1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XẤU NỮ ĐẾN KHIẾN HỌA THỦY YÊU - Vân Phi Tĩnh (115 chương + 01 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 114: Phượng trọng nam chết


      Đầu tháng chín cũng tập kết ở cùng chỗ, đại quân của Ngự Phong quốc phát động quy mô tổng tiến công quá lớn đối với Duyên Huyên quốc, nhưng mà, bọn họ bỏ lỡ thời kì tốt nhất, , phải là, các nước kia nghe tin nước láng giềng Huyễn Vũ quốc bị tấn công, hơn nữa sau khi nghe được tin tức bị thất bại, liền bắt đầu đề phòng, ngàn dặm xa xôi các nước khác đều chạy về Duyên Huyên quốc đến lúc đó Ngự phong quốc nhất định chỉ có thể thất bại.

      Năm đó tiểu vương gia mười bốn tuổi bị Phượng Trọng Nam khinh bỉ vì tuổi còn nay trưởng thành, mười tám tuổi so với bốn năm trước khí phách càng thêm thâm trầm, vẫn quần áo màu đen như trước.

      Chẳng ai ngờ rằng vị Liễn Vương gia kia lại nhanh chóng chèo chống và có sức ảnh hưởng đối với các tướng lĩnh cùng binh lính của Duyên Huyên quốc lớn như vậy. Lúc bóng đen từ trời giáng xuống kia, gia nhập chiến trường, loạt tiếng vui sướng “Là Liễn Vương” vang lên, sau đó sĩ khí của Duyên Huyên quốc đột nhiên tăng lên rất nhiều, bọn họ kích động, dũng kháng kẻ địch, các tướng lĩnh cùng binh lính của Ngự Phong quốc lại giống như gặp quỷ, nhìn thấy địa ngục Nhân gian xuất .

      Trận chiến ấy, nhìn ở bên ngoài như lấy lại thế giằng co phân thắng bại, kì thực là Ngự phong quốc thất bại. Ngự Thiên Dương thấy vị Liễn Vương khủng bố kia, bị dọa đến sinh bệnh rồi, cuối cùng thể tuyên cáo ngự giá thân chinh chấm dứt.

      Đại đội người ngựa Hộ tống hoàng thượng chậm rãi quay trở về, nguyên bản chỉ có quân đội tấn công Duyên Huyên quốc lưu lại, nhưng bây giờ, còn thêm nhóm người lưu lại, đó chính là người của Phượng Thị do Phượng Trọng Nam dẫn dắt xin giết giặc xuất chiến.

      Phượng Trọng Nam cho rằng toàn bộ tinh của Phượng thị đều ở đây, cùng nhau đối kháng với vị Liễn Vương võ công cao cường kia, còn các tướng lĩnh khác chuyên tâm đối kháng với binh lính của Duyên huyên quốc cũng đủ rồi. Đây là cơ hội lập công tốt nhất, vì thế được đồng ý của hoàng thượng bọn họ liền ở lại.

      Nhưng mà ông ta sai lầm rồi! Cái vị Liễn Vương chiến trường kia, giống như biến hoá thành Diêm vương đòi mạng sau khi bị bộ tộc Phượng thị vây quanh, chỉ có bị thương tổn chút nào, ngược lại còn đoạt mấy mạng người lúc đó Phượng trọng nam cảm giác được ông ta có quyết đinh sai lầm. Lúc này đôi mắt hung ác nham hiểm chống lại tầm mắt của ông ta cảm giác sợ hãi bỗng nhiên xuất xung quanh người ông ta. Nguời mặt chút thay đổi kia mở đường máu, vào trước mặt ông, lúc đó ông ta liền có ý nghĩ cái chết đến rồi.

      Ông, thậm chí thể đỡ được quá mười chiêu, chỉ thấy đao ảnh ở trước mặt lên, thân thể ông nháy mắt phá thành những mảnh , ông ta chỉ có thể mở to mắt để thân thể mình bị ngã mặt đất. Thần trí thanh tỉnh, nhưng lại tránh được đau đớn truyền đến từ thân thể cùng với cảm giác sợ hãi thân thể rách nát mang đến.

      Cả người tản ra sát khí Liễn Vương – Địch Vũ Liễn chỉ nhìn ông ta cái, liền rời tiếp tục giết, giết, giết!

      Tại sao có thể như vậy! ? Ông còn chưa muốn chết, ông còn chưa làm cho bộ tộc Phượng thị đạt tới đỉnh cao nhất khi được nắm trong tay, ông còn chưa nếm đủ đựơc tư vị có quyền có thế … Làm cho người ta trầm mê!

      “Phụ thân đại nhân! lâu gặp!” Giọng sang sảng vang lên, để lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc ngoài ý muốn xuất ở trong tầm mắt của Phượng trọng nam .

      Giống như nhìn thấy được cơ hội sống, Phượng trọng nam chịu đựng cảm giác sợ hãi để cầu cứu : “Cứu, cứu ta!”

      “Phụ thân đại nhân, ngài hình như bị thương quá nặng, thần chí lắm! Nếu ngài phải cha ruột của ta mà …, sớm chết hơn ngàn lần! Ta ngàn nhẫn nại vạn tha thứ để cho ngài sống được nhiều năm thế này, ngài hẳn là vừa lòng, sống thêm chút nữa, chỉ sợ mẫu thân đại nhân của ta ở Địa phủ chờ ngài phỏng chừng còn bình tĩnh rồi, oán giận ta đây làm nhi tử mà lại vô cùng bất hiếu ! Cho nên, lão nhân gia ngài làm ơn tắt thở nhanh chút ! Loại địa phương máu tanh chết chóc này, con thể thích ứng, ngài chết sớm, ta rời sớm!” xong, ngồi xổm xuống Phượng hiên nhìn chung quanh. Phượng địch cùng Phượng tiêu vội vàng đánh ngất đám người tấn công tới, may là cuối cùng đều cho rằng hai người bọn họ quá lợi hại, ai dám đến gần nữa, nếu hai người bị mệt .

      “Cứu, cứu Phượng thị, tộc nhân ( người trong tộc)!” Thấy nhi tử chịu cứu mình, ra cũng hiểu sinh mệnh của mình còn nhưng cũng muốn để cho bộ tộc Phượng thị bị hủy bởi tay của ông, nếu còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Phượng trọng nam cho rằng Phượng hiên cứu người của Phượng thị.

      “A, toàn bộ tinh đều ra, nếu toàn bộ bị giết mà …, bộ tộc Phượng thị bị suy yếu là nhất định rồi a! Nhưng, nếu mẫu thân của ta tại sống lại, chính mồm cho ta biết, bà thay đổi ý nghĩ khiến bộ tộc Phượng thị suy yếu, trọn đời thoát thân được, để cho con cứu bọn họ mà …, ta cứu bọn họ!” A, Liễn Vương này mới mười tám tuổi a, võ công làm sao có thể cao như vậy? Xuống tay ác độc! Phượng hiên nhìn Liễn Vương tiếp tục tiêu diệt bộ tộc Phượng thị.

      “Như, Như Mộng hận, ta như vậy sao?” Đề cập đến người ông ta vẫn trốn tránh chịu nhắc tới tên kia, Phượng trọng nam có chút hoảng hốt.

      “Đừng gọi tên của mẹ ta, ngài xứng! Đúng rồi, con quên cho ngài biết cuộc sống mấy năm nay của ta như thế nào! Cám ơn phụ thân ngài ban tặng, để đứa con thứ hai của ta sinh ra ở Thiên Lao, nhưng ngài cũng đừng áy náy, bé rất khỏe mạnh, đều giống như đại ca của nó thông minh lanh lợi, quỷ quái đáng muốn chết! Nay đứa thứ ba của ta cũng sắp ra đời, đại khái là mấy ngày nữa !” Nhắc tới vợ con, Phượng hiên vẻ mặt hạnh phúc, “Đáng tiếc vì đến ngày ngài chết, con lại bỏ lỡ ngày sinh của nương tử nhà mình! Ba đứa của ta toàn bộ họ Cung, đời sau của con tuyệt đối dùng họ Phượng này !” Nhìn thấy vẻ mặt của Phượng trọng nam là dám tin, Phượng hiên rất hài lòng tiếp, “A, đúng rồi! Con quên vẫn chưa , ngoại công sau khi qua đời, con liền kế nhiệm tông chủ Cung thị! Hoắc Uy Thâm là cậu của tông chủ giả Cung Thi Ý, Nguyệt Vũ Điệu và Nguyệt Vũ Nhân trở thành tâm phúc nhất của ngài là em họ với Nguyệt bát em kết nghĩa mà Vũ nhi mến nhất, con cần phải đa tạ ngài hỗ trợ để cho hai huynh đệ kia nắm giữ binh quyền cùng ít binh lực, vì đây là phần đại lực để sau này con diệt vương triều Ngự thị a!” Phượng hiên tràng, chính là muốn tức chết Phượng trọng nam, để cho ông ta chết nhanh chút, nào biết được sau khi ông ta nghe được lại chậm rãi nở nụ cười, khiến cho Phượng hiên thiếu chút nữa ra tay trợ giúp ông ta đến địa phủ sớm chút.

      “Ha ha, ha ha, ha ha ha!” Phượng trọng nam cười, nước mắt lại chảy ra, có lẽ là người sắp chết, mới bằng lòng thừa nhận cuộc đời của mình rốt cuộc phạm những sai lầm gì! Ông vẫn căm giận nhi tử cũng là nhi tử làm cho ông thấy tự hào nhất! , ngay từ đầu ông cũng phải căm hận đứa con trai này, mà là muốn thừa nhận mình từng hối hận. Nếu Như Mộng thể sinh con, ông có thể đúng lý hợp tình mình sai, nhưng mà Như Mộng có thể sinh hạ nhi tử, điều này làm cho ông ta hối hận, hối hận mình đủ kiên nhẫn đợi cho Như Mộng mang thai, mà là chịu được mê hoặc chạm vào Lâm Thu Sương. Mỗi khi nhìn thấy Phượng hiên, liền nhắc nhở tới lời thề bị ông ta vi phạm, sai lầm phản bội người mình nhất này! Ông thể đối mặt với sai lầm cùng với hối hận của mình, cho nên ông muốn cho đứa bé này chút tình thương của cha. Chỉ cần đứa bé này ngu ngốc chút, ông ta có gì hối hận, ông từng nghĩ như vậy. Nhưng mà, dần dần, ông phát ra đứa con trai của Như Mộng sinh ra chỉ có thông minh, hơn nữa lại rất ưu tú, bất kỳ đứa con nào khác cũng kém hơn. chịu thừa nhận sai lầm của mình cùng với hối hận thấm vào tận trong tâm che đậy bằng cách chèn ép Phượng Hiên. Kết quả, hai cha con tranh đấu nhiều năm, lại làm cho hận ý trong lòng ông bịt kín đối với đứa con trai này!

      Cười, cười cái gì mà cười ! Bị thương nặng như vậy cần phải sớm tắt thở mới đúng, ông ta làm sao mà vẫn còn sức để cười! ? Phượng hiên cực kỳ bất mãn, tính toán xem chuyện gì mới có thể tức chết được người cha quí này, “Phụ thân đại nhân, ngài biết chuyện Vũ nhi còn sống ? Muội ấy chỉ còn sống, mà còn cùng tiên đế trải qua cuộc sống uyên ương đáng ao ước, sinh ba đứa , đều là nhi tử!” Tốt lắm, lời này ra làm cho Phượng trọng nam tức giận mà ngược lại làm cho mình tức giận, nếu bị bắt trốn , sớm tìm cơ hội để gặp mặt ba đứa cháu trai quí rồi, nào có chuyện đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng được nhìn qua, chứ đừng chi là chơi!


      Ông biết hài tử kia còn sống, từ chỗ của Hoàng thượng. Hài tử kia cùng Phượng hiên đều ưu tú như nhau! Như Mộng sinh ra hai hài tử mà ông chút tình thương cũng cho, đều là hai hài tử xuất chúng.

      “Các con, hai người, đều làm cho ta, kiêu ngạo nhất, !” Phượng trọng nam cố sức lần đầu tiên ra lời khích lệ hai huynh muội Phượng hiên…, ánh mắt của ông dần dần mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng mà muốn nhìn lại Phượng Hiên chưa từng có tình thương cái.

      “. . . . . .” Chưa từng nghĩ có thể từ miệng cha mình nghe được những lời này Phượng hiên ngoài ý muốn sững sờ đứng chỗ.

      xin lỗi. . . . . .” Nếu năm đó ông ta có làm sai bước kia mà …, Như Mộng cũng ra sớm như vậy, ông ta cũng bị nhi tử chèn ép mà thất bại thời gian dài như vậy, mà là vừa có kiều thê, đứa con trai ưu tú, đứa con để kiêu ngạo, nơi nơi khoe ra ta là phụ phân! Đáng tiếc, có nếu. Phượng trọng nam rốt cục ở trong hối hận nuốt xuống hơi cuối cùng.

      “. . . . . .” Phượng hiên trầm mặc nhìn Phượng trọng nam tắt thở, cuối cùng, câu, “Ba chữ kia, ngài nên đến Địa phủ cho mẫu thân nghe !” Phượng hiên chưa từng có được tình thương của cha, ngay cả tình thương của mẹ cũng bởi vì cha ích kỷ đốn mạt mà sớm mất , ông ta gây ra đủ chuyện nhiều năm như vậy, bởi vì câu hối hận xin lỗi trước khi chết mà biến mất, có lẽ Vũ nhi nguyện ý tha thứ cho người cha này, nhưng mà Phượng hiên tuyệt đối tha thứ cho ông ta!

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 115: Mạng Phú Quý Vương Phi


      Phượng hiên đứng dậy, mặt chút thay đổi quyết định để cho Phượng trọng nam sau khi chết có người nhặt xác, gọi Phượng địch cùng Phượng tiêu chuẩn bị chạy lấy người. Chính là nghĩ tới trước khi , lại cùng Liễn Vương Địch Vũ Liễn đối mặt với nhau. Phượng địch cùng Phượng tiêu khẩn trương bảo vệ cho Phượng hiên.

      người toàn thân màu đen, mặt chút thay đổi, giống như núi băng; người toàn thân màu trắng, vẻ mặt tươi cười, giống như ánh mặt trời. Còn chém giết người Địch Vũ Liễn chỉ vừa vặn nhìn Phượng hiên vài giây, liền chuẩn bị qua đây công kích bọn họ.

      “Wow, cứu mạng cứu mạng, Tiểu Vũ, cứu mạng a!” giọng nam thất kinh trùng hợp vang lên.

      tượng lạ xuất , khuôn mặt chút thay đổi thế nhưng lúc này lại nhanh chóng chuyển hoán bốn loại biểu tình: kích động, lo lắng, tức giận , bất đắc dĩ. Tuy rằng rất nhanh, nhưng Phượng hiên vẫn phân biệt ra được.

      Ha ha, thú vị, phân tán nội lực tích tụ trong tay, Phượng hiên nhìn đối phương xoay người cứu nam tử trẻ tuổi ở nơi nào gọi tới gọi lui, hết sức linh hoạt mà tránh né chém giết. May mắn nam tử kia đúng lúc kêu cứu mạng, nếu đối mặt với Địch Vũ Liễn, cũng phải mục đích của mình tới nơi này. Nếu đối đầu, tuy có thể thắng, nhưng dựa vào vị Vương gia thích chơi đùa kia, mình thể bị thương!

      “Wow, Tiểu Vũ, ngươi cần lườm ta, ta tới đây chẳng qua muốn với ngươi, phương pháp giết người của ngươi quá mức tàn nhẫn, làm cho ta sợ tới mức buổi tối ngủ yên!” Thanh của nam tử kia lại vang lên, khuôn mặt ngây ngô vừa kinh hoảng lại vừa ủy khuất, vừa vừa đưa tay điểm huyệt hoặc làm cho người tấn công tới ngất , “Giống như ta vậy tốt!”

      Phượng hiên thấy tay Địch Vũ Liễn dừng lại chút, lúc hạ thủ còn tàn nhẫn. Khắc tinh! trong đầu Phượng hiên lên hai từ này, nhưng nhìn lại động tác của nam tử kia, lúc này, trong đầu đổi lại câu “Giả heo ăn thịt hổ” ( giống như giả nai) , hai người kia, người nào cũng cần đối phó, may mắn giao tiếp với bọn họ, trong lòng Phượng hiên đánh giá xong, lại gọi Phượng tiêu cùng Phượng địch lúc này liền rời .

      Đáng tiếc, trời chiều lòng người, Phượng hiên càng muốn giao tiếp người lại càng gắn liền. Vào giờ tý tối nay ( từ 11 đến 1 giờ sáng)đứa con thứ ba của chào đời – Cung Thi Cần diện mạo tất nhiên cần phải , cực phẩm. So với của hai huynh trưởng của bé mà , có khuyết điểm đặc biệt ràng, chỉ là thích đùa giỡn thủ đoạn giống như bọn họ. Mơ ước duy nhất chính là chu du các nước, được ngắm cảnh đẹp nhân gian, được ăn nhiều thức ăn ngon trong thiên hạ. Vẫn luôn hô lớn khẩu hiệu với cha mẹ cùng các huynh trưởng “Vì tự do, rời xa triều chính, vứt bỏ quyền thế, có tự do, bằng chết”, tán đồng đối với hành động của cha luôn luôn dán vào người mẫu thân. Kết quả ôm tự do, đến trạm thứ nhất Duyên Huyên quốc trong quá trình chu du các nước cẩn thận bị vị tiểu công chúa chặt đứt, lúc này, mặt đỏ tim đập đem khẩu hiệu hai mươi mấy năm vứt xuống xa ngàn dặm, hơn nữa còn đổi thành khẩu hiệu buồn cười “Vì nương tử, tham dự triều chính, nắm quyền thế, nương tử, bằng chết”. Làm cho Phượng hiên kết thành thông gia cùng với hai người mà muốn giao tiếp. Sau khi thành thông gia Cung Thi Cần trợ giúp việc triều chính cho hoàng đế Huyên Duyên quốc giống như theo lời Phượng hiên mà …, đưa nhi tử cho người khác nuôi. thể rời bỏ Duyên Huyên quốc, cũng chỉ khi Cốc Nhược Vũ nhớ nhi tử muốn gặp con, Phượng Hiên thể theo mỗi khi nhìn thấy hai vị thông gia mặt lạnh cùng mặt khờ, cũng rất buồn bực.

      Đương nhiên, giờ phút này còn biết như vậy, chỉ muốn nhanh chóng chạy về bên cạnh Cốc Nhược Vũ, và hai gã tâm phúc rời khỏi nơi này. Chỉ là thời gian trở lại núi Cửu nguy chậm hơn so với dự tính. Bởi vì lúc sắp đến gần núi Cửu nguy nghe được tin tức mật thám Cung thị cho biết vợ chồng tông chủ Bích thị đường quay về Bích thị lại ly kỳ biến mất, tim siết lại khi nghe thấy bạn bè gặp nạn tự mình đến địa điểm gặp chuyện may tìm kiếm, lại có kết quả, đành phải triệu Kỳ Toán Tử quay về núi Cửu Nguy, để cho ông ta tính toán. Bất luận Kỳ Toán Tử xem như nào cũng chỉ tính được rằng người còn sống, nhưng lại khống biết ở đâu. Cuối cùng trở lại núi Cửu nguy nên Phượng hiên đành phải thôi.

      Những ngày tiếp theo, Phượng hiên trừ bỏ xa đến Nhạc đảo gặp nhà muội tử lần, tiếp tục trải qua cuộc sống hạnh phúc dán vào nương tử, nuôi nấng trẻ con, giáo dục hai đứa con trai. Thiên hạ dần dần đại loạn, Phượng hiên bất cứ với tin tức nào được báo lên đều đưa ra chỉ thị. Người nào đó ở núi Cửu nguy, lại chỉ e thiên hạ bất loạn sai người rải tin đồn khắp nơi. Cho nên, ngày Tuyên đế bị hạ độc tới chết, ngày Tuyên đế chết mà là bị buộc cách chức, nguyên nhân chính là cái chết của thập lục công chúa Huyễn Vũ quốc, rồi lời tiên đoán về vận số của Ngự phong quốc sắp hết v…v… Lời đồn nổi lên bốn phía. Ngự Thiên Dương phẫn nộ nhưng có cách nào ngăn cản được lời đồn đãi truyền ra.

      vương triều khi suy tàn có phương pháp nào quay lại, nhất là dưới tình huống Phượng hiên đem hết toàn lực điều khiển gia tăng tốc độ, vương triều Ngự thị rốt cục vào tháng tám Phong long năm thứ mười chính thức diệt vong.

      Tháng năm sau tân hoàng đăng cơ, sửa quốc hiệu Nguyệt Phong, niên hiệu Thuận Xương. Tân đế phong Phượng hiên là Nguy Vương, đương nhiên, bởi vì hai Vương gia khác chưa có lấy vợ, vị trí Vương Phi còn trống, cho nên Cốc Nhược Vũ trở thành Vương phi đầu tiên của Nguyệt Phong quốc.

      Thuận Xương năm thứ tư, Nguyệt Phong quốc bốn năm liên tiếp chống đỡ kẻ thù bên ngoài, thu phục đất đai bị mất, rốt cục tuyên cáo chinh chiến chấm dứt. Tân đế bắt đầu chuyên chú cho mục tiêu khôi phục thực lực của quốc gia, cải thiện cuộc sống của dân chúng.

      Tháng chín năm đó, gió thu xào xạc ở Kiền đô, bởi vì chiến loạn nhiều năm, cho nên khuất cái quần áo tả tơi, xương bọc da ở đầu đường chỗ nào cũng có thể thấy được.

      đường phố tiếng gõ chiêng vang lên, lập tức kèm theo tiếng la “Nội chiến Nguy Vương Phủ muốn phát gạo cùng cháo, nhanh lĩnh a!” , điều này làm cho đám ăn mày mặt vốn vì bụng đói kêu vang, khí trầm lặng lúc này liền sáng ngời, tranh nhau chạy lên trước tới nội thành. Ngay cả những dân chúng nghèo khó cũng cầm lấy bát to lĩnh gạo.


      Lúc này nội thành cùng ngoại thành giống như trước đây thể vượt qua ranh rới, cho nên trước cửa Nguy Vương Phủ có hai hàng dài, hàng là dân chúng bần cùng muốn đến lĩnh gạo, hàng là những tên ăn mày đến lĩnh cháo để lấp đầy bụng

      Toàn bộ lương thực của Nguy Vương Phủ đều chở từ Cung châu tới đây. Lúc trước Nguỵ Phong quốc bị thiên tai tàn sát bừa bãi, Cung châu là trong những nơi thiểu số gặp phải thiên tai. Hoàng đế của tiên triều trước đây gia tăng thuế má hà khắc được Cung gia cùng với quan lại Cung châu, các phú thương đảm nhiệm rất nhiều, thuế má dân chúng Cung châu nộp lên tăng lớn, mà đối với tình huống đăng ký người ra trận được Phượng hiên hạ lệnh tiếp tục tạo áp lực đối với quan lại Cung châu, dối con số với bên , hơn nữa bởi vì phán đoán chính xác của Phượng hiên, cho nên chiến tranh căn bản có đốt tới phần Cung châu, trừ quân lính chính quy của Cung châu bị , những người sau này lại bị tòng quân giống như chỉ ở trong quân doanh dạo vòng, may mắn chưa bao giờ trải qua chiến trường. Cho nên, dân chúng Cung châu vẫn an cư lạc nghiệp, gần như giống với thời kì Ngự phong quốc mạnh nhất, cũng bởi vậy lãnh địa Cung thị giờ phút này là địa phương giàu có nhất Nguyệt Phong quốc.

      lần nữa trở lại Kiền đô Cốc Nhược Vũ vừa thấy được thảm cảnh của dân chúng cùng với đám ăn mày tại nơi này, tâm địa lương thiện nàng liền bận rộn sai người vận chuyển lương thực từ Cung châu lại đây tiến hành cứu tế.

      “Ô, ô? ô ô ô ô ô ô?” Nguy, Nguy Vương Phi? Là phu nhân tông chủ Cung thị ? Nghe bất kể là dân nghèo hàng xóm, hay là tên ăn mày bên cạnh cũng vậy, ai Nguy Vương Phi kia là tốt, cho nên dọc đường đến ăn xin, mới đến Kiền Đô nữ khất há mồm muốn hỏi, lời chỉ đến non nửa đầu lưỡi được lời. Chỉ thấy tóc ả ta rối tung, cả người dính đầy cáu bẩn, bốc ra mùi hôi thối. Cẩn thận đánh giá ả ta, là có thể phát mặt két bẩn của nàng ra có nhiều những vết thương ngang dọc, chân khập khiễng, cánh tay lấy tư thế kỳ quái vặn vẹo, nhìn bề ngoài chắc bị đối xử thể tưởng tượng được.


      Nghe hiểu ả ta gì, cho nên có ai để ý tới ả ta. Nhưng vào lúc này, đại môn Nguy Vương Phủ mở ra, đám nô bộc lại đem cái bàn, bát cháo, từng túi từng túi gạo đặt ra bên ngoài. Chỉ cần chờ Vương Phi ra, cứu tế lại bắt đầu.

      Sống chỉ cần có thể lấp đầy bụng nữ tên khất trừ bỏ biết trước tương lai phía trước, thỉnh thoảng nghe đến tên vài nhân vật, đối với danh hiệu Nguy Vương phi mới được phong này biết lắm. có ai trả lời ả ta đành liều mạng nhìn đội ngũ phía trước, muốn nhìn chút người số tốt có thể trở thành Vương Phi như thế nào.

      Cho đến khi mọi người cung kính vây quanh nữ tử ra ngoài, ánh mắt của nữ khất cái mở lớn dám tin, vì sao! ? phải nghe nàng ta bởi vì sát hại công chúa Huyễn Vũ quốc mà bị xử trảm, đào tẩu, phải chạy trốn khắp nơi sao! ? Nàng ta cũng phải giống như mình, trải qua cuộc sống ăn xin đói khát khó nhịn, có tôn nghiêm mới đúng! Vì sao cuộc sống của nàng ta chỉ có tốt lắm, mà lại còn là Vương phi! ?

      Nữ khất cái chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Nguy Vương Phi, chỉ thấy quần áo nàng mộc mạc, nhưng mất vẻ cao nhã, năm tháng đối xử tử tế cho nên dung nhan gần như thay đổi gì, chẳng qua là thêm phần thành thục, giống như trong trí nhớ của mình như vậy, vẫn là bộ dáng thiện lương. Trong lòng Nữ khất cái cam lòng, ghen tị, hận ý, đủ loại cảm xúc đều lên.

      thể biết có người dùng ánh mắt oán hận nhìn mình Cốc Nhược Vũ quan tâm nha hoàn ngăn cản, tự mình múc cháo cho đám khuất cái, đồng thời, bắt đầu tính toán ngày Phượng Hiên từ Cung châu trở về trong đầu. Chàng cũng mấy tháng rồi, nếu tính thời gian, đại khái tháng nữa mới có thể trở về. Ai, làm sao bây giờ? Nàng rất nhớ chàng! Cốc Nhược Vũ thỉnh thoảng len lén nghiêng mắt nhìn ra đường phố cái, mong mỏi nho phu quân của nàng giống như kỳ tích mà về sớm !

      Ừm? Có sát khí! Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lớp chờ phụ tử hăng say giảng bài mà trộm ra ngoài Cung Thi Cần dạo đến đại môn, thấy mẫu thân đại nhân quí, lập tức cao hứng chạy tới. Mới vừa đứng bên cạnh Cốc Nhược Vũ , bé liền cảm giác được luồng sát khí về phía mẹ ruột của mình. Đứa mười tuổi để lại dấu vết tìm nơi phát ra.

      Xao! cây sáo xanh biếc gõ đúng giữa đầu Cung Thi Cần, giọng của thiếu niên đồng thời vang lên: “Tam đệ, đệ lại lén trốn ra ngoài?”

      Nghe thấy giọng của đứa con lớn, Cốc Nhược Vũ lúc này quay đầu, thấy nhi tử nhất vuốt chỗ bị gõ, khỏi nhíu mi : “Cần nhi, con lại học rồi!” Cốc Vũ đem cái muôi trong tay đưa cho nô tỳ bên cạnh, xoay người nhìn Cung Thi Cần

      “Mẹ, con đều nhớ kỹ rồi! Vì sao còn phải ngồi ở chỗ kia, chút cũng được tự do, tự do, . . . . . .” Lỗ tai bị nhéo, thanh ngay lập tức liền biến mất.

      “Thà chết cái đầu của Đệ! Phu tử giảng giải văn chương cho ta, cho đệ tự mình học thuộc lòng, đệ lại lập tức chuồn êm! Hại ta còn phải ra ngoài tìm đệ!” Bỗng nhiên xuất khuôn mặt trẻ con hồn nhiên cùng với nụ cười có ý tốt, Cung Thi Liêm sung sướng mà nhéo lỗ tai của đệ đệ trêu đùa nó.

      “Đệ hề chuồn êm, con mắt nào của huynh thấy đệ phải quanh minh chính đại chuồn ?” Cung Thi Cần lý , nhưng bé là giúp nhị ca nha!

      “Nhị đệ, đệ ra cũng chuẩn bị trở về viện của mình a!” Cung Thi Dục liếc xéo Cung Thi Liêm, biết đệ đệ luôn dùng khuôn mặt trẻ con để gạt người, nó nhất định cũng mượn cơ hội để chuồn êm.

      “Khụ! Đại ca Huynh phải cũng đọc sách!” Cung Thi Liêm buông tay ra hỏi, lược bỏ nghi ngờ của đại ca đối với cậu, cậu cũng chuẩn bị chuồn êm quay về viện của mình ngủ, chỉ là, chân cậu hiểu sao laị chạy tới đây? cẩn thận đến cửa chính này Cung Thi Liêm nghĩ.

      “Ta mệt mỏi, cho nên muốn dạo!” thể chuyện gạt phụ tử chạy đến đây, Cung Thi Dục rất thản nhiên .

      Ai, mình nhìn qua có uy nghiêm như vậy sao? Vì sao chúng nó dám ở trước mặt mình nghênh ngang cho thấy trong thời gian phụ tử dạy lại chuồn êm ? rất quái lạ, ba đứa của nàng cho tới bây giờ đều sợ người mẫu thân là nàng đây, chỉ biết quấn lấy nàng làm nũng, nhưng chỉ cần phu quân tìm chúng nó nhàng cười, ngay cả trừng đều cần, ba đứa con này đều ngoan ngoãn giống như con cừu! Cốc Nhược Vũ bất đắc dĩ thở dài, thương sờ sờ đầu hai đứa , lúc này, chỉ thấy hai hài tử kia vui vẻ đến cực điểm.

      “Mẹ, con cũng muốn vậy!” Sớm cao lớn, so với Cốc Nhược Vũ còn cao hơn cái đầu Cung Thi Dục kiên quyết đưa đầu đến trước mặt nàng.

      “Con đứa này!” Xem ! bọn họ thích làm nũng mà! Cốc Nhược Vũ giống như con mong muốn sờ sờ đầu , mẫu tử bốn người cười hết sức thoải mái.

      Tình hình này ở trong mắt nữ khuất cái quả thực là bức hoạ mẫu tử thiên luân ( quan hệ em mẹ con) làm cho ả ta thống hận, cách nào khống chế hận ý thoáng chốc xông lên đầu. Vì sao Nhược Vũ lại có cuộc sống tốt như vậy! ? Mà mình chỉ bị Ngự Hạo Manh đối xử tàn nhẫn, mà Biểu ca Hiển Diệu dưới sai khiến của nữ nhân kia, ngưng mình. Rốt cục tại mình thể chịu đựng được mà giết người đàn bà kia, đúng lúc quân khởi nghĩa lại đánh vào thủ phủ chỗ của bọn họ, làm cho bọn họ chỉ có thể chạy trốn. đường lại gặp trộm cướp, trở thành người còn động. Lúc này đám người chạy trốn. người bị giết, người chết đói người bị bênh mà chết!

      Ả, Tề Hiểu Nhã, bây giờ thảm như vậy, toàn bộ đều là do Cốc Nhược Vũ nữ nhân chết tiệt kia làm hại! Nếu phải hãm hại cả nhà phu quân mình, bọn họ làm sao có thể rơi vào tình trạng này! Toàn bộ người nhà của mình chết! Biểu ca Hiển diệu chết! Ngay cả con của mình cũng đều chết! Nay chỉ còn mình mình còn sống thê thảm như vậy! Mà Cốc Nhược Vũ lại là Vương phi! ? , thể! Nàng ta thể sống tốt hơn mình! ( Gấu: ác giả ác báo sao lại có người bó tay thế này nhỉ???)

      Trong mắt lên hận ý điên cuồng, Tề Hiểu Nhã nắm chặt chuỷ thủ giấu trong lòng dùng để phòng thân. Khi đến phiên ả ta lĩnh gạo, biết khí lực ở đâu, ả ta lấy ra chủy thủ, hung hăng đụng đổ nồi cháo lớn bàn, dùng sức đâm về phía Cốc Nhược Vũ.

      Ả ta vừa động thủ, Cung Thi Dục chút hoang mang đưa tay kéo Cốc Nhược Vũ vào trong phạm vi an toàn, đồng thời hô lên: “Tiểu Hoàn!” Hừ, cũng sớm nhận ra !

      Thân ảnh nho lúc Cung Thi Dục gọi ra khắc kia, liền từ phía sau nhảy ra, kiếm trong tay nhanh chóng ngăn cản chuỷ thủ đâm tới, cổ tay run lên, dùng nội lực làm cho thanh chuỷ thủ văng ra ngoài. Đưa chân ra đá, liên tiếp mấy cái, đạp ả ta ngã đường phố, động tác vừa gọn gàng, vừa liền mạch lưu loát.

      tình phát sinh chỉ trong nháy mắt, người ngoài chỉ thấy tiểu nương ước chừng khoảng tám tuổi cước dẫm lên người nữ khuất cái vọng tưởng ám sát Nguy Vương Phi, hơn nữa còn dùng kiếm chĩa vào phía cổ ả ta.

      Cung Thi Cần cũng phát ra chuyện, mà hai vị huynh trưởng làm sao lại biết, mà lão Nhị cùng lão Tam sở dĩ hề động là bởi vì đại ca của bọn họ sớm dùng ánh mắt để cho huynh ấy xử lý

      Chấn kinh vì bị doạ, phục hồi tinh thần lại Cốc Nhược Vũ sau khi nhìn thấy đối phương là khuất cái, nhất thời nổi lên thương hại, đối với hành động muốn giết mình vừa rồi chút cũng có ý trách tội. Ngược lại vòng qua chiếc bàn bị đổ xuống, đến bên cạnh Tề Hiểu Nhã, sau khi nhìn tình trạng của ả ta, liền với tiểu nương kia: “Hoàn nhi, buông nàng ta ra !”

      Tiểu nương bất động, mà là nhìn về phía Cung Thi Dục cũng tới nơi, chờ đợi chỉ thị của . Thấy gật gật đầu, mới thu hồi đoản kiếm trong tay mình, hề giẫm lên ả ta nữa, mà là về bên cạnh Cung Thi Dục.

      Tề Hiểu Nhã trong lúc nhất thời bò dậy nổi, chỉ có thể trừng mắt ác độc nhìn Cốc Nhược Vũ, hận thể dùng ánh mắt giết chết nàng.

      Cốc Nhược Vũ nhận ra ả ta, đối với hành động thể lý giải được của ả ta, tự nhận là đều có thâm cừu đại hận với ai, chẳng biết tại sao đối phương lại hận mình như vậy?

      “Lượng nhi, cánh tay của nàng nhìn qua hình như bị thương, tìm người trị liệu giúp nàng. Cuộc sống của nàng chắc là rất vất vả, nghĩ biện pháp tìm chỗ sắp xếp cho nàng là được rồi!” Đoán chừng là bởi vì gặp phải hoàn cảnh tốt mà tinh thần bị ảnh hưởng ! Cốc Nhược Vũ chỉ có thể rút ra loại kết luận này. Dặn nhi tử phía sau tìm cách giúp ả ta.

      “Dạ, Mẹ!” Cung thi Dục đáp ứng vô cùng tốt.

      Cốc Nhược Vũ xoay người chuẩn bị trở về cửa chính, cũng chú ý mà quét đến thân ảnh cao to phía xa. mặt của nàng dần dần lên kinh ngạc cùng vui sướng, tự chủ được mà chậm rãi về phía người nọ. Đến khi dung nhan mệt mỏi cùng nụ cười của người kia đập vào mi mắt Cốc Nhược Vũ ngăn được vui vẻ, bước chân tăng nhanh .

      “Giết ả!” Ba giọng đồng thời vang lên, lượng lớn, vừa vặn để cho người bên cạnh nghe thấy. Tam huynh đệ vào thời điểm mẫu thân rời chút, chú ý tới nơi này, hẹn mà cùng ra lệnh đối với cận vệ phía sau giết Tề Hiểu Nhã.

      Huynh đệ chứng kiến thấy, chỉ nhìn lẫn nhau chút, ai thu hồi mệnh lệnh làm chuyện của mình.

      Cung Thi Dục đối tiểu nương theo sát bên cạnh : “Tiểu Hoàn a, xấu sao, nhưng tuyệt đối phải sạch , , Dục ca ca dẫn muội rửa kiếm cùng rửa chân , vừa dính phải thứ gì đó sạch .” Dứt lời, mang bé con chạy lấy người, để cận vệ lưu lại.

      Cung Thi Liêm vẻ mặt thà vô tội, phê phán huynh trưởng nhà mình : “Đại ca trái tim tàn nhẫn, lại hạ lệnh giết người! mạng nha!” Lắc đầu, chút tự giác vừa rồi chính cậu cũng tự hai chữ giống nhau, vẫy vẫy tay, dẫn hộ vệ rời . Người, hộ vệ đại ca của cậu tự động thủ là đủ!

      “Ta tuổi còn , cái gì cũng hiểu, cần đọc sách, đọc sách a! Học nhiều tri thức chút, mới làm chuyện ngu xuẩn!” Cung Thi Cần liếc xéo Tề Hiểu Nhã cái, muốn giết mẹ ruột của nó, đây tuyệt đối là loại tri thức ít đọc sách ! Bé trai ngoắc ngoắc ngón tay về phía sau, ý bảo hộ vệ đuổi theo, chuyện tay dính máu bẩn này hãy để cho người khác làm ! Bé còn , ở có hai vị huynh trưởng lợi hại, cho nên cái cần thiết nên náo động, tự do tự tại là tốt nhất!

      Hoàn toàn biết ba đứa làm gì Cốc Nhược Vũ trong lòng tràn đầy hình ảnh của phu quân ngoài ý muốn trở về trước thời gian kia.

      Bởi vì nhớ kiều thê quá mức, ra roi thúc ngựa về trước lộ trình tháng Phượng hiên hận thể lập tức bay đến bên cạnh nương tử thân ái, đáng tiếc, đường quá gấp, con ngựa chống đỡ nổi, vì thế, đến Kiền đô có cách nào khác là phải dắt ngựa .

      Nhiều năm qua, vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng phóng khoáng này, nơi qua luôn có người mặt đỏ tim đập theo dõi bóng lưng của , tác hai hoạ thuỷ của tiểu ác ma vẫn thay đổi!

      Còn chưa tới Nguy Vương Phủ, xa xa nhìn thấy ái thê của , bước chân Phượng Hiên dắt ngựa cũng nhanh hơn. Tình cảm tương tư rốt cục cũng được buông xuống, qua mấy ngày liên tiếp mỏi mệt, lại có tinh thần, nở nụ cười đẹp như ánh mặt trời.

      “Hiên!” Nhịn được, Cốc Nhược Vũ vừa cần quần áo, hạnh phúc trong lòng bay lên, bước chân nhanh chóng chạy tới.

      Khóe miệng lại mở ớn, hai mắt to mừng rỡ híp lại thành đường , Phượng hiên dừng bước, mở hai tay ra, nghênh đón Cốc Nhược Vũ lao về phía , hình con hổ cười được dùng tơ vàng thêu ống tay áo của trông rất sống động dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng màu vàng. ( các nàng có nhớ cái hình Nhược vũ thêu cho PH k..)

      Ánh sáng rực rỡ, chiếu xuống dung nhan tuyệt sắc mang theo sủng nịch, Cốc Nhược Vũ chậm rãi lao vào lòng Phượng hiên, cảm giác hạnh phúc theo dây chuyền mà đến, đó là Tề Hiểu Nhã bị hộ vệ mang , trước khi chết khắc ở trong đầu nhớ lại!

      Tâm, từ sau khi ta nhìn thấy thân hình nho kia, nhất định trầm luân! , từ lúc nàng còn trẻ con đến khi thiếu nữ, còn có bây giờ, chỉ có tăng có giảm, hơn nữa còn tiếp tục, đời đời kiếp kiếp, thẳng đến vĩnh viễn!

      Sủng ái nàng, là lạc thú hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta!

      Chính văn hoàn

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Phiên ngoại : Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma


      [1] Tiểu tiểu ác ma tự giới thiệu

      , tên gốc là Cốc Lượng, bởi vì từ khi sinh ra, vẫn chưa được gặp cha thân , cho nên nghĩ người cha đại nhân thân bặt vô tín kia có quyền lên tiếng, vì vậy, theo họ mẹ.

      ngày nọ, cha xuất từ trong hồ nước xanh đầy sóng, từ đó được cha thương , nương có phu quân, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc, mà , tiểu tiểu nam tử hán, vẫn tên là Cốc Lượng! vậy nghĩ là, người cha thân mới xuất của có quyền quyết định trước mặt nương. , vẫn theo họ mẹ như trước.

      Lại ngày nào đó, cùng với nương và cha đổi chỗ ở, khi chạy đến ngọn núi cao vút như chìm trong làn mây, bé đáng thương, đến gian phòng đầy bài vị, phải quỳ xuống đất cúi đầu lạy, đồng thời còn bị đổi tên họ thành Cung Thi Dực! Ồ? Hóa ra, dù ở đâu cha của cũng có quyền lực! Từ đó, , theo họ cha, cũng theo họ mẹ, mà theo họ của bà nội.

      Cái trán bé phải đeo dải lụa có khảm viên đá mắt mèo màu đen, thân mặc cẩm y xa xỉ, đai lưng còn đeo ngọc bội, trong tay cầm cây sáo trúc màu xanh biếc, từ sau khi lên núi nó vẫn chưa từng rời khỏi , nhìn về phía từ đường [1] Cung thị, cái đầu bỗng lắc lắc, trong lòng hít hơi, haizz, cha của bề ngoài bình thường , vậy trước mặt người khác cũng có bao nhiêu địa vị.

      [1] từ đường: nhà thờ tổ tiên

      Cảm thán xong, bé lại cảm thấy tên tại của mình nghe cũng hay, viết xuống cũng đẹp, vì vậy đắc ý nghĩ: Cung Thi Dục , là trưởng tử của tông chủ Cung thị, đại ca của nhóc Cung Thi Liêm, là tiểu tông chủ đầy uy phong của Cung thị! còn là người thông minh tuyệt đỉnh, chuyện gì cũng chỉ cần chút liền thông suốt, lúc ra mắt các trưởng bối, mọi người cũng khen là nhân trung chi long, võ công của cũng dần cao lên, sắp trở thành bậc thầy vĩ đại, tương lai sau này sáng chói lóa. Ừm, mặt mũi cũng tạm chấp nhận được, nhưng, nương , bề ngoài của con người quan trọng, quan trọng là tâm hồn đẹp. Mà Cung Thi Dực , tâm hồn tuyệt đối đẹp, chỉ cần có người chọc đến hoặc người nhà của , đều dựa theo quy luật ăn miếng trả miếng mà trả thù. Chỉ cần có ân với hoặc người nhà của , cũng nỗ lực báo ân. Vì thế, tâm hồn đẹp ân oán phân minh của , bù lại khuôn mặt bình thường của , sau đó, trở thành kẻ người gặp liền thích!

      khuôn mặt nhắn họa thủy, cười vô cùng sáng lạn khoa trương, cẩn thận lọt vào mắt của các gia phó hoạc các thân thích tới lui, làm cho mọi người đều muốn chạy đến ôm tiểu tông chủ xinh đẹp khả ái, quả , tiểu oa nhỉ nào đó là kẻ người gặp liền thích!

      [2] Ảo tưởng về khuôn mặt của cha sụp đổ

      Đứa trẻ chưa từng thấy khuôn mặt của cha có thể tưởng tượng ra diện mạo của người cha thân ? biết người khác như thế nào, nhưng Cung Thị Dực trước kia chưa từng gặp cha, tửng tưởng tượng ra diện mạo của cha trăm nghìn lần.

      Cha của nhất định xinh đẹp giống như đại thúc thị vệ hoặc đại thúc đốn củi! Da đen thui, có đôi mắt xíu, mũi đầy thịt, môi dày và lớn, quan trọng là khuôn mặt đầy râu, mặt còn có vết thẹo do đao đầy khí phách nam nhân. Tỉ lệ thân và thân dưới phải bằng nhau hoặc dài dưới ngắn nhìn mới đẹp, mà cơ thể phải mạnh mẽ cường tráng, lồi lên từng khối ràng là tốt nhất, bụng phải phệ, hơn nữa được quá cao, cao bằng nương của là tốt nhất.

      Nghĩ đến đây, cảm thấy muốn rơi lệ, ngẫm lại, cha thân của hề phù hợp với cầu về diện mạo của cha của . Da dẻ trắng bóc, đôi mắt hai mí gian xảo, đồng thời, lông mi còn rất dài! Mũi cao thẳng, môi cũng dày lớn. Râu càng đến, đó là điều làm đau lòng nhất! Cha mỗi ngày đều cạo râu sạch . khuôn mặt cha đừng đến vết thương do đao, ngay cả vết sẹo cũng có, đến lỗ chân lông cũng tìm thấy! Thậm chí nếp nhăn cũng cái! Tỷ lệ thân thể của cha ngắn dưới dài, hoàn toàn ngược với nguyện vọng của . Khi tắm cùng cha, tỉ mỉ nghiên cứu vóc dáng của cha, bụng phệ , người còn vết sẹo lồi, tìm mãi, cũng tìm thấy miếng thịt lồi ra. A, ông trời ơi, vậy còn chưa , cha của chỉ cao hơn nương , mà còn cao hơn cả cái đầu, nương chỉ cao đến cằm của ông.

      Ôi, có thể gì đây? Cha mình thể nào tuyển chọn được, cho dù bề ngoài của cha rất đáng hổ thẹn, nhưng ông vẫn là cha thân của Cung Thi Dực . Chẳng qua bản thân có chút tiếc nuối mà thôi.

      Khi kể từng ảo tưởng về tướng mạo của người cha thân như thế nào, ràng cha bị đả kích, dáng vẻ tươi cười méo mó, đôi mắt mở to nên lời, mà mẫu thân rưng rưng nước mắt nhìn , trong miệng chỉ được “Mắt nhìn của hài tử này” được nữa. nghĩ mẫu thân của muốn mắt nhìn của hài tử rất cao! vậy chắc mẫu thân cảm thấy khổ sở nên lời vì thể tìm cho người cha có tướng mạo dễ nhìn chút. Còn khuôn mặt của ông ngoại và bà ngoại, cùng các trưởng lão khác cũng đỏ bừng, sau đó đều ào ào rời , chắc bọn họ muốn cho cha chút mặt mũi. Chẳng qua hiểu tại sao bên ngoài lại vang lên tiếng cười ha ha, ừm, chắc là ảo giác. Ôi, tất cả mọi người hẳn là hiểu cảm giác tan vỡ khi thấy diện mạo của cha như thế nào, đúng ?

      [3] nhiều kẻ họa thủy kì quái

      Vào thời kì thanh xuân của thiếu niên mười lăm tuổi, đối với những người khác phái đều cảm thấy hiếu kỳ, mọi người đều có lòng thích cái đẹp, vì vậy, nghe , nghe thanh lâu là nơi trăng hoa, mỹ nhân như mây, cậu thiếu niên họa thủy Cung Thi Dục trưởng thành liền quấn quít Phượng Tiêu dẫn gặp mỹ nữ tại đệ nhất đại thanh lâu ở Cung Châu.

      Mấy ngày sau, chuyện nhi tử thanh lâu cũng truyền đến tai cha mẹ. Nương vì sợ nhi tử đắm chìm vào sắc đẹp, học phải tính xấu mà ngừng lo nghĩ, làm cho cha giận tím mặt, cho rằng vậy mà dám đến nơi dơ bẩn đó.

      Vì vậy, kiện tạo thành tình trạng đối địch của hai cha con ngày hôm nay bên trong viện.

      “Con đến đây cho ta!” Dáng vẻ tương cười của Phượng Hiên vô cùng u đáng sợ, ngày hôm nay phải đánh vào cái mông của tiểu tử này để nó nở hoa, để xem sau này còn dám đến nơi quỷ quái như vậy !

      thể.” được rồi! Cha thân ràng muốn đánh , kẻ nào mà qua đúng là kẻ ngu! Vừa vào tẩm viện của mình trông thấy cha thân cười tức giận và mẹ rưng rưng nước mắt, trực giác mách bảo đây phải chuyện tốt, đầu của Cung Thi Dực lắc qua lắc lại như trống lắc.

      “Ta con đến đây, đừng để ta lần thứ ba!” Câu rít lên từ hàm răng.

      ràng cha tức giận, hài nhi biết mình làm sai cái gì, hy vọng cha chỉ ra, rồi hài nhi qua đó!” Cha xấu, làm nhi tử sợ hãi. Cơ thể Cung Thi Dực căng cứng, phải luôn đề phòng cha xuất thủ, trong lòng tính toàn xem nắm chắc mấy phần tránh được kiếp này

      “Mấy hôm trước con dạo chơi ở thanh lâu, dạo chơi và chọc ghẹo?” Phượng Hiên quyết định giúp nhi tử nào đó sắp bị đánh hiểu mọi chuyện chút.

      “Thanh lâu?!” Nhắc đến nơi ấy, Cung Thi Dực có vẻ hài lòng: “Chọc ghẹo gì chứ! Đây ràng là cái bẫy! Cái gì mà mỹ nữ như mây, ràng là nơi tụ tập của xấu nữ!”

      Quác! con quạ đen bay qua đầu Phượng Hiên và Cốc Nhược Vũ, hai người trong lòng chịu nỗi, lúc này mới nhớ ra trưởng tử căn bản phân biệt được xấu đẹp, biết tiêu chuẩn phán xét xấu đẹp trong đầu là gì, như vậy sau lần dạo chơi trong thanh lâu này, e rằng vẫn tiếp tục thuần khiết như xưa!

      biết cha mẹ mình nghĩ gì, Cung Thi Dục tiếp tục phát biểu bài bình luận của mình: “Bộ dạng xấu còn , vậy còn dám để lộ tay lộ chân, hơn nữa bộ ngực đều lộ ra ngoài, đúng là biết xấu hổ!” Tướng mạo đẹp, phải lỗi của các nàng ấy, nhưng tụ tập lại chỗ để dọa người như vậy, đúng là bình thường! Nhất là dọa , đây có thể xem là tội ác! Hôm đó sợ đến mức đầu óc choáng váng, hoa mắt, vèo tiếng liền bỏ trốn mất dạng! Chắc chắn Tiêu thúc bị Thiên Ly phạt quỳ bàn xát nhiều quá, cho nên mới chạy nhìn xấu nữ!

      Nhìn nhi tử, khi Phượng Hiên và Cốc Nhược Vũ than khóc vì tương lai họ chắc chắn người con dâu xấu xí, bỗng hai người nhìn thấy cái đầu ló ra từ đằng sau nhi tử.

      “Gì kia?” phải là tiểu oa nhi chứ, sao trước giờ chưa từng thấy. Phượng Hiên vừa hỏi vừa chỉ về phía sau Cung Thi Dực.

      “Cái gì?” Cung Thi Dực quay đầu nhìn về phía sau, sau đó ôm tiểu oa nhi vào trong ngực, sau đó quay mặt lại: “ bé này à?”, “Đúng” Cốc Nhược Vũ gật đầu.

      “Con tình cờ gặp bé này ở trước thanh lâu. Nương, người xem, tiểu oa nhi này bề ngoài xấu xì còn chưa tính, vậy mà con bị người thân của mình bán vào nơi như thanh lâu, hài nhi thấy bé này đáng thương, nên mua bé này về.” Nhưng nửa chữ cũng đề cập đến chuyện tốn xu, chi trả cho đối phương vài quyền cước thay cho ngân lượng, rồi trực tiếp dẫn tiểu oa nhi này về! hổ là con trai của người nào đó.

      Xấu?! trán Phượng Hiên cùng Cốc Nhược Vũ và các nô bộc xung quanh xuất đầu hắc tuyến, mọi người nhìn bé xinh đẹp trong lòng , khuôn mặt trái xoan nhắn, lông mày cong cong như lá liễu, đôi mắt to ngập nước, cái mũi khéo léo, cái miệng đỏ hồng nhắn, da dẻ trắng hồng, đối với những người có thẩm mỹ bình thường mà , đây tuyệt đối là tiểu mỹ nhân, hơn nữa còn xinh đẹp đến mức họa thủy, bị bán vào thanh lâu cũng phải có nguyên nhân.

      Đáng tiếc, thẩm mỹ của vị thiếu gia ôm bé ngày hôm nay vốn thuộc loại bình thường, chỉ như thế, còn ở đây với bé rằng: “Tiểu Hoàn à, đại ca ca muội xấu, muội đừng buồn, người xấu sao, nhưng tâm hồn phải đẹp. Hơn nữa, đại ca ca cho người may y phục xinh đẹp cho muội, che ít xấu xí của muội, hơn nữa ta gọi người dạy muội cầm kỳ thi họa, muội chỉ cần ngoan ngoãn học, sau nay lớn lên dù có xấu cũng phải là chuyện quá quan trọng. Đại ca ca còn có thể dạy muội võ công, nếu ai dám chê muội xấu, muội có thể đánh tên ấy.”

      A! ( nàng) chịu nỗi nữa rồi! Con trai mình ba câu nhưng cả ba câu đều có chữ xấu, bé thế nhưng còn gật đầu đồng ý, khuôn mặt của Phượng Hiên và Cốc Nhược Vũ co rúm lại, quyết định rời , để mặc ở đây ngừng kêu xấu.

      Trước khi , Phượng Hiên còn quay đầu nhìn thoáng Cung Thi Dục hào hứng, tay cẩn thận ôm lấy tiểu oa nhi, nghĩ thầm: suy nghĩ lúc đầu nên thu hồi lại, chưa chắc tương lai ông con dâu xấu!

      Cho nên, từ đó về sau, có tiểu nha hoàn theo bên cạnh Cung Thi Dục, cho bé ăn ngon, mặc đẹp, cho bé học này học kia, phảm là những thứ mà cho rằng có thể khiến tâm hồn trở nên xinh đẹp, đem toàn bộ những thứ ấy cho tiểu oa nhi học.

      Mà quả nhiên, ngoài suy đoán của Phượng Hiên, nhi tử Cung Thi Dực đối với bé kia sủng ái có thừa, thậm chí về sau còn tự nhận ‘người tình trong mắt thành Tây Thi’, cảm thấy bé tuy xấu nhưng đáng , sau đó, ngày nào đó, trở thành sửu nhân[3] đẹp nhất trong lòng . Chỉ tiếc, khi ân cần dạy dỗ, bé từ cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất xấu xí, từ lúc sinh ra xấu, nhưng đối với những người khác, bé vẫn có thể phân biệt được xấu đẹp ràng, vì vậy trong lòng cảm thấy hoàn toàn xứng với Dục ca ca – vị thần tiên mà bé vẫn luôn sùng bái ở trong lòng, tâm lý tự ti trở thành tảng đá lớn cản trở con đường lấy vợ của tiểu quái họa thủy.

      [3] sửu nhân: người xấu

      Điều này làm cho tiểu tiểu ác ma nào đó phải đấm ngực dậm chân, trong lòng vô cùng hối hận, tiểu ái nhân [4] dấu xấu xấu, nhưng phải rồi sao? Hơn nữa còn ngày , đêm cũng , lúc nào cũng ? Nàng mặc dù xấu nhưng lại là tiểu mỹ nhân trong lòng ! cũng hề bình luận cái gì mà xấu nữ đâu nha!

      [4] ái nhân: người

      Ôi! lấy được tiểu ái nhân dấu sao?!

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :