bạc? Mộc bá phụ biến sắc, ông chỉ chuẩn bị có tám ngàn lượng, ông đương nhiên biết mình được lợi ích lớn. Nhưng ông ngờ Tô Mặc lại hợp tác với Kim Ngu Đường, đối phương quả nhiên ra tay phóng khoáng, khiến ông thẫn thờ lúc lâu.

      Tô Quyên vội vàng gật đầu : “Đủ, quá đủ rồi!”

      “Ta cần cải tạo con thuyền này thành sân khấu, thời hạn bảy ngày.” Nam tử áo lam khoan thai .

      “Được.” Tô Mặc tùy ý cười, bảy ngày là đủ.

      “Bảy ngày, có phải quá gấp rồi ?” Tô Quyên có chút lo lắng.

      sao, cứ giao cho muội là được.” Tô Mặc vẫn bình tĩnh như cũ, nàng với mọi người thuyền: “Từ nay về sau, Tô gia hợp tác cùng Kim Ngu Đường, Tô gia ta cũng có chuyện làm ăn riêng, chẳng những có thể làm thuyền, mà còn có thể chế tạo ra cảnh tượng cơ quan thuật đỉnh cao, thậm chí còn có thể làm tốt hơn. Hai vị tộc lão, hai vị cảm thấy ta những lời này có đủ phân lượng hay ? Đại phòng có đủ nắm quyền hành Tô gia trong tay hay ?”

      “Đủ, đủ rồi.” Hai vị tộc lão liên tục gật đầu, giờ này bọn họ hoàn toàn còn đường phản đối nữa, ngờ Kim Ngu Đường vừa rat ay mua gấp mười lần người khác, tâm tình bọn họ vui sướng vô cùng.

      Tô Mặc quả thực làm bọn họ kính trọng vài phần, nữ tử này quả là khó lường, chẳng những được Mặc Môn chú ý, lại còn có thể bàn thành chuyện làm ăn với Kim Ngu Đường. Từ đầu đến cuối ngữ khí của nàng ta vẫn ung dung trầm tĩnh, chưa tình biến hóa. Có tính cử trọng nhược khinh* này, ngày sau nhất định thành châu báu!

      (*)Cử trọng nhược khinh: chú thích ở mấy chương trước rồi, nghĩa là hành động có vẻ nhàng nhưng thực tế lại nặng vạn cân.

      Tô gia gượng dậy nỏi trăm năm nay, chẳng lẽ bọn họ có thể may mắn nhìn Tô gia được chấn hưng lần nữa sao?

      Nhiễm công tử nhìn thiếu nữ hăng hái khí phách trước mặt, nở nụ cười nhàn nhạt.

      “Đúng.” Giọng của tao nhã từ tính: “Tô Mặc, hôm nay ta vì ngươi mà đến, ngươi muốn cảm tạ ta thế nào?”

      Tô Mặc cong , tư thái nhàn nhã thoải mái: “Ta biết rồi, đa tạ.”

      Nhiễm công tử từ từ bước đến bên cạnh nàng, tầm mắt đều tập trung ngươi Tô Mặc, nhếch môi, dưới chiếc nón che mặt càng lộ vẻ phong lưu tà mị, “Được, để ta hỗ trợ ngươi chút, ngươi muốn che giấu đến khi nào nữa?”

      “Ngươi điều tra ta?” Tô Mặc nâng mắt, hỏi .

      “Đương nhiên.” Nhiễm công tử khẽ cười tiếng.

      Sau đó, Tô Mặc tùy ý để Nhiễm công tử gỡ mũ của nàng xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ.

      Mọi người đồng thời nhìn về phía nàng, chung quanh phát ra loạt tiếng hút khí.

      Bọn họ như ngừng thở, như có gì đó chặn ngang lồng ngực, cơ hồ quên cả hô hấp.

      Đôi mắt nàng đẹp như lưu ly, dung mạo diễm lệ vô song, gò má hơi phiếm hồng, băng cơ ngọc cốt, làn da sáng bóng. Nàng đứng đó như liên, mỉm cười quyến rũ, xinh đẹp thanh nhã, đẹp sao tả xiết, tựa như bức tranh thủy mặc.

      Tuy nàng mặc nam trang, nhưng khí chất lại càng hấp dẫn người, đẹp đến khiến người ta khó lòng kiềm chế.

      Mọi người phục hồi tinh thần lại, nhìn Tô Mặc giả nam trang trước mắt, trong lòng thể tin!

      “Cái gì? Nàng đúng là Tô Mặc sao?”

      “Làm sao có thể? Tô Mặc phải có vẻ ngoài bình thường ư? Sao lại phong hoa tuyệt đại như vậy?”

      Đám người Mộc gia há hốc miệng, bọn họ cũng là lần đầu nhìn thấy Tô Mặc như thế này. Tô Ngọc Hồ lại càng xấu hổ, ánh mắt Tô nhị ca ôn hoàn, nhìn thấy muội muội dùng gương mặt , trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm khái muôn vàn.

      Mộc Vô Ngân cũng hít hơi khí lạnh, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử mỹ lệ như vậy. Tô Ngọc Hồ so với nàng quả thực là người trời, người dưới đất. Huống chi tại Tô Ngọc Hồ càng xấu xí hơn xưa, nhân phẩm cũng chịu đựng nổi.

      Nhìn Tô Mặc, trong lòng mềm ra, chân tình dâng tràn trong ngực.

      Nhưng Tô Mặc lại ngoái đầu : “Đúng rồi, Mộc thế bá, hôm nay ta muốn từ hôn.”
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Winter thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Oi, sao doan pic doc k dc z ne ??? Kho ghe :-(

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @Elise Tuyen bạn vào thử xem đọc được chưa nhé, mình mới sửa lại đó

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :