1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      K co bn oi, mh cha thay j het

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      hiu hiu, vì bên mình vẫn bình thường, nhờ bạn mình vào xem cũng bình thường rồi mà T T

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24: Nàng muốn từ hôn

      Edit & Beta: Nhi

      “Tô Mặc con cái gì? Con muốn từ hôn?” Mộc bá phụ mặt trầm như nước.

      “Tô Mặc, nữ tử sao có thể tùy tiện từ hôn, tốt cho thanh danh.” Nhóm tộc lão vội vàng khuyên bảo.

      “Lời ấy sai rồi, nếu Mộc Vô Ngân thích Tô Ngọc Hồ, ta chỉ thành toàn giúp họ mà thôi.” Tô Mặc nở nụ cười ý tứ hàm xúc.

      “Ngươi…” Mộc bá phụ ngượng ngùng, hành động hôm nay với chi hai của Tô gia khiến ông hối hận đến xanh ruột.

      Ông biết Tô Mặc đùa! Tâm tình ông ta nôn nóng, thực lực của con bé cao như vậy, tuyệt đối phải hạng người hời hợt, nếu Mộc gia mất trợ lực như con bé tổn thất rất lớn.

      Mộc Vô Ngân nắm chặt hai tay, con ngươi trầm lạnh lẽo, còn có ý nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng muốn từ hôn. Tuy vốn định thú Tô Mặc làm thê tử, nhưng đó là ngờ nữ nhân này lại che giấu sâu như vậy, che giấu mỹ mạo, cũng che giấu cả thực lực. Xem ra nàng sớm có tâm rời khỏi rồi.

      Nữ nhân này, đáng giận.

      Vị hôn thê của Mộc Vô Ngân , có thể cần, nhưng thể tha thứ nếu đối phương muốn từ hôn.

      Trong lòng Mộc Vô Ngân dâng trào ngọn lửa tên, cảm thấy vô cùng mất mặt.

      Nếu nàng ta đề xuất từ hôn, nhất định là có lựa chọn tốt hơn, nếu hẳn là bị ma quỷ ám.

      Nam nhân nàng dựa vào có lẽ là Văn Nhân Dịch, cũng có lẽ là nam tử áo lam đội mũ che mặt trước mắt.

      Văn Nhân Dịch chẳng qua chỉ là đệ tử tu chân của núi Côn Luân mà thôi, còn nam tử này cũng chỉ là quản nào đó của Kim Ngu Đường.

      có chút khinh thường ngẫm lại, thân phận hai người họ trước mặt nữ nhân chưa trải việc đời rất bất phàm, nhưng chẳng qua cũng chỉ như vậy.

      Dù sao, tại cũng tìm được mục tiêu tu chân mới, đợi đến khi tăng trưởng thực lực khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, thậm chí còn hơn Văn Nhân Dịch và tên áo lam kia gấp trăm gấp nghìn lần. thuận lợi vui vẻ xuất trước mặt nàng, nữ nhân Tô Mặc này khẳng định là hối hận, biết vậy chẳng làm, đến lúc đó hung hăng nhục nhã nàng ta, khiến nàng phải dùng danh thiếp thất đến cầu , khiến nàng quỳ gối dưới chân mình!

      Cắn chặt răng, sắc mặt Mộc Vô Ngân cực kỳ trầm, lạnh lùng nhìn Tô Mặc : “Từ hôn , ta thành toàn ngươi, nhưng phải đợi trở lại Yến quốc rồi .” quyết tâm biến bị động thành chủ động.

      “Tô Mặc, năm đó hai nhà đính hôn dùng ấn riêng của gia chủ, nếu muốn đơn phương từ hôn

      rất phiền toái.” Tô Quyên ảm đạm .

      “Phải đó! Tô Quyên, con khuyên bảo muội muội của con , chúng ta bàn bạc kỹ hơn mà.” Mộc bá phụ cũng thâm sâu tiếp lời.

      “Tô Mặc, chúng ta ủng hộ con, nhưng việc từ hôn chúng ta đồng ý.” Hai vị tộc lão cũng lắc đầu.

      Tô Mặc chống lại những gương mặt trầm của mọi người, nàng đương nhiên biết từ hôn đơn giản như vậy.

      Lúc này, bỗng nhiên nam tử từ bên cạnh phì cười tiếng, khí trước mắt bị phá tan.

      Nam tử áo lam nhấp ngụm trà, lạnh lùng thay Tô Mặc hạ lệnh trục khách. “Đừng nhiều thêm nữa, nếu Mộc gia và Tô gia có quan hệ làm ăn, Kim Ngu Đường của chúng ta còn có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng Tô Mặc, chư vị bằng trở về .”

      Mộc bá phụ biết đối phương thân phận bất phàm, ông ta biết điều thở dài: “Vô Ngân, chúng ta .”

      Lúc gần , Mộc Vô Ngân liếc mắt nhìn Tô Mặc cái, trong đôi mắt tối đen ánh lên tia sáng u.

      Tô Quyên cũng rời cùng hai vị tộc lão.

      Dọc đường, Mộc lão phu ngừng than dài thở ngắn, bước chân nặng nề, ông ta quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Chu tiên sinh cầm cái hòm tinh mỹ giao cho Tô Mặc, hai mắt ông ta khỏi sáng lên. đến vật bên trong chiếc hộp, chỉ là chiếc hộp cũng giá trị xa xỉ rồi, nghe có thể bảo trì linh dược và các vật có linh tính. Ông hít sâu hơi, trừng đến đỏ cả mắt.

      “Chu tiên sinh, đa tạ.” Tô Mặc đoán ra bên trong nhất định là hàn băng ngọc.

      cần cảm ơn ta, đây là Nhiễm công tử đưa cho .” Chu tiên sinh chậm rãi đáp.

      “Đa tạ Nhiễm công tử, cũng tạ công tử tự mình đến đây.” Tô Mặc đưa mắt nhìn về phía Ngu Nhiễm.

      “Ta là dựa quan hệ hợp tác mới đưa cho ngươi. Nữ nhân, ngươi chỉ cần hợp tác tốt với ta, đừng vướng mắc cùng nam nhân khác, nếu ta ghen.” Ngu Nhiễm hơi hơi híp mắt, cử chỉ tao nhã phong lưu tự tại, khóe môi cong lên độ cong mê người.

      Tô Mặc nhất thời biết gì, nam nhân này luôn dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung, huống chi nàng hề cho rằng đối phương ghen.

      Nhiễm công tử trấn an vỗ đầu nàng, biểu khiêm tốn: “Chẳng qua bản công tử rất có hứng thú với cơ quan thuật đó của ngươi, cho nên mới tự thân đến đây.”

      “Thuyền cơ quan của ta hẳn để công tử thất vọng.” Tô Mặc tao nhã cười, tự tin ung dung.

      “Ta mỏi mắt mong chờ.” Hai người đứng gần nhau, Nhiễm công tử gỡ chiếc mũ che mặt xuống, tùy ý cười.

      “Nếu ta đến đây, Tô nương có thể đưa ta vào khoang thuyền tham quan hay , ta muốn chọn căn phòng phù hợp với mình.”

      “Mời theo ta.” Tô Mặc trước dẫn đường.

      “Nhiễm công tử.” Chu tiên sinh bỗng dùng thần thức truyền hỏi: “Hình như người có đối đãi khác với nữ nhân này phải?”

      “Ồ… Ngươi nhìn ra?” Ngu Nhiễm cười , cũng dùng thần thức đáp lời .

      “Công tử, tốt nhất người đừng có ý gì với nữ nhân kia, ta nhìn tướng mạo của nàng, nhận thấy nàng ta mệnh phạm đào hoa, còn có sát khí đào hoa rất nặng, lần nở đến bảy đóa.” Chu tiên sinh nhíu nhíu mày, tiếp tục vạch trần: “Nếu công tử muốn đến gần nàng, tương lai nhất định có tai ương đổ máu.”

      “Ừm.” Ngu Nhiễm tựa như có hứng thú, khuôn mặt tuấn ý cười: “Như vậy chẳng phải càng thú vị hơn sao?”

      “Công tử, người đúng là thể lý.” Chu tiên sinh thở dài: “Chẳng lẽ người thích nàng rồi?”

      Ngu Nhiễm từ chối cho ý kiến, chỉ cười , nhìn Tô Mặc đằng xa.

      Chu tiên sinh có chút buồn bực, cái gọi là thích của công tử chẳng qua chỉ là vì Văn Nhân công tử mà thôi.

      chưa bao giờ thấy công tử có hứng thú với bất luận nữ nhân nào, vì người vốn vô tình, khỏi : “Công tử, thân phận của nữ nhân này xứng với người.”

      Ngu Nhiễm cười nhạt: “Ta chưa bao giờ là loại người thế tục, huống chi bên gia tộc vẫn buộc ta lập gia thất, nữ tử này có thể làm tấm mộc cho ta.”

      Chu tiên sinh ngẩn ra, ngờ người lại suy xét như vậy, bỗng nhiên liếc mắt, đầu ngón tay căng thẳng: “Công tử, cẩn thận.”

      Dứt lời, tiếng hét thê lương truyền đến, khiến người ta sởn gai ốc, run rẩy toàn thân!

      Tiếp theo đó lại có tiếng vang, mũi tên đâm vào hộ vệ bên cạnh Nhiễm công tử.

      Nhiễm công tử vẫn nhúc nhích đứng đó, ánh mắt ung dung sợ hãi, chỉ tao nhã cười.

      Bỗng nhiên, Tô Mặc đứng xa đằng trước hóa thành đường cong mỹ lệ, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai nhảy lên, vươn người áp Nhiễm công tử dưới thân.

      “Phập, phập, phập…!” Tiếng tên cắm vào sàn tàu liên tiếp vang lên.

      Hai người quay vòng sàn chừng hơn mười vòng, né tránh từng mũi tên, tốc hành dời đến nơi an toàn.

      Nữ tử đè nặng người , mắt hạnh trợn tròn, có chút tức giận : “Nhiễm công tử, vừa rồi sao ngươi né?”

      nhàng cười, vô tình : “Nữ nhân, có lúc nam nhân bên cạnh ngươi nên can thiệp vào, lại càng nên ôm lấy ta.”

      Tô Mặc lạnh lùng : “Nếu ngươi chết thuyền của ta thế nào? Ta cũng muốn có tai họa về sau.”

      “Xem ra ngươi lo lắng cho ta?” Ngu Nhiễm nhếch môi, chướng mắt, cảm nhận tức giận của nàng. ngờ trong đời lại có nữ nhân áp liên tục hai ngày, lần đầu tiên là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai là “dũng cảm quên mình”. Bị nàng bổ nhào ngã xuống đất nhưng lại cảm thấy hai người có chút thân mật, nữ nhân này tựa hồ lo lắng cho .

      Nhất thời, trong lòng cảm giác kỳ diệu quấn quanh, dường như trong ký ức cũng có bóng dáng bảo hộ dưới thân như vậy, tựa như chuyện đó xảy ra từ rất lâu, mờ mờ ảo ảo, cách cả thế hệ.

      khí trước mắt kiều diễm mà còn đầy mùi máu tanh, hai người mặt đối mặt, rất quỷ dị.

      Cánh tay ấm áp kiên cố của từ từ rút ra, đột nhiên bỗng ôm sau lưng nàng, trầm giọng : “Đừng nhúc nhích.”

      Tô Mặc động đậy, nàng suy đoán trong lòng, Nhiễm công tử rốt cuộc là đắc tội ai?

      Hai người gần trong gang tấc, hô hấp quấn quýt. Đôi mắt thâm sâu, khóe môi vẫn mỉm cười, hơi thở ôn nhu thanh nhã, còn hơi thở của nàng thanh hoa tuyệt đẹp. Giữa hai người có chút thân mật, im lặng quấn cùng nhau. Tô Mặc bị ánh mắt sáng quắc của nhìn chăm chú có chút được tự nhiên.

      Bỗng nhiên trước mắt nàng tối lại, bàn tay lành lạnh che mắt nàng: “Nhắm mắt lại!”

      Sau đó, Tô Mặc cảm thấy môi truyền đến xúc cảm ấm áp.

      Hơi thở thanh nhã như trúc của nam tử truyền đến, đúng là đôi môi của , nhàng gặm cắn.

      Tô Mặc trợn to hai mắt, đỏ bừng cả mặt, lan ra hai tai.

      chậm rãi thầm với nàng: “Đóng đấu, nàng là của ta.”

      -------

      Phiên bản của Nhi:


      Sau màn choảng nhau vì giành vợ…

      Ngu Nhiễm lau máu mũi, tức tối ngồi trong phòng. Tên Văn Nhân Dịch ra tay quá nặng, dám làm gia chảy máu mũi, gia phải tìm cách báo thù!!!

      Chu tiên sinh đứng bên cạnh, thở dài : “Năm xưa người nghe lời ta, họa đổ máu tới rồi đó, sao chọ lại sáu được chứ.”

      Ngu Nhiễm quăng khăn tay, gào lên: “Ta làm sao biết được! Ta chịu thôi! Ta lọt vào lưới tình rồi!!!”

      Vị phu quân cũng thở dài: “Chịu thôi, thê tử chỉ có , phải tranh thủ!”

      Bạn Nhi đóng rèm che lại, cười hắc hắc.
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      Winter thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Moá, cha noi MVN này đúng là đồ mặt dày, xấu xa

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Thích khách đột kích

      Edit & Beta: Nhi

      “Vút” Lại thêm mũi tên phóng tới.

      Bỗng nhiên, Ngu Nhiễm chuyển người, đổi thành nàng dưới.

      Tô Mặc có thể cảm giác được vòm ngực căng đầy của dán lên bộ ngực mềm mại của nàng.

      “Phì.” phát ra tiếng cười khẽ, chóp mũi nhàng cọ mũi nàng.

      Vào lúc này, hai trái tim tuổi trẻ khẽ chạm vào nhau. chậm rãi hôn lên đôi môi non mềm của nàng, nhàng ma xát, trằn trọc. Dường như còn mang theo chút trêu đùa, ít thong dong, trong khoang mũi đều là hơi thở của đối phương.

      Đến khi nàng kịp phản ứng lại từ từ trợn to mắt, ý thức được chuyện gì xảy ra.

      Tay chân hoảng loạn, nàng lật tay, cây ngân châm bén nhọn lập tức đâm tới.

      Ngu Nhiễm bỗng cảm thấy cánh tay tê rần, hút ngụm khí lạnh, nhận ra mình bị đâm châm.

      Tô Mặc lập tức đẩy ra, cố tự trấn định lại. Nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn , “Xin công tử tự trọng.”

      khẽ cười tiếng, cũng để ý chỗ bị ngâm châm đâm, mà chậm rãi vươn tay chạm vào đôi môi bị hôn trở nên kiều diễm mê hoặc như cánh hoa của nàng, cười : “Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm*. nương quả là đóa tường vi có gai!”

      (*) Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm: Ong vàng kim châm sau đuôi, còn ác độc nhất chính là trái tim phụ nữ.

      Tô Mặc nhìn động tác vuốt ve cánh môi của , hai gò má nàng liền đỏ hồng, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt, lạnh lùng : “Ngươi muốn độc chiếm ta?”

      lại cười khẽ, thâm tình nồng nàn, tùy ý tự nhiên : “Tô tiểu thư hiểu lầm tại hạ rồi, là do ngươi dựa vào tại hạ quá gần, ta chỉ là nhất thời khó kìm lòng nổi mới có hành động như thế. Phàm là nam nhân đều dễ bị xúc động, nương đừng để ý.”

      Tô Mặc thiếu chút nữa phát hỏa.

      Khó kìm lòng nổi, nhất thời xúc động, liên quan gì đến tình cảm.

      “Vậy vì sao lại ta là của ngươi?” Tô Mặc mím môi hỏi.

      “Nam nhân nào dưới tình huống đó cũng thích lời đường mật.” Ngu Nhiễm nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi: “Lời của nam nhân khi ấy luôn giả giả, nếu lúc này Tô tiểu thư đề cập đến ta cũng quên rất nhanh.”

      Sắc mặt Tô Mặc biến đổi phức tạp khó lường, trong mắt gợn sóng, nhưng rất nhanh biến mất còn gì.

      Nam nhân trước mắt tao nhã cao quý, khí độ tự nhiên, phong tư như nước, ánh mắt sâu thẳm, nhưng vừa rồi lại cả gan làm hành động “dê xồm” như thế, hợp với kiếp trước chút nào.

      Nàng lập tức lạnh lùng, mỉa mai trả lời: “Vậy xin Nhiễm công tử đừng tùy tiện xúc động người ta, ngươi hoàn toàn có thể tìm nữ nhân khác.”

      Bỗng nhiên, từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hãi, tiếng la hét ầm ĩ vọng vào gian hẹp boong tàu của hai người.

      ngờ lại có người dám ám sát , đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Nhiễm công tử loé sát ý, nhuwg lại chìm vào u tối vô tận ngay sau đó.

      từ từ vươn tay, muốn hành động đột nhiên bóng đen bên cạnh cũng động, đó là Tô Mặc nhảy lên. Nàng phóng ra khỏi thân thuyền, nhanh chóng xông thẳng vào phía địch nhân. lập tức dừng tay, ngồi thẳng người lại.

      Cong cong khoé môi, nữ tử này làm như vậy…. là trốn tránh tình huống xấu hổ vừa rồi của hai người lúc nãy! Vừa rồi mình hình như có chút càn rỡ.

      “Công tử, bọn tập kích người đều là cao thủ!” Chu tiên sinh bò lên từ dưới đất, cố ý làm bộ như nhìn thấy gì cả, nhe răng .

      “Ừm, ta biết.” Ngu Nhiễm phủi phủi ống tay áo, cười nhạt.

      “Công tử, người lo lắng cho nàng?” Chu tiên sinh khỏi liếc mắt.

      “Vì sao phải lo lắng?” Ngu Nhiễm cũng liếc xéo lại cái.

      “Công tử vô tình.” Chu tiên sinh cảm thấy cử chỉ này của công tử mới là bình thường.

      “Cũng phải là ta vô tình, mà là ta tin nàng có thể giải quyết được. nữ nhân có thực lực đáng khiến Văn Nhân Địch để ý, cũng đáng hợp tác cùng Kim Ngu Đường chúng ta. Nên lúc này ta càng muốn nhìn xem nàng có được bao nhiêu thực lực.” Ngu Nhiễm thân y phục màu lam chói mắt dưới ánh mặt trời, tựa như mang màu sắc của biển cả, thân hình thon dài cao ngất, tăng thêm cho vài phần mị hoặc.

      Chu tiên sinh nhịn được : “Nhiễm công tử, người bình thường với nàng, người phải thích nàng rồi chứ?”

      Ngu Nhiễm dựa vào thân thuyền, trầm mặc chốc lát, tựa như suy tư, lại như nhìn ra xa.

      thấy mái tóc hơi xoăn, nét phiêu đãng giữa mi tâm của ‘thiếu niên’ kia, nàng mặc nam trang thanh lệ, chút phấn son, đơn thuần mà xinh đẹp.

      Bàn tay trắng nõn của nàng vung đao, khí tức lạnh băng tản ra toàn thân, nàng tự nhiên nhảy lên, chân thon dài lướt về phía sau, đứng mép thuyền, thân thể nghiêng tới trước, hai chân trượt dây thừng như con chim , động tác nhanh như sao băng, như tia chớp, xinh đẹp dị thường. Rất nhanh xông đến giữa đám người tập kích .

      Mấy tên thích khách quát lớn, nâng thương bổ tới, Tô Mặc hơi nghiêng mặt, cây thương xẹt qua gò má nàng. Tóc đen ‘thiếu niên’ tung bay, tư thái mê người.

      Nàng vọt lên, ‘keng’ tiếng, ‘thiếu niên’ mượn lực vung đao chém xuống đối phương, cắt mất cánh tay của .

      Nàng lại vung tay áo, toàn thân tản ra khí thế bức người, trong tay xuất thêm thanh đoản đao Hồ Điệp.

      Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu vào hai thanh đao, làm chúng ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

      Đao sau nhanh hơn đao trước, càng ngày càng chuẩn, càng ngày càng ngoan độc, gì sánh kịp.

      Trong đám người, bóng dáng nàng bay lượn, gót sen di chuyển, tựa như con bướm vờn quanh, đẹp như ảo mộng.

      Khí tức cuồn cuộn tràn ra từ thân thể nàng, giống như nàng phát tiết hết hành động xấu xa của Ngu Nhiễm lên mấy người này.

      Đám thích khách sắc mặt tái mét, thương pháp tán loạn, bước chân loạng choạng vững, thân mình trống rỗng.

      Liên tiếp bại lui, bọn thích khách như lâm đại dịch, ngờ chỉ ‘thiếu niên’ lại có thể đánh đâu thắng đó, gì cản nổi. Bỗng người trầm mặt xuống, như nhớ tới cái gì.

      “Mọi người cẩn thận…. phải Hậu Thiên tam trọng, là cao thủ Tiên Thiên.” Có người hoảng sợ, khàn giọng gào thét.

      “Cái gì? Tiểu nhi ày là cao thủ Tiên Thiên?” Đám người khó tin hỏi lại.

      Bọn họ kinh hãi, gờ ta thực lực bất phàm, nguỵ trang thành Hậu Thiên tam trọng, sao lại thế này?

      Thân hình Tô Mặc bắn ra phía trước, bộ pháp quỷ dị, vươn người lên như mây đen bao phủ tầm mắt.

      Ánh mắt nàng ngạo nghễ như lưu ly, mạnh mẽ xông vào đám thích khách hắc y.

      Mọi người đáy lòng lạnh lẽo, cảm thấy đối phương hoàn toàn có thể xé rách bọn họ. Cổ tay nàng lật chuyển, đoản đao Hồ Điệp tiếp tục tiến lên.

      Mái tóc uốn lượn, y phục tung bay, đoản đao nghênh đón đao kiếm của đối phương. Giờ khắc này, Tô Mặc hoàn toàn cho đối phương cơ hội chống đỡ, sau cùng nàng nghiêng đao, tấc ngắn, tấc hiểm, soạt tiếng đâm vào sườn tên thích khách.

      Hai tên thích khách Tiên Thiên đỉnh có thế công sắc bén, nhưng lại bị nàng quật ngã như vậy.

      “Thân thủ tốt, rất lợi hại.” Chu tiên sinh vỗ tay, lớn tiếng khen thưởng.

      “Nữ tử này xuất thủ sắc bén, có chiêu thức dư thừa, lại càng dong dài dây dưa, mặt ngoài nhìn như Hậu Thiên cấp ba cấp bốn, nhưng thực tế lại là thực lực Tiên Thiên, nàng nhất định là biết thuật Nặc lợi hại.” Nhìn bóng lưng của Tô Mặc, Ngu Nhiễm sóng mắt ôn nhu .

      Chu tiên sinh nhịn được hỏi: “Ta rất tò mò bản của nàng, rốt cuộc là nàng tu luyện như thế nào?”

      Ngu Nhiễm trầm ngâm lúc, rồi trả lời: “Chỉ có ngừng gặp địch nhân trong giới tu chân, ngừng chiến đấu, giết chóc mới có thể tích luỹ thành thực lực như vậy.”

      “Để ta thử xem có nhìn ra chút nào hay .” Nhưng tướng thuật của Chu tiên sinh cũng có hạn, nhìn được bao nhiêu.

      hít ngụm khí lạnh, phía trước ràng là ‘thiếu niên’ mỹ lệ, nhưng lại thần bí, sâu lường được….

      “Chỉ là nữ tử đơn thuần mà thôi, nhưng lại khiến người ta thể tưởng tượng.” Nhiễm công tử lẩm bẩm.

      “Đúng rồi, công tử có chút thích nàng sao?” Chu tiên sinh lại hỏi lần nữa.

      Ngu Nhiễm nở nụ cười khó lường, nhàn nhạt : “Trước mắt, theo như ta tra xét, nữ tử này mị động lòng người, nhưng vẫn giữ mình trong sạch, an phận thành . Nhưng tháng trước đột nhiên tính tình nàng đai biến, lớn mật cải thành Cơ Tề Quốc, Chu tiên sinh cảm thấy tiểu thư khuê các tầm thường có thể làm chuyện này hay ? Chẳng phải nàng rất thú vị sao? Khi nam nhân có hứng thú với nữ nhân, luôn bắt đầu từ tò mò. Tuy tại ta vẫn chưa thích nàng, nhưng có lẽ ngày ta thích nàng cũng nên.”

      Chu tiên sinh liếc cái, từ từ lắc đầu, đây cũng phải điềm tốt.

      bỗng : “Công tử, phía trước lại có thêm nhóm người nữa.”

      Vừa dứt lời ‘vù vù’, đám tên bay tới.

      Tất cả đều vọt về phía , Ngu Nhiễm vẫn bình tĩnh như cũ, nhanh chậm. Chu tiên sinh ra phía sau , Nhiễm công tử lấy cây bút ra, tay đặt sau lưng, tay viết phù triện* kỳ quái lên khí, chữ đè lên nhau. Lát sau, lôi điện xuất dày đặc xung quanh , bay ra từ phù triện dưới ngòi bút trong tay . (*phù triện: bùa chú)

      Khí tức thô bạo từ mặt biển dâng lên, trời quang bốn phía nhưng lại có lôi điện đánh xuống.

      Trong chốc lát, tên bắn chung quanh đều bị đánh rơi loạn xạ đất.

      chuyển ngón tay, ngòi bút lưu loát di động vài vòng.

      Tô Mặc nhìn , nàng biết phù triện rất khó vẽ, nhưng lại vẽ tuỳ ý trong khí như vậy.

      Cây bút của nhất định là pháp khí rất mạnh.

      Đương nhiên, Nhiễm công tử càng thêm sâu lường được.

      ____

      Tam trọng, tứ trọng giống như cấp 3, cấp 4 cấp 5 gì đấy, bạn edit tuỳ tình huống nha.

      Bạn rất thích cảnh Ngu Nhiễm vẽ phù triện, ko chỉ vẽ đâu, sau này còn có hành động khác nữa, chung là rất cool, đón đọc nha. ^_^

      Tin vui là bộ kia của bạn hoàn, h tập trung cho bộ này. ^ ^
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :